“Được rồi, được rồi,” Cố Cửu Tư thấy mọi người nhìn chòng chọc thì hơi xấu hổ, hắn vỗ vỗ lưng Thẩm Minh, “đừng khóc nữa, lên xe ngựa rồi nói.”
“Ta có thể lên xe ngựa trước không?” Thẩm Minh buông Cố Cửu Tư ra, sụt sịt hỏi.
Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay, “Mau lên đi, ngươi làm ta mất mặt quá.”
Thẩm Minh không nói hai lời liền xoay người nhảy lên cỗ xe ngựa lớn nhất.
Cố Cửu Tư nhướn mày, “Biết chọn ghê.”
“Đã mang theo công văn lẫn quan ấn chưa?” Liễu Ngọc Như lại gần hắn.
Cố Cửu Tư nhớ lại và xác nhận, “Rồi.”
“Còn Thiên Tử Kiếm do bệ hạ ban tặng?”
Trước khi đi, Phạm Hiên ban Thiên Tử Kiếm cho Cố Cửu Tư. Mặt kiếm như mặt thiên tử, có thanh kiếm này thì Cố Cửu Tư sẽ dễ bề hành động hơn.
Cố Cửu Tư gật đầu, “Đã sai Mộc Nam cất kỹ.”
Liễu Ngọc Như bảo, “Ta kiểm kê hành lý xong rồi, chúng ta có thể khởi hành luôn.”
Mọi thứ đều được thu xếp ổn thỏa, hai người vào phủ cáo biệt phụ mẫu rồi lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, bọn họ ngồi đối diện Thẩm Minh; hắn đã khóc thỏa thích nên bình tĩnh hơn nhiều. Lúc đoàn xe xuất phát, Cố Cửu Tư vừa khảy lá trà vừa hỏi, “Nói coi, sao khóc thảm thiết vậy?”
“Hỏi kiểu đó thì ta không thèm trả lời.” Thẩm Minh nghe hắn nói bèn bực bội quay đầu sang chỗ khác. “Ngươi tự đoán đi.”
Cố Cửu Tư nói nhẹ bẫng, “Với cái bộ dạng này của ngươi còn cần đoán?”
“Ngươi giỏi thì đoán xem.” Thẩm Minh kiêu ngạo nhướn mày.
Cố Cửu Tư rót nước vào ấm trà, kéo dài giọng, “Đi tặng son phấn cho Diệp Vận?”
Thẩm Minh dửng dưng, “Ngươi bảo ta đi còn gì?”
“Người ta không cần hả?”
Sắc mặt Thẩm Minh thoáng dao động, Cố Cửu Tư đặt ấm nước xuống rồi dùng tay che miệng chén và cười với hắn, “Thế là nhịn không nổi nên tỏ tình?”
Thẩm Minh hoàn toàn biến sắc, Cố Cửu Tư càng toét miệng cười, “Mà có khi chưa tỏ tình xong đã bị người ta cự tuyệt nhỉ?”
“Cố Cửu Tư!” Thẩm Minh gầm lên, “Ngươi phái người theo dõi ta!”
“Theo dõi ngươi?” Cố Cửu Tư cười nhạo đầy khinh thường. “Lãng phí nhân lực. Ta chả cần động não cũng đoán được chuyện của ngươi và Diệp Vận.”
Thẩm Minh đỏ mặt, trông hắn như không biết trút giận vào đâu, hắn thở phì phò, “Ngươi…ngươi cố tình làm ta mất mặt?”
“Thế này mà là mất mặt á?” Cố Cửu Tư nói như lẽ đương nhiên. “Theo đuổi cô nương rồi bị người ta cự tuyệt là tình thú, sao gọi là mất mặt được? Ngươi thích nàng ấy thì phải nói, cứ im lặng thì nàng ấy cả đời cũng không biết. Còn thổ lộ mà nàng ấy cự tuyệt chẳng phải rất bình thường sao? Đâu ai sinh ra đã thích ngay người khác? Nàng ấy chưa động lòng thì ngươi hãy theo đuổi đàng hoàng. Chẳng lẽ ngươi không biết cư xử tử tế, ngọt ngào dỗ dành, tặng tiền tặng quà, hỏi han ân cần?”
