TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Lúc thái giám tới, cả nhà Cố gia đang dùng cơm. Giang Nhu nghe thái giám nói thì bật dậy, gấp gáp hỏi, “Con ta gặp chuyện gì à?”

Thái giám khoát tay, “Ngài yên tâm, Cố đại nhân bình an vô sự. Nhưng có chút việc cần Cố thiếu phu nhân vào cung giải quyết.”

Nghe vậy Giang Nhu mới yên lòng, Liễu Ngọc Như cũng bình tĩnh lại. Nàng lau khóe miệng rồi đứng lên nói với thái giám, “Công công chờ một lát để thiếp thân thay quần áo.”

Liễu Ngọc Như chỉ thị người đi tiếp đãi thái giám rồi trở về phòng thay đồ.

Nàng đổi sang bộ quần áo trang trọng hơn, sau đấy theo vị thái giám này vào cung. Thấy thái giám cấp bách như toàn bộ người trong cung đang chờ bọn họ, Liễu Ngọc Như không thể không hỏi, “Công công, nếu lang quân nhà ta vẫn bình an thì rốt cuộc có chuyện gì mà sốt ruột triệu kiến thiếp thân thế này?”

“Ngài đừng hỏi nhiều làm gì,” khuôn mặt thái giám lộ ra vài phần thương xót, “ngài cứ tới sẽ biết.”

Lời này khiến tâm trạng Liễu Ngọc Như chùng xuống.

Hiện giờ có thể chắc chắn Cố Cửu Tư vẫn ổn, nhưng nếu vậy sao còn muốn nàng vào cung?

Nàng đoán không ra, chỉ biết cố gắng trấn định mà đi vào cung điện.

Thái giám dẫn nàng đến hậu cung, Liễu Ngọc Như càng đi càng thấy mơ hồ; nàng không hiểu tại sao nơi gặp hoàng đế lại biến thành hậu cung. Nàng nhíu mày hỏi, “Công công, chúng ta đi nhầm đường à?”

“Không nhầm đâu,” thái giám lập tức trả lời, “thái hậu lẫn bệ hạ đều triệu kiến ngài nên sẽ gặp ngài tại Vị Ương Cung.”

Thái hậu lẫn bệ hạ đều triệu kiến.

Một cái tên xuất hiện trong đầu Liễu Ngọc Như, nàng cau mày nhưng vẫn giữ im lặng.

Mất một lúc lâu nàng rốt cuộc cũng tới cửa Vị Ương Cung, nàng theo lễ nghi mà dừng bước ở gian ngoài. Nàng quỳ trước tấm rèm, cánh tay vòng ra phía trước cùng với hai bàn tay đặt trên mặt đất tạo thành một nửa vòng tròn, và cung kính nói, “Dân nữ bái kiến bệ hạ, bái kiến thái hậu nương nương. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế; thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Bên trong tấm mành yên lặng, lát sau, một giọng nói già nua phát ra, “Vị này là Cố thiếu phu nhân?”

“Đúng vậy.” Giọng Phạm Hiên vang lên, thanh âm ông mang theo ý cười. “Cố thiếu phu nhân là một nữ tử hiểu chuyện, ở chung với công chúa sẽ rất hòa thuận.”

Lời này vừa vào tai, Liễu Ngọc Như tức khắc ngỡ ngàng, một dự cảm xấu tràn lan trong lòng nàng.

Đúng lúc ấy, Phạm Hiên nói tiếp, “Vân Thường Công chúa nói chuyện với Cố thiếu phu nhân đi.”

Ông vừa dứt lời, Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng bức rèm ngọc được vén lên. Sau đó có một nữ tử bước tới trước mặt nàng, Liễu Ngọc Như vẫn cúi đầu mà quỳ. Tiếp theo, giọng của Lý Vân Thường cất lên, “Ngọc Như tỷ tỷ, sau này có lẽ ta sẽ vào Cố gia để cùng tỷ tỷ phụng dưỡng Cố đại nhân. Mong tỷ tỷ hãy chiếu cố ta nhiều hơn.”

Đầu óc Liễu Ngọc Như choáng váng, nàng quỳ im lìm và vẫn không ngẩng đầu. Trông nàng hệt như đã hóa đá, cả người đờ đẫn.

