TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Thẩm Minh ngớ người.

Đời này hắn chưa từng bị ai tát. Hắn đã bị đao chém, bị trúng tên, bị tay đấm chân đá, nhưng chưa từng bị nam nhân tát.

Đến lúc Thẩm Minh hoàn hồn thì người khác đã ấn hắn ngồi xuống ghế. Hùng ca ngồi bên cạnh, do bị thương nên được đãi ngộ đặc biệt.

Cố Cửu Tư ngồi cạnh bàn, cho người bưng trà, tay hắn cầm danh sách thành viên lấy từ Hắc Phong Trại. Bộ dạng hắn vô cùng nhàn hạ khi hỏi, “Các ngươi hình như ba tháng gần đây mới xuất hiện ở Hắc Phong Trại?”

Thẩm Minh câm như hến, Cố Cửu Tư quay đầu nói với đại phu đang băng bó cho Hùng ca, “Đại phu ngừng tay đi, để hắn mất máu chết là được.”

“Phải!”

Thẩm Minh vừa nghe vậy liền cắn răng đáp, “Mới đến ba tháng trước.”

Cố Cửu Tư gật gù, bắt đầu ghi chép, “Từ đâu tới?”

“Thương Châu.”

Cố Cửu Tư thoáng dừng bút, lát sau hắn lên tiếng, “Nghề nghiệp trước kia?”

“Lưu manh đầu đường xó chợ.”

“Hiệp khách!” Hùng ca nhịn không được mà cắt ngang, “Đại nhân, Thẩm Minh là người tốt. Hồi xưa hắn học võ từ danh môn chính phái, khi trở về quê nhà thì gặp cường hào ác bá chà đạp một khuê nữ nên ra tay giết người rồi trốn thoát. Hắn chỉ hơi bốc đồng chứ chưa từng làm việc ác! Là ta hại hắn…” Hùng ca giãy giụa, muốn đi tới trước để quỳ xuống.

Đại phu đứng cạnh bình tĩnh giữ lại hắn và trấn an, “Đừng kích động.”

Hùng ca chả nghe lọt tai lời của ông, hắn tiếp tục nói, “Đại nhân, Thương Châu không có lương thực, là nơi người ăn thịt người. Chúng ta hết cách mới đến U Châu. Nhưng ở U Châu cũng chẳng thể kiếm ăn nên ta đành tới Hắc Phong Trại. Thẩm Minh không hề giết người, hắn chỉ cướp chút bạc…”

“Không hề giết người?” Cố Cửu Tư trào phúng mở miệng.

Thẩm Minh nhướn mày, thản nhiên trả lời, “Giết chứ. Ta gặp cẩu quan như các ngươi đều giết sạch.”

“Tiểu Thẩm!” Hùng ca sốt ruột ngăn, “Ngươi bớt tranh cãi đi. Đại nhân, Thẩm Minh ra tay đúng mực, hắn rất hiểu đạo nghĩa.”

Thẩm Minh bị Hùng ca quát thì nghiêng đầu không nói năng gì nữa. Cố Cửu Tư nhìn Hùng ca, “Ba tháng này, Hắc Phong Trại gây án tổng cộng hai lần. Có một lần là cướp đoạt hàng vận chuyển của Triệu gia, là các ngươi làm?”

Hai người im lặng. Cố Cửu Tư thấy vậy liền tự hiểu, sau đấy hắn hỏi, “Nghe nói Thẩm công tử không giết phụ nữ, trẻ em, và người già. Ta thật muốn biết tại sao đến lượt phu nhân ta thì ngài[1] lại phá lệ?”

“Vì phu nhân ngươi xinh đẹp chứ sao.”

Thẩm Minh bật thốt lên, Cố Cửu Tư dừng ghi chép. Hắn ngước nhìn Thẩm Minh, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

“Không phải, Cố đại nhân, đều là hiểu lầm.” Hùng ca vội nói, “Huynh đệ này của ta trước nay không làm những chuyện đấy, song Ưng gia đã ra lệnh thì không phải chúng ta cũng sẽ là những người khác. Nếu đổi sang kẻ khác sợ rằng phu nhân sẽ thật sự mất nửa cái mạng. Huynh đệ ta cũng vì phu nhân thôi, chúng ta nghĩ nếu có thể cứu thì cứu. Huynh đệ ta chẳng hề chạm vào một đầu ngón tay phu nhân! Ngài xem, rốt cuộc chúng ta muốn nhanh chóng chạy thoát nhưng vị huynh đệ này vì cảnh báo về kế hoạch của người trong trại cho các ngài mới chậm chân.”

Cố Cửu Tư nhìn Thẩm Minh, “Thật à?”

“Giả.” Thẩm Minh cười khẩy, “Muốn giết muốn xẻo thì làm luôn đi.”

“Phụ mẫu chắc vẫn còn sống nhỉ.”

Thanh âm Cố Cửu Tư bình tĩnh, Thẩm Minh không nói gì. Cố Cửu Tư buông bút, hắn thổi khô khẩu cung vừa ghi chép rồi đặt ở một bên.

Hắn nhìn Thẩm Minh ngồi đối diện, Cố Cửu Tư do dự trong chốc lát.

Người như hắn, giết người là làm trái bản tính của hắn. Bất luận thế nào, Thẩm Minh cứu Liễu Ngọc Như và hắn là sự thật. Lúc ấy nếu không phải Thẩm Minh ra tay thì người bên ngoài sẽ phóng hỏa, hắn nhất định bị ép phải ra ngoài; như vậy hắn không dám nói chắc mình có thể bảo vệ Liễu Ngọc Như. Hắn rốt cuộc chẳng