Cố Cửu Tư thấy Thẩm Minh bị mắng tới choáng váng liền hí hửng, “Không biết à? Ta nói này, ngươi phải nếm chút đau khổ và bị cự tuyệt vài lần mới hiểu nặng nhẹ. Ta dám cá nếu hôm nay ngươi không khóc nức nở thế này, ngươi sẽ há mồm là nói tầm bậy dài dài. Như vậy mà Diệp Vận vẫn trở thành Thẩm Diệp thị thì về sau ta cho ngươi làm ca ca luôn.”
“Thôi, chàng bớt nói đi, hắn cũng đủ buồn rồi.” Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư quá đáng bèn âm thầm trừng mắt với hắn. Cố Cửu Tư khẽ tằng hắng rồi ngừng trò đùa dai và im lặng cúi đầu uống trà. Liễu Ngọc Như an ủi Thẩm Minh, “Ngươi đừng khổ sở, trong lòng Vận nhi có chướng ngại nên không dễ dàng chấp nhận người khác chứ chẳng riêng gì ngươi. Lời thổ lộ của ngươi quá bất ngờ thì làm sao nàng ấy đồng ý được, nhưng con đường phía trước còn dài, cứ đi từ từ sẽ ổn thôi.”
Thẩm Minh nghe nàng khuyên nhủ, trong lòng cảm thấy vững vàng hơn, hắn thở dài, “Tẩu tử, ngươi nói xem ta phải đi từ từ thế nào?”
“Ngươi hãy đối xử thật tốt với nàng ấy là được.”
Liễu Ngọc Như thở dài, “Ngươi cũng biết nàng ấy đã nếm trải nhiều cay đắng, chính vì vậy nội tâm ít nhiều thấy bất an, dẫn đến không dám mong chờ vào tương lai cũng như gửi gắm gì ở hôn sự. Hiện giờ Vận nhi có lẽ đang chờ Diệp gia đặt đâu thì ngồi đó. Nếu ngươi thật lòng thích nàng ấy, lần này tu sửa Hoàng Hà phải hoàn thành xuất sắc để khi trở về có thể lọt vào mắt Diệp gia trước khi tính tới chuyện nàng ấy thích ngươi hay không.”
Thẩm Minh ngẩn ngơ, xưa nay hắn đâu nghĩ nhiều như vậy. Liễu Ngọc Như thấy hắn ngây ra thì biết ngay hắn không hiểu mấy chuyện này, nàng bèn giải thích cặn kẽ, “Diệp gia có thế nào vẫn là dòng dõi thư hương, vốn dĩ với thân phận của Diệp Vận sẽ được gả vào nhà cao cửa rộng. Nhưng vì quá khứ của nàng ấy, e rằng Diệp gia không thể tìm mối nhân duyên tốt đẹp; có lẽ sẽ gả nàng ấy cho quan lớn làm thiếp, hoặc gả thấp cho sĩ tộc sa sút làm thê. Dĩ nhiên tốt nhất là tìm một quan lớn hơi cao tuổi cần tục huyền. Nhưng gả cưới thế này thì mọi người ít nhiều đều khinh thường. Với Diệp Vận mà nói, nàng ấy sẽ vĩnh viễn cảm thấy chuyện năm xưa thật sự đã hủy hoại mình. Nếu ngươi thật lòng thích nàng ấy, chí ít phải làm Diệp gia tán thành trước. Hãy để Vận nhi nghĩ rằng nàng ấy của ngày nay không khác gì xưa kia và nàng ấy chẳng cần gả thấp.”
“Đây là thể diện ngươi tặng Vận nhi, đồng thời là phương thuốc chữa lành vết thương cho nàng ấy. Vết thương lòng của nàng ấy được chữa khỏi thì mới có thể học cách thích một người.”