Giọng thái hậu lại truyền đến, “Bệ hạ nói phải ban cho con ta mối hôn sự, mà năm xưa nó có hôn ước với Cố đại nhân nên trong lòng nó có hắn. Bản cung nghĩ chi bằng giúp nó thực hiện nguyện vọng, tác thành cho hai đứa. Công chúa lá ngọc cành vàng nên tất nhiên không thể làm thiếp. Bản cung vốn định cho ngươi làm thiếp nhưng bệ hạ nói ngươi và Cố Cửu Tư là phu thê kết tóc, ngươi còn có công với triều đình. Con ta cũng cầu xin thay ngươi nên bản cung đồng ý để ngươi và con ta cùng làm bình thê. Tuổi con ta nhỏ hơn ngươi mấy tháng cũng như tuy trên danh nghĩa đều là thê tử nhưng ngươi phải tự hiểu lấy tôn ti.”

Liễu Ngọc Như không nói gì, thái hậu đợi một lát rồi chất vấn, “Sao chưa tạ ơn, có gì bất mãn à?”

Liễu Ngọc Như nghe câu hỏi này thì nội tâm mới dần dà bình tĩnh lại. Nàng không nói nên lời tâm trạng hiện giờ, nàng cũng chẳng dám suy nghĩ sâu xa mà chỉ đóng chặt toàn bộ cảm xúc như thuở niên thiếu. Nàng thầm nhủ không thể khổ sở, không thể bi thương, không thể tuyệt vọng; phải bình tĩnh để hỏi rõ mọi chuyện.

Nàng hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Hiên, “Bệ hạ, xin hỏi lang quân nhà ta hiện đang ở đâu?”

Nàng vừa thốt nên câu này thì mọi người có vẻ đều lúng túng, Phạm Hiên khẽ tằng hắng rồi đáp, “Cố ái khanh đang nghỉ tạm tại phòng chờ. Đây là chuyện nội viện, chỉ cần ngươi đáp ứng rồi báo lại với hắn và vợ chồng Cố lão gia là được.”

Liễu Ngọc Như không vội trả lời, nàng lẳng lặng nhìn Phạm Hiên một hồi mới nghiêm túc nói, “Bệ hạ, hôn nhân là chuyện lớn, phải để đương sự làm chủ. Người cưới công chúa điện hạ là lang quân nhà ta, sao ta có thể quyết định thay chàng chứ? Xin bệ hạ cho phép thiếp thân hỏi ý phu quân trước khi quyết định.”

“To gan!” Thái hậu bỗng nhiên tức giận vỗ lên mặt bàn. “Thiên tử tứ hôn, công chúa gả thấp, còn đến lượt hắn lựa chọn à? Liễu Ngọc Như, đừng tưởng được nể mặt thì có thể quá đáng. Cần gì hỏi hắn đồng ý hay không, bản cung bắt hắn hưu ngươi rồi cưới lại là xong!”

“Thái hậu,” Phạm Hiên nhíu mày, bất mãn cắt ngang, “Ngọc Như là một nữ nhân luôn tuân thủ các chuẩn mực. Nàng ấy muốn hỏi ý phu quân là chuyện bình thường, ngài không nên kích động mà cần thông cảm mới đúng.”

“Bản cung thông cảm thì nàng ta lại được đà lấn tới. Một phụ nhân thô bỉ từ Dương Châu cũng đòi xứng đôi với nhà như Cố gia? Không biết đầu óc Cố Lãng Hoa có bị úng nước không mà vác về con nô tỳ chẳng biết quy củ như thế!”

“Nương nương!” Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như bất chợt cất cao giọng. Nàng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm nữ nhân phía sau bức rèm. “Thiếp thân xuất thân từ gia đình trong sạch, ở quê quán cũng có chút thanh danh. Tuy không phải người giàu sang quyền quý nhưng tuyệt đối chẳng phải ‘nô tỳ’ như lời thái hậu nói. Từ ngày gả cho lang quân, dù hoàn cảnh khó khăn thì thiếp thân cũng không ruồng bỏ chàng mà hai bên nương tựa nhau đến ngày hôm nay. Thiếp thân chưa từng phạm vào thất xuất[1], lúc Cố gia gặp nạn còn hết lòng trợ giúp. Ta không hề ghét bỏ khi Cố gia nghèo hèn, hiện tại nếu vì phú quý mà Cố gia trục xuất ta thì chính là bất trung với tình phu thê, là bất nghĩa với đạo lý. Thái hậu muốn công chúa gả thấp cho một lang quân bất trung bất nghĩa ư?”

Câu hỏi này khiến mọi người sững sờ, Liễu Ngọc Như lớn tiếng chất vấn, “Nếu thái hậu gả nữ nhi cho người như vậy tức nghĩa ngài muốn tuyên bố với toàn thiên hạ rằng mình có thể chấp nhận một kẻ bất trung bất nghĩa à?”