Những lời Liễu Ngọc Như nói làm Thẩm Minh an tĩnh, hắn lẳng lặng nghe rồi bất chợt hỏi, “Có phải trước kia nàng ấy là một cô nương rất ngạo mạn?”
Liễu Ngọc Như nghe hắn hỏi bèn bật cười, “Vô cùng ngạo mạn ấy chứ. Nàng ấy bảo người mình muốn gả không chỉ anh tuấn tiêu sái và văn võ song toàn, mà còn phải làm quan lớn đội trời đạp đất, là anh hùng chân chính.”
Đây là những lời hết sức trẻ con nhưng Thẩm Minh vẫn nghiêm túc nghe, sau một hồi, hắn bảo, “Ta hiểu rồi.”
Liễu Ngọc Như đang định nói gì đó, xe ngựa bỗng dừng lại. Cố Cửu Tư vén mành lên thì thấy đã tới cổng thành. Người giữ cổng kiểm tra giấy tờ rồi lần lượt cho bọn họ đi, khi ra ngoài cổng thành, người của Lễ Bộ đang chờ ở đấy cùng với đoàn xe bên Lạc Tử Thương.
Lạc Tử Thương hình như đã có mặt từ sớm, thấy Cố Cửu Tư đến, y và người Lễ Bộ cùng nhau tới trước xe ngựa Cố gia. Cố Cửu Tư dẫn Thẩm Minh xuống xe chào hỏi quan viên Lễ Bộ lẫn Lạc Tử Thương.
Lễ Bộ đưa danh sách cho Cố Cửu Tư rồi giới thiệu sơ bộ về đội ngũ mà triều đình chuẩn bị trong chuyến đi này. Cuối cùng bọn họ thống nhất giao cho Thẩm Minh quản lý; ngay sau khi tiếp nhận, Thẩm Minh nhanh chóng gặp gỡ làm quen với người trong đội ngũ. Cố Cửu Tư và người Lễ Bộ hàn huyên thêm một lát thì chào từ biệt. Chờ người Lễ Bộ đi khuất, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Lạc Tử Thương.
Lạc Tử Thương mặc thường phục, thấy Cố Cửu Tư nhìn mình bèn cười rạng rỡ tựa gió xuân, trên mặt chẳng vương chút u ám nào. Không ai tưởng tượng nổi người có nụ cười như thế lại là tác giả của vụ ám sát đêm qua.
Thấy Cố Cửu Tư không nói chuyện, Lạc Tử Thương cung kính mở lời, “Hy vọng được Cố đại nhân chiếu cố trong chuyến đi này.”
Cố Cửu Tư mỉm cười đáp lễ với Lạc Tử Thương, “Phải là Cố mỗ được Lạc đại nhân chiếu cố mới đúng.”
“Lần này Cố đại nhân là chủ sự, mọi việc đều phải nghe Cố đại nhân sắp đặt, sao đại nhân có thể nhờ Lạc mỗ chiếu cố chứ?”
Nụ cười lẫn bộ dạng lễ độ của Lạc Tử Thương làm người khác khó nảy sinh ác cảm, Cố Cửu Tư cười cười, “Vậy ta không khách khí nữa, giờ cũng hơi trễ rồi, chúng ta xuất phát thôi.”
Hai bên chào hỏi xong, Cố Cửu Tư phái Thẩm Minh dẫn đầu hai đội ngũ đi về hướng đông. Theo bản quy hoạch của Lạc Tử Thương, công cuộc tu sửa Hoàng Hà chủ yếu bắt đầu từ Huỳnh Dương; nơi đây là điểm phân luồng của Hoàng Hà và nối liền với kênh Biện. Trước đây Đại Vinh cũng tu sửa Hoàng Hà vài lần nhưng đều bỏ dở nửa chừng. Sửa chữa tốn nhiều tiền của, mỗi lần thực hiện đều bỏ rất nhiều tiền nhưng cuối cùng ngân sách vẫn không đủ. Tu sửa Hoàng Hà tốn tiền nhưng vùng phụ cận của Hoàng Hà có nhiều nơi là trọng điểm sản xuất lương thực, nếu không tu sửa rồi để xảy ra lũ lụt thì còn tốn tiền hơn. Thành thử thái độ của triều đình với Hoàng Hà là được ngày nào hay ngày ấy, chỉ cần trong thời gian mình tại vị chẳng có vấn đề phát sinh là ổn, còn lại ai xui ráng chịu.
Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư cùng đọc tư liệu – mà hoàng đế cho sao chép – về quá trình trị thủy ở Hoàng Hà trong quá khứ. Sau khi xem xong, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu lên do dự hỏi, “Chàng nghĩ vì sao bệ hạ lại quyết tâm xử lý Hoàng Hà?”
“Hửm?” Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như cau mày, “Chàng xem này, ngay cả khi Đại Vinh hùng mạnh thì quân chủ lúc đó vẫn trầy trật tu sửa Hoàng Hà. Đại Hạ đang loạn trong giặc ngoài, Lưu Hành Tri lại dã tâm bừng bừng, thái độ Dương Châu thì không rõ ràng, bây giờ tu sửa Hoàng Hà mà bệ hạ không lo lắng ư?”
“Nàng nghĩ nhiều thật,” Cố Cửu Tư bật cười, “nhưng nàng nói cũng có lý. Hoàng Hà được tu sửa hoàn thiện thì quốc thái dân an, ngược lại thì chưa biết chừng đất nước bị hủy diệt. Bệ hạ quyết tâm tu sửa Hoàng Hà dĩ nhiên vì có lý do riêng.”
“Chàng nói thử ta nghe xem?” Liễu Ngọc Như đặt hồ sơ xuống, khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Cố Cửu Tư lười biếng chống cằm, vừa lật hồ sơ vừa hờ hững đáp, “Thứ nhất, bệ hạ biết chắc Lưu Hành Tri sẽ không xuất binh ngay. Theo chúng ta tìm hiểu, phe Lưu Hành Tri vẫn đang lục đục. Ngay cả khi tranh chấp nội bộ kết thúc, Lưu Hành Tri hẳn cũng muốn từ từ tấn công. Đại Hạ kế thừa toàn bộ tài sản của Đại Vinh nhưng hai châu Kinh – Ích chẳng có gì hết nên không thể so với Đại Hạ. Bọn họ phải tự kiếm tiền trước đã, ta đoán chắc khoảng hai, ba năm nữa Lưu Hành Tri mới xuất binh. Trước khi đi bệ hạ bảo muộn nhất là mùa hè sang năm phải tu sửa xong Hoàng Hà.”
Liễu Ngọc Như nghe mà nhíu mày.
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn nàng, hắn thở dài, “Nhìn kìa, mới nói một chút nàng đã lo lắng, cứ vậy thì ta không nói tiếp đâu.”
“Chàng không nói ta mới lo.” Liễu Ngọc Như vội cười, nàng thò đầu lại gần. “Còn lý do thứ hai?”
“Thứ hai, bệ hạ nghĩ tân triều vừa thành lập là thời điểm thích hợp cho những cải cách lớn. Sau này triều đình vững chắc, động tới cái gì cũng khó khăn. Hồi trước Đại Vinh liên tục tu sửa Hoàng Hà thất bại, nguyên nhân chủ yếu vì Đông Đô không đủ khả năng quản lý quan viên địa phương. Tiền đổ về đây bị hết người này đến người khác tham ô nên vĩnh viễn không đủ. Bệ hạ xuất thân là tiết độ sứ, ngài biết rõ mấy chuyện này. Mục đích ngài ban cho ta Thiên Tử Kiếm rất rõ ràng, ta không chỉ tu sửa Hoàng Hà mà còn phải chỉnh đốn những quan viên này. Cần giải quyết rốt ráo bọn họ để tránh trường hợp mai sau chẳng ai thèm nghe mệnh lệnh từ Đông Đô.”