“Tất nhiên không phải.” Bất kể là tiền triều hay Đại Hạ, phẩm chất chính là bước sát hạch cuối cùng dành cho quan viên. Ngay cả thái hậu cũng chẳng dám phản bác lời Liễu Ngọc Như, bà ta dùng khuôn mặt cứng đờ để lúng túng nói, “Thế nên bản cung mới cho ngươi làm bình thê. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ngươi đừng ghen tị mà ngăn cản.”

“Thiếp thân không ngăn cản,” sắc mặt Liễu Ngọc Như điềm tĩnh, “nhưng việc này phải do chính phu quân ta làm chủ, thiếp thân không dám tự quyết định.”

“Thiếu phu nhân nói phải,” Lý Vân Thường lên tiếng, nàng ta quay đầu nói với thái hậu, “cứ để thiếu phu nhân hỏi ý Cố đại nhân đi. Nếu Cố đại nhân không muốn thì cũng đừng làm người khác khó xử.”

“Hắn dám à?” Thái hậu cười khẩy, bà ta nhìn Phạm Hiên. “Bệ hạ ban chỉ, chẳng lẽ hắn muốn kháng chỉ?”

Phạm Hiên cứng ngắc ho nhẹ một tiếng, ông bảo Liễu Ngọc Như, “Ngươi đi khuyên nhủ hắn, làm Hộ Bộ Thượng thư thì cần hiểu chuyện.”

Liễu Ngọc Như thoáng biến sắc khi nghe bốn chữ “Hộ Bộ Thượng thư”, nàng lặng lẽ đứng dậy rồi theo chân thái giám tới phòng chờ.

Cố Cửu Tư đang đọc sách trong phòng chờ. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, lười biếng dựa lưng vào cửa sổ. Trước mặt hắn đặt một mâm đậu phộng, dáng vẻ ăn đậu phộng của hắn trông cực kỳ nhàn nhã.

Liễu Ngọc Như bước vào phòng, hắn quay lại nhìn thì không khỏi ngỡ ngàng. Lát sau, hắn vội vàng nhảy xuống giường rồi kinh ngạc hỏi, “Sao nàng lại tới đây?”

Liễu Ngọc Như không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Trực giác mách bảo Cố Cửu Tư có điềm chẳng lành nên hắn gấp gáp đi tới trước mặt Liễu Ngọc Như và giữ chặt tay nàng, “Sao vậy? Có chuyện gì à? Nàng bị bắt nạt hả?”

Liễu Ngọc Như chăm chú quan sát hắn.

Hắn thật sự không biết việc gì đang diễn ra, thậm chí còn hỏi nàng vào cung đón hắn à.

Nàng nhìn bộ dạng phấn chấn của hắn và chợt hiểu ý đồ của Lý Vân Thường.

Phạm Hiên phải gả Lý Vân Thường đi, lấy việc hòa thân để ép buộc thái hậu đồng ý chuyển giao vụ án Cố Cửu Tư. Thái hậu dĩ nhiên chấp nhận nên bọn họ đạt thành hiệp nghị; để Cố Cửu Tư nhậm chức Hộ Bộ Thượng thư và dùng hôn nhân giữa Lý Vân Thường với Cố Cửu Tư làm điều kiện bàn giao vụ án. Đây là chuyện nhỏ nên Phạm Hiên đáp ứng ngay. Song Lý Vân Thường hẳn đoán được Cố Cửu Tư sẽ từ chối, một khi hắn cự tuyệt thì sẽ thành cự hôn. Hắn mới được Phạm Hiên tín nhiệm đã khiến ông mất mặt, như vậy Phạm Hiên sẽ cho rằng Cố Cửu Tư không dễ bị khống chế. Con đường làm quan của Cố Cửu Tư trong lòng bậc quân vương có lẽ cũng chấm dứt tại đây.

Liễu Ngọc Như suy nghĩ cẩn thận lời Lý Vân Thường nói, nàng nhìn Cố Cửu Tư đứng trước mình mà cảm giác nội tâm tắc nghẹn. Nàng hơi hé miệng nhưng chẳng nói nên lời.

Cố Cửu Tư biết nàng có chuyện khó nói, hắn trầm mặc giây lát rồi nâng tay ôm Liễu Ngọc Như vào lòng.

“Ta biết nàng chắc chắn đang uất ức,” Cố Cửu Tư thì thầm, “nhưng dù bị ai ức hiếp thì nàng chẳng cần lo nghĩ gì hết. Nàng hãy tin rằng ta có thể giải quyết mọi việc, nàng đừng lo và cũng đừng sợ nhé?”

Giọng nói dịu dàng như vậy làm Liễu Ngọc Như nhịn không được mà giữ chặt tay áo của Cố Cửu Tư.

“Chàng đừng tốt như vậy…”

Thanh âm Liễu Ngọc Như khàn khàn.

Ta sẽ không thể buông tay, nàng thầm nghĩ.

Nếu chưa từng gặp một nam nhân và phu quân tốt đến thế thì chẳng có gì để nói. Nhưng đã gặp, đã trao tặng toàn bộ trái tim mình mà phải buông tay thì tâm như bị đao cắt; một nỗi khổ không thể nói thành lời.

Cố Cửu Tư nghe nàng nói càng ôm chặt hơn, “Ta còn muốn tốt với nàng hơn nữa kìa. Có tốt với nàng như vậy thì nàng mới luyến tiếc không bỏ ta mà đi.”

Hắn vừa thốt ra lời này, nước mắt của Liễu Ngọc Như trào dâng. Cố Cửu Tư hoảng sợ nói, “Sao lại thế này? Nàng đừng khóc.”

Liễu Ngọc Như cúi đầu, nàng vừa chùi tay áo vừa khụt khịt, “Cố Cửu Tư, sao chàng xấu xa quá vậy?”

Cố Cửu Tư không hiểu vì sao Liễu Ngọc Như nói thế, hắn chỉ biết vừa lau nước mắt cho nàng vừa dỗ dành, “Nào, ai chọc giận nàng đấy?”

Liễu Ngọc Như cúi đầu rơi nước mắt, thanh âm nàng khản đặc lại mơ hồ, “Bệ hạ định để chàng làm Hộ Bộ Thượng thư nên kêu ta tới báo cho chàng một tiếng.”

Tin này khiến Cố Cửu Tư thoáng kinh ngạc, hắn không ngờ mình có thể được thăng chức thành Hộ Bộ Thượng thư. Nhưng hắn mau chóng tiếp nhận thông tin rồi cuống quít hỏi, “Đây là chuyện vui, sao nàng lại khóc?”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như hạ thấp giọng, khàn khàn nói, “nếu có người thích ta và muốn thành thân với ta, còn bắt chàng hòa ly thì chàng sẽ làm gì?”

“Ta chém hắn!” Cố Cửu Tư nghe vậy tức khắc nóng máu, hắn sốt ruột hỏi, “Ai bắt nạt nàng?!”

“Nếu là người chàng không thể chém thì sao?”

Cố Cửu Tư nghe đến đây liền sửng sốt, hắn cảm giác mình đã hiểu ra được cái gì đó. Hắn nắm tay Liễu Ngọc Như, suy nghĩ thật lâu rồi chậm rãi trả lời, “Ta không biết nàng hỏi chuyện này là có ý gì. Nhưng Ngọc Như à, nếu nàng thích người nọ thì ta đành chấp nhận. Còn nếu nàng không thích, trừ phi ta chết,” hắn chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc tuyên bố, “còn không thì ta tuyệt đối sẽ chẳng cho bất kỳ ai ép buộc nàng như vậy.”

Liễu Ngọc Như vừa nhìn hắn vừa nghe hắn nói, đôi mắt ngập nước bất giác cong lên. Khuôn mặt thành khẩn của hắn chẳng hề có chút giả dối.

“Nói vậy,” thanh âm nàng mang theo vài phần trịnh trọng, “chàng thích ta à?”

“Thích.” Hắn đáp không một chút do dự.

“Chỉ thích mình ta?”

“Chỉ thích mình nàng.”

“Đời này kiếp này,” nàng nắm tay hắn, thì thầm hỏi, “nếu chỉ ở cạnh ta thì chàng có tiếc nuối không?”

“Không tiếc nuối,” Cố Cửu Tư bật cười, “ta sẽ rất vui, rất hạnh phúc.”

Nước mắt của Liễu Ngọc Như nhỏ xuống bàn tay hắn, sức nóng của nó làm hắn ngẩn ngơ. Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười với hắn, nàng giụi mắt và nói, “Ta biết rồi. Ta đi đây, lát nữa sẽ tới đón chàng.”

Liễu Ngọc Như buông tay hắn rồi xoay người đi ra ngoài. Cố Cửu Tư đứng trong phòng, hắn nhíu mày nghiêm túc nhớ lại về những gì Liễu Ngọc Như đã nói.