Liễu Ngọc Như càng nghe tâm trạng càng nặng nề. Nàng đã hiểu những gì Giang Hà nói; thành công thì là chuyện tốt, thất bại…thì sợ rằng khó bảo toàn tính mạng.
Liễu Ngọc Như thở dài, “Chúng ta chỉ có nhiêu đây người, nếu bọn họ có ý xấu…”
“Thế nên ta phải tìm một vị trí cho Thẩm Minh đảm nhiệm.”
Cố Cửu Tư suy tư nói làm Liễu Ngọc Như tò mò, hắn cười cười, “Nàng đừng lo, ta đã tính toán hết rồi. Để ta nói thêm về kế hoạch của bệ hạ đi. Thứ ba, bệ hạ đang nghĩ về lâu về dài. Kênh Biện quá gần Đông Đô, một khi nơi này xảy ra lũ lụt sẽ thành mối họa lớn cho Đông Đô. Hơn nữa phụ cận Hoàng Hà đều là ruộng đất màu mỡ, là khu vực sản xuất lương thực trọng yếu. Nếu có thể tu sửa Hoàng Hà để bá tánh yên tâm cày cấy trồng trọt thì mai sau Đại Hạ mới hưng thịnh. Tu sửa Hoàng Hà không chỉ giải quyết tai họa nội bộ mà cũng khiến chúng ta chẳng cần lo lắng về vấn đề lương thực sau này. Đến lúc đánh nhau với Lưu Hành Tri cũng đảm bảo chiến thắng hơn. Ngoài ra bệ hạ đã nghe nói về ý tưởng của nàng. Tu sửa Hoàng Hà giúp nối liền kênh Biện với sông Hoài, về sau việc vận chuyển lương thực quốc nội cũng dễ dàng hơn. Đây là cơ nghiệp trăm năm. Quan trọng nhất, nhiều lợi ích như vậy nhưng người bỏ tiền ra là Dương Châu. Với số tiền này, chí ít trong vòng năm năm, Dương Châu sẽ không đủ năng lực xuất binh. Thế mới khiến bệ hạ yên tâm.”
Liễu Ngọc Như gật gù, “Bệ hạ nhìn xa trông rộng.”
Cố Cửu Tư đáp một tiếng rồi ôm Liễu Ngọc Như vào lòng, “Nàng đừng lo nghĩ nhiều quá, khi tới Huỳnh Dương thì nàng cứ làm những việc phải làm, còn lại mọi chuyện để ta lo. Nàng định thành lập kho hàng tại Huỳnh Dương?”
“Đúng vậy.” Liễu Ngọc Như gật đầu. “Một mặt thành lập kho hàng, một mặt tìm hiểu xem ở đây có thể kinh doanh cái gì.”
Hai người thảo luận suốt quãng đường đi, mười ngày sau, bọn họ đặt chân đến Huỳnh Dương.
Quan viên Huỳnh Dương đã nghe về chuyến đi của Cố Cửu Tư từ lâu nên sớm chờ sẵn tại cổng thành. Đoàn người Cố Cửu Tư nghỉ ngơi ở khách điếm ngoài thành cả đêm, sáng sớm hôm sau, bọn họ mặc quan phục và đợi mọi người chuẩn bị xong xuôi rồi tiến về Huỳnh Dương.
Tới cổng thành, Liễu Ngọc Như ngồi trong xe ngựa vén mành nhìn ra ngoài. Có khoảng trăm người mặc quan phục hoặc quần áo gấm đứng nghiêm chỉnh tại cổng, nhìn cứ như bọn họ đang chờ thiên tử xuất hiện. Liễu Ngọc Như buông màn xe, nàng quay lại cười với Cố Cửu Tư, “Đội ngũ tiếp đón chàng chắc cũng phải hơn trăm người, huyện lệnh Huỳnh Dương khá có tâm.”