“Bệ hạ định để chàng làm Hộ Bộ Thượng thư…”

“Nếu có người thích ta và muốn thành thân với ta, còn bắt chàng hòa ly thì chàng sẽ làm gì?”



Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ một lát, hắn bất chợt nhớ đến cái gì bèn hỏi thái giám đứng cạnh, “Trong lúc thái hậu và bệ hạ bàn chuyện, Vân Thường Công chúa có đến không?”

“Có.” Thái giám cung kính đáp, “Công chúa đã có mặt được hai canh giờ.”

“Hỏng bét!”

Câu trả lời này làm Cố Cửu Tư đập đầu mình một phát, hắn bảo thái giám, “Ngươi mau đi bẩm báo bệ hạ rằng ta muốn gặp ngài!”

“Bệ hạ dặn,” thái giám nghiêm túc nói, “nếu chưa được triệu kiến thì Cố đại nhân cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Nghỉ cái con khỉ!” Cố Cửu Tư tức khắc bùng nổ. “Bọn họ nhốt nương tử của ta ở ngay cạnh để bắt nạt mà còn muốn ta nghỉ ngơi?! Ngươi đi bẩm báo với bệ hạ ngay.”

“Bệ hạ nói ngài chỉ cần chờ triệu kiến, không cần bẩm báo.”

“Ngươi nhất quyết không đi chứ gì?” Cố Cửu Tư siết chặt nắm đấm.

Thái giám nghiêm mặt, “Bệ hạ nói…”

“Khốn nạn!”

Cố Cửu Tư đấm một cú vào mặt thái giám, giận dữ nói, “Ngươi tránh ra cho lão tử!”

Dứt lời, Cố Cửu Tư phóng thẳng về phía chính điện của Vị Ương Cung. Thái giám bụm mặt hét lớn, “Người đâu, ngăn hắn lại!”

Lúc Cố Cửu Tư đánh lộn ầm ĩ trong sân, Liễu Ngọc Như vừa lau nước mắt vừa hít sâu một hơi và quay về chính điện.

Thái hậu đang trò chuyện với Phạm Hiên, thấy Liễu Ngọc Như tiến vào, Phạm Hiên uống ngụm trà rồi hỏi, “Hắn bảo sao?”

“Còn bảo gì nữa?” Thái hậu cười nói, “Cố đại nhân là người hiểu chuyện nên tất nhiên đã đồng ý.”

Liễu Ngọc Như im lặng, nàng cung kính dập đầu, “Bệ hạ thứ tội.”

Lời này khiến tất cả mọi người trầm mặc. Phạm Hiên quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, sắc mặt ông trầm tĩnh. “Hắn cự tuyệt?”

“Lang quân nguyện ý.”

Phạm Hiên thở phào nhẹ nhõm, ông cười, “Vậy…”

“Nhưng thiếp thân không muốn!”

Liễu Ngọc Như cất cao giọng, một câu nói làm tất cả sững sờ. Phạm Hiên mất một lúc mới hoàn hồn, ông không thể tin nổi mà hỏi lại, “Cố Liễu thị, ngươi nói gì?”

“Thiếp thân nói,” Liễu Ngọc Như đanh thép đáp trả, “thiếp thân không muốn Cố Cửu Tư cưới công chúa hoặc bất kỳ nữ nhân nào khác, dù cưới vợ hay nạp thiếp cũng vậy!”

“Hoang đường!” Phạm Hiên hoàn toàn phát hỏa, ông giận dữ bật dậy. “Sao lại có nữ tử ghen tị như ngươi chứ?! Cưới công chúa là tốt cho hắn, thế mà ngươi còn ngu muội đến vậy!”

“Thiếp thân biết chuyện đó tốt cho chàng.” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như vẫn bình tĩnh. “Công chúa là cành vàng lá ngọc được thái hậu quan tâm, có thể trở thành phò mã là phúc khí của Cửu Tư và sau này Cửu Tư cũng sẽ vô cùng thuận lợi trên chốn quan trường. Nhưng thiếp thân không muốn. Đây là trượng phu của thiếp thân, là người thiếp thân yêu. Trong lòng thiếp thân có chàng nên hy vọng trong lòng lẫn bên cạnh chàng vĩnh viễn chỉ có một mình thiếp thân.”

“Ngươi làm càn!” Phạm Hiên thật sự phẫn nộ.