“Chức quan lớn nhất ở đây là chính lục phẩm, còn ta là chính tam phẩm,” Cố Cửu Tư nhướn mày cười, “nịnh bợ ta không phải là lẽ dĩ nhiên sao? Có điều,” Cố Cửu Tư đặt sách xuống, hắn phủi phủi quần áo và thờ ơ nói, “những người này hòa nhã với chúng ta không phải vì bản thân chúng ta. Một con chó mặc quan bào của ta cũng sẽ khiến bọn họ cung kính dập đầu, còn ca ngợi nó là con chó ngoan xinh đẹp. Đừng để trong lòng những gì bọn họ nói và chúng ta cũng không thể làm vậy.”
“Ta hiểu,” Liễu Ngọc Như đáp lại.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa dừng tại cổng thành Huỳnh Dương. Ngay khi xe ngựa dừng lại, Cố Cửu Tư nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu đầy nhiệt tình lẫn kích động, “Cố đại nhân!”
Cố Cửu Tư dùng chiếc quạt ngọc trắng trong tay vén lên rèm xe. Đập vào mắt hắn là một gương mặt mập mạp trắng trẻo trong độ tuổi bốn mươi hay năm mươi, ánh mắt ông tràn đầy sự xúc động cứ như được gặp nhân vật mà mình sùng bái đã lâu. Ông hào hứng tự giới thiệu, “Cố đại nhân, hạ quan là Huỳnh Dương Huyện lệnh Phó Bảo Nguyên, ta đứng đây đợi Cố đại nhân từ sáng sớm!”
Cố Cửu Tư khiêm tốn cười, “Khiến Phó đại nhân đợi lâu rồi.”
Mộc Nam cuốn màn xe lên, Cố Cửu Tư vừa ló đầu ra đã thấy một bàn tay trắng nõn, hắn nghe Phó Bảo Nguyên kính cẩn nói, “Cố đại nhân, để ta đỡ ngài.”
Cố Cửu Tư: …
Hắn mới nhược quán mà còn cần một người gần năm mươi tuổi đỡ?
Cố Cửu Tư chỉ thoáng khựng lại song Phó Bảo Nguyên hình như đã đoán ngay được suy nghĩ của hắn bèn vội giải thích, “Thân thể Cố đại nhân khỏe mạnh, lại đang ở độ tuổi trẻ trung cường tráng, hạ quan chỉ muốn biểu lộ sự quan tâm thôi nên Cố đại nhân tuyệt đối đừng để bụng.”
Cố Cửu Tư miễn cưỡng cười, hắn không thể làm Phó Bảo Nguyên mất mặt trước nhiều người như vậy nên đành cười đáp trả, “Phó đại nhân là trưởng bối của tại hạ, làm gì có đạo lý trưởng bối đỡ vãn bối xuống xe ngựa? Ta xin cảm tạ tấm lòng của Phó đại nhân.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư tự xuống xe ngựa rồi vươn tay vào trong xe.
Bây giờ mọi người mới chú ý trong xe ngựa còn một nữ tử đầu cài trâm ngọc trắng, mặc áo khoác gấm màu tím thêu hoa rơi và áo mỏng màu trắng. Nàng đặt tay lên tay Cố Cửu Tư, hắn vừa nhìn nàng vừa nhỏ giọng nhắc, “Cẩn thận, bậc thang hơi cao.”
Nữ tử nhỏ nhẹ đáp lại rồi được Cố Cửu Tư đỡ xuống. Mọi người dõi theo từng cử chỉ của hai người, Phó Bảo Nguyên lập tức hỏi, “Vị này chắc là phu nhân?”
Lời này rốt cuộc khiến Cố Cửu Tư nở nụ cười chân thành, “Đúng vậy, đây là phu nhân của ta.”