Ông có thể chịu đựng sự ngu ngốc của Cố Cửu Tư, đấy là hắn có tình có nghĩa. Song ông chả thể chịu đựng sự ngu ngốc của Liễu Ngọc Như, đấy là một phụ nhân dốt nát.

“Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như,” Phạm Hiên đứng dậy, giận dữ đi tới đi lui trong phòng, “ta vốn tưởng ngươi là kẻ thông minh, mai sau sẽ phụ giúp không ít cho Cố Cửu Tư. Ai ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến mức này? Quả thật là ngu xuẩn tột độ! Ngươi là chính thất của Cố Cửu Tư, vốn phải suy nghĩ cho hắn, thay hắn khai chi tán diệp. Ngươi ghen tị như thế không khiến Cố gia thất vọng sao?”

“Bệ hạ, trong lòng ta có chàng. Nếu bên cạnh chàng có người khác, thiếp thân sợ mình cả ngày không yên ổn.”

“Vậy cũng phải chấp nhận!” Phạm Hiên rống lên. “Có nữ nhân nào mà không sống như thế?”

Liễu Ngọc Như cười cay đắng thành tiếng; mấy lời này cực kỳ giống những gì mẫu thân nàng từng nói năm xưa.

“Bệ hạ,” Liễu Ngọc Như khom lưng dập đầu, “tình cảm của Ngọc Như không thể chấp nhận thỏa hiệp. Nếu bệ hạ khăng khăng muốn công chúa gả thấp, xin hãy ban chết cho Ngọc Như.”

Lời này làm tất cả mọi người kinh ngạc, Phạm Hiên khi lên tiếng còn lắp bắp, “Ngươi…ngươi muốn trẫm ban chết làm gì?”

“Bệ hạ,” giọng Liễu Ngọc Như rất điềm tĩnh, “Ngọc Như tự nhận không phải một thê tử tốt, ta chẳng thể chấp nhận có người thứ hai ở bên Cửu Tư. Nhưng ta cũng không muốn bệ hạ và Cửu Tư khó xử. Nếu bệ hạ nhất định muốn tứ hôn vậy hãy ban chết cho thiếp thân trước, thiếp thân chỉ có thể dùng bài vị nghênh đón người khác vào cửa.”

“Ngu xuẩn hết mức!”

“Bệ hạ!”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gọi dồn dập từ thái giám, hắn cấp bách chạy đến cửa để thông báo, “Bệ hạ, Cố đại nhân, Cố đại nhân làm loạn!”

“Làm loạn?” Mặt Phạm Hiên đầy vẻ khiếp sợ. “Làm loạn là sao?”

Ông chưa dứt lời, ngoài kia vang lên âm thanh cãi cọ ồn ào, xen lẫn trong đó là tiếng Cố Cửu Tư hô to, “Bệ hạ! Bệ hạ, ta không cưới! Ta không cưới ai hết!”

“Bệ hạ,” Cố Cửu Tư đẩy thị vệ đang túm lấy hắn mà hét lớn, “ta không làm quan nữa, ta từ quan! Ngài biếm ta đi, ta muốn mang nương tử của ta về!”

“Ngọc Như! Ngọc Như!”

Cố Cửu Tư gào lên, “Nàng ra đây! Ta đưa nàng về!”

“Vô liêm sỉ!” Thái hậu giận dữ đập bàn. “Dám gây rối ầm ĩ trong cung điện, có còn biết quy củ không?! Gọi Ngự Lâm Quân[2] tới đánh hắn cho ta!”

Thị vệ tuân lệnh, nhanh chân xông ra ngoài.

Cố Cửu Tư ở ngoài bị thị vệ bao vây, bọn họ muốn lôi hắn đi. Hắn đánh nhau với thị vệ, tuy hắn có công phu quyền cước lợi hại nhưng thị vệ không ngừng kéo tới nên hai bên giằng co trước cửa Vị Ương Cung.

Thái hậu giận đến mức mặt mũi trắng bệch, còn Liễu Ngọc Như cúi đầu, khóe môi nhịn không được mà cong lên.

Phạm Hiên vừa nghe Cố Cửu Tư gào thét bên ngoài, vừa nhìn dáng vẻ kiên định của Liễu Ngọc Như đang quỳ trước mặt mình. Sau một hồi, ông rốt cuộc lên tiếng, “Cố Liễu thị, ngươi thật sự thà chết cũng không muốn cùng công chúa hầu hạ Cố ái khanh?”

“Vâng.” Nét mặt Liễu Ngọc Như cương quyết.