Hắn vừa xác nhận, Phó Bảo Nguyên liền tâng bốc Liễu Ngọc Như tận mây xanh. Liễu Ngọc Như được khen tới choáng váng, còn Cố Cửu Tư đứng cạnh lại rất sung sướng. Phó Bảo Nguyên phát hiện thứ có thể dùng lấy lòng Cố Cửu Tư nên càng tán dương Liễu Ngọc Như. Nàng chẳng biết Phó Bảo Nguyên ăn gì mà khi ca ngợi làm người nghe không khỏi thấy lâng lâng như muốn bay.
Bọn họ nói thêm đôi ba câu, Lạc Tử Thương cũng bước xuống xe ngựa. Phó Bảo Nguyên nhìn lướt qua quan phục của Lạc Tử Thương, “Vị này là Lạc Thị lang?”
Lạc Tử Thương cười trả lời, “Bái kiến Phó đại nhân.”
Phó Bảo Nguyên lại tức tốc ca tụng Lạc Tử Thương. Sau màn ngợi khen này, Phó Bảo Nguyên mời Cố Cửu Tư và Lạc Tử Thương quay lại nhìn trăm người đứng đằng sau. Bọn họ làm theo, Phó Bảo Nguyên phất tay, “Nói lớn lên!”
Đột nhiên, hai biểu ngữ đỏ rực được thả xuống từ trên cổng thành, trên đó là những dòng chữ to rõ:
Cố Thượng thư đích thân đại giá quang lâm Huỳnh Dương
Bá tánh Huỳnh Dương cung chúc thượng thư vạn sự như ý
Cung nghênh thượng thư
Sau khi thả biểu ngữ, mọi người đồng loạt quỳ xuống và hô hào, “Cung nghênh Cố Thượng thư đích thân tới Huỳnh Dương!”
Loạt hành động này khiến Cố Cửu Tư đực mặt ra, Liễu Ngọc Như cũng ngây người không nói nên lời. Thẩm Minh còn ngơ ngác hơn, nhìn cảnh tượng trước mắt mà chả biết nói gì. Chỉ mình Lạc Tử Thương quen gặp những kẻ nịnh nọt nên sắc mặt chẳng hề thay đổi, nụ cười vẫn phơi phới như gió xuân.
Được một hồi thì Phó Bảo Nguyên nhích lại gần Cố Cửu Tư, ông nhỏ giọng hỏi, “Đại nhân vừa lòng không?”
Cố Cửu Tư nghe vậy liền nhíu mày, “Không cần làm những chuyện tốn tiền tốn sức mà lại vô ích thế này.”
“Không tốn tiền tốn sức gì đâu,” Phó Bảo Nguyên mau chóng xua tay, “mọi người đều tự nguyện. Nghe Cố đại nhân tới thì mọi người hứng khởi vô cùng. Cố đại nhân muốn tu sửa Hoàng Hà là có lợi cho Huỳnh Dương, cho Đại Hạ, cho thiên thu…”
“Phó đại nhân,” Cố Cửu Tư rốt cuộc nghe hết nổi bèn cắt ngang, “chúng ta nên vào thành chứ?”
“À đúng, vào thành, vào thành thôi.” Phó Bảo Nguyên nhanh nhảu nói, “Cố đại nhân đi đường mệt nhọc cũng nên vào thành nghỉ ngơi hồi sức, chúng ta vào thành dùng cơm đã.”
Nói rồi Phó Bảo Nguyên dẫn đoàn người Cố Cửu Tư vào thành.
Nhà ở mà Phó Bảo Nguyên chuẩn bị cho Cố Cửu Tư nằm tại vị trí tốt nhất trong thành; cách đường lớn một con hẻm nhỏ, tuy gần đường lớn nhưng do có con hẻm ngăn cách nên rất yên tĩnh. Căn nhà không quá rộng song khi bước vào mới thấy nơi đây được bày trí xa hoa, lịch sự, và tao nhã. Phó Bảo Nguyên đi phía sau Cố Cửu Tư, vừa đi vừa giới thiệu, “Chỗ này được Vương gia, một phú thương trong thành, cho quan viên mượn làm nhà ở. Vương lão bản nói ngài thích ở đây bao lâu cũng được, nếu phu nhân thích thì cứ ở luôn.”