Phạm Hiên thoáng trầm mặc, tiếng ẩu đả bên ngoài vẫn chưa chấm dứt. Cuối cùng ông bảo, “Phượng Tường, mang một chén rượu độc tới đây.”

Khuôn mặt Liễu Ngọc Như hơi lộ vẻ dao động nhưng nàng vẫn giữ im lặng. Trương Phượng Tường cúi đầu tuân mệnh rồi đi ra ngoài ngay. Lát sau, ông bưng một chén rượu độc trở về.

Cố Cửu Tư thấy Trương Phượng Tường bưng chén rượu thì tức khắc trở nên điên cuồng. Hắn nhào tới chính điện của Vị Ương Cung và phẫn nộ hét, “Các ngươi muốn làm gì!”

Không ai trả lời hắn, Cố Cửu Tư lập tức hoảng hốt.

Hắn biết rõ hàm ý của một chén rượu trong cung, hắn cũng đoán được chuyện đã xảy ra tại chính điện. Vì biết nên trái tim hắn mới đau đớn.

Hắn bị một người đấm ngã xuống đất, đang muốn trở mình đứng dậy thì có rất nhiều người tiến lên đè hắn lại. Hắn vừa liều mạng giãy giụa vừa giận dữ nói, “Liễu Ngọc Như, nàng đừng làm việc ngốc nghếch!”

“Nàng ra đây cho ta!”

“Bệ hạ,” Cố Cửu Tư gào lên, “thái hậu muốn ly gián quân thần! Ngài đừng hồ đồ! Ngài mau thả Ngọc Như!”

Trong lúc Cố Cửu Tư điên loạn gào thét ở bên ngoài, Liễu Ngọc Như dõi theo Trương Phượng Tường bưng rượu độc tới. Phạm Hiên quan sát Liễu Ngọc Như, ông chân thành nói, “Ngọc Như, rượu đây, nếu ngươi thật lòng thà chết cũng không muốn thì trẫm sẽ chẳng làm khó ngươi. Ngươi đi rồi, trẫm cũng không ép hắn. Hắn sẽ túc trực bên linh cữu ngươi ba năm, sau thời gian này, cưới hay không đều do hắn quyết.”

“Ba năm sau, có lẽ hắn sẽ quên ngươi. Vị trí thiếu phu nhân Cố gia cũng sẽ có người khác ngồi lên. Hắn sắp thành Hộ Bộ Thượng thư rồi, Ngọc Như,” giọng Phạm Hiên khàn khàn, “không đáng đâu.”

Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng quay đầu nhìn bên ngoài mà nói, “Bệ hạ, uống rượu độc này thì từ lúc phát tác đến khi chết mất bao lâu?”

“Một nén nhang.”

“Có đau lắm không?”

“Không đau.”

“Sau khi chết trông có xấu không?”

“Không xấu.”

“Vậy thiếp thân yên tâm rồi.”

Liễu Ngọc Như nói rồi vươn tay cầm chén rượu.

Tay nàng run nhè nhẹ; thật ra nàng rất sợ, vô cùng sợ. Nhưng nghĩ đến Cố Cửu Tư, nghĩ đến đôi mắt trong sáng của hắn, nghĩ đến hắn nói trừ phi hắn chết thì nàng mới có thể tái giá, bên trong nàng bỗng sản sinh dũng khí vô tận.

Người sống trên đời luôn có thứ muốn bảo vệ, vì vậy họ không tiếc phải trả giá đắt. Nàng sẽ đánh cược vào khoảnh khắc này.

Nàng nhìn Phạm Hiên, xác nhận một lần cuối, “Bệ hạ, nếu thiếp thân uống chén rượu độc này thì ngài vĩnh viễn không can thiệp vào hôn sự của Cửu Tư nữa, đúng không?”

Phạm Hiên nghe vậy không khỏi bật cười, “Ngươi đúng là người làm ăn. Trẫm chỉ bảo không khó xử hắn vào lúc này mà ngươi đã mặc cả thành suốt đời.”

Ông nhìn biểu cảm bướng bỉnh của Liễu Ngọc Như, cuối cùng phải thở dài, “Thôi, sau này còn khiến hắn khó xử làm gì. Ngươi muốn cả đời cũng được.”

Nghe được lời khẳng định này, Liễu Ngọc Như nhắm nghiền mắt rồi cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch. Sau đó nàng ném chén rượu xuống đất.

“Bệ hạ hãy nhớ kỹ ngài đã đồng ý.” Liễu Ngọc Như thở hổn hển, cả người run rẩy, nàng gấp gáp bảo, “Ta muốn nói chuyện với chàng.”

Dứt lời, nàng chẳng hề nói thêm câu nào mà đột ngột chạy ra ngoài. Nàng mở cửa đại điện, Cố Cửu Tư đang bị cả đống người đè xuống đất.

Mặt hắn bầm dập, quần áo rách tung tóe. Rất nhiều người đè lên thân hắn, trông hắn hệt như con rồng cô độc – phẫn nộ lại bất lực.

Giây phút cánh cửa nặng nề được mở ra, mọi người đều ngẩn ngơ. Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hắn.

Cố Cửu Tư thấy nàng thì lập tức hoàn hồn, mọi người chưa kịp phản ứng hắn đã đột ngột vùng dậy và nhào về phía nàng.

Hắn mang thân mình đầy vết thương mà đứng thở dốc trước mặt nàng.

Hoàng hôn ở phía sau hắn nhuộm đỏ trời đất, Liễu Ngọc Như vươn tay ôm chặt lấy hắn.

Chẳng biết có phải vì tác dụng của thuốc độc không mà nàng thấy chân mềm nhũn. Nàng dựa vào ngực Cố Cửu Tư, vừa lắng nghe nhịp tim của hắn vừa thì thào, “Cửu Tư, con người ta quả thật dữ dội.”

Cố Cửu Tư nghẹn ngào chả nói nên lời, Liễu Ngọc Như nhắm nghiền mắt trong lòng hắn, “Ai muốn gả cho chàng thì phải bước qua xác ta.”

Lời này khiến thân mình Cố Cửu Tư khẽ run rẩy.

“Cô nương ngốc…” Nước mắt hắn rơi xuống, hắn đột nhiên ôm chặt nàng. “Cô nương ngốc.”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nói mà cười giòn giã trong vòng tay hắn.

Nàng nhớ hồi mình còn nhỏ từng thích một bông hoa ở trên cây, đây cũng là thứ rất nhiều đứa trẻ khác muốn có được. Thế là một tiểu cô nương như nàng dù phải đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu vẫn ngoan cố cướp cho bằng được đóa hoa kia.

Nhiều năm trôi qua, tính tình nàng vẫn chưa hề thay đổi. Thứ nàng muốn thì dù phải liều mạng, nàng cũng sẽ giành lấy.

“Cửu Tư,” nàng cảm thấy hơi mệt, cơn buồn ngủ ập đến khiến nàng lẩm bẩm, “cõng ta về nhà.”

“Ừ,” hắn khàn khàn đáp lại.

Cố Cửu Tư xoay người cõng nàng trên lưng, đưa mắt nhìn bức tường cung điện trải dài; sắc màu phía chân trời đẹp không sao tả xiết. Hắn mặc trang phục màu trắng, tóc tai tán loạn, vết thương chồng chất trên người, chân đi khập khiễng.

Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại trên lưng hắn, dường như đã chìm vào giấc ngủ. Cố Cửu Tư cõng nàng, cắn răng chịu đựng sự đau nhức của thể xác mà bước từng bước ra ngoài.

Mọi người chăm chú dõi theo bọn họ, chẳng ai dám ngăn cản. Đầu óc Liễu Ngọc Như váng vất, nàng cảm thấy thật buồn ngủ. Nàng sợ giấc ngủ này, nàng biết một khi mình ngủ thì có lẽ sẽ không gặp lại Cố Cửu Tư nữa.

Nàng dựa sát vào lưng Cố Cửu Tư, nàng vừa ôm hắn vừa lờ đờ hỏi, “Cửu Tư, có phải ta rất thích chàng không?”

“Đúng vậy,” mắt Cố Cửu Tư cay cay, “thích tới nỗi từ bỏ cả mạng sống.”

“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư sụt sịt, “nàng đừng thích ta nhiều như thế có được không?”

Liễu Ngọc Như nghe thế liền bật cười.

“Hết cách rồi,” nàng lẩm bẩm, “kiếp sau đi.”

“Kiếp sau, ta sẽ bớt thích chàng vậy.”

Lời tác giả

Yên tâm, không chết đâu.

Chú thích

[1] Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong bảy điều sau thì người chồng có quyền bỏ vợ: 1) Không sinh được con; 2) Ghen tuông; 3) Ác tật; 4) Dâm đãng; 5) Bất kính với cha mẹ, ông bà; 6) Bất hòa trong gia đình; 7) Trộm cắp.

[2] Quân lính riêng của nhà vua.

Bình luận

Truyện đang đọc