Hàm ý của mấy lời này quá rõ ràng; bọn họ dâng tặng tòa nhà này cho Cố Cửu Tư. Hắn nghe thế bèn vội đáp, “Phó đại nhân cứ đùa, Cố mỗ sẽ dựa theo giá thị trường để trả tiền thuê nhà cho Vương lão bản.”
“Hạ quan hiểu,” Phó Bảo Nguyên liếc nhìn Lạc Tử Thương đang đứng sau Cố Cửu Tư và cười cười, “Cố đại nhân đức độ, hạ quan hiểu mà. Tiền tá túc vốn do quan phủ địa phương chi trả nên đại nhân đừng lo lắng. Cố đại nhân,” Phó Bảo Nguyên đưa mọi người tới phòng ăn, đồ ăn đã được chuẩn bị chu đáo, ông mời đoàn người Cố Cửu Tư ngồi xuống rồi bảo, “đêm nay hạ quan cùng quan viên Huỳnh Dương mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngài. Bây giờ ngài cứ nghỉ ngơi, buổi tối hạ quan sẽ phái người tới đón, ngài thấy thế nào?”
Cố Cửu Tư ước gì ông đi cho khuất mắt nên gấp rút đồng ý, sau đó để Thẩm Minh tiễn ông ra ngoài.
Khi Phó Bảo Nguyên khuất dạng, mọi người đều ngồi xuống, Lạc Tử Thương vui vẻ nhận xét, “Phó đại nhân thật biết cách làm việc.” Bạn đang �
Cố Cửu Tư lãnh đạm nhìn Lạc Tử Thương, “Trông Lạc đại nhân có vẻ rất cao hứng.”
“Phó đại nhân luôn bám lấy Cố đại nhân, làm gì có chỗ để Lạc mỗ chen vào?”
Lạc Tử Thương vừa đáp vừa chủ động cầm đũa, lúc ngẩng đầu lên y lại nói với Liễu Ngọc Như, “Sáng giờ chưa ăn gì nên cũng đói bụng, mau ăn đi.”
Dứt lời, y không nhìn Liễu Ngọc Như nữa mà cúi đầu gắp đồ ăn.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, khi đã hoàn hồn thì nàng giả bộ chả nghe thấy gì rồi cầm đũa và bắt đầu gắp thức ăn. Nàng bảo Cố Cửu Tư, “Cửu Tư, ăn cơm thôi.”
Cố Cửu Tư đáp một tiếng, mặt mũi nhìn không ra hỉ nộ. Thị nữ đưa khăn, hắn lau tay rồi đặt dĩa tôm luộc trước mặt mình và thong thả lột vỏ.
Hắn vừa lột vừa thảo luận về tiệc rượu tối nay với Lạc Tử Thương. Sau khi lột tôm xong, hắn không ăn mà đặt lại lên mâm.
Lúc Thẩm Minh trở về, hắn đang mệt mỏi nhưng thấy đống tôm được lột vỏ trước mặt Cố Cửu Tư liền hí hửng nói, “Cửu ca lột tôm chờ ta à? Cho ta một con nào…”
Hắn đang định gắp thì Cố Cửu Tư nhanh tay lấy đũa của mình chặn lại đũa của Thẩm Minh. Sau đó hắn đẩy mâm về phía Liễu Ngọc Như, lên giọng đầy ghét bỏ, “Muốn ăn thì tự đi mà lột.”
Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ nhìn đống tôm trước mặt mình; giờ nàng mới biết hóa ra hắn lột tôm cho nàng.
“Lâu rồi không ăn tôm,” Cố Cửu Tư kêu thị nữ đưa khăn nóng tới, hắn lại lau tay rồi quay sang cười với Liễu Ngọc Như, “nên ăn nhiều thế này càng thích nhỉ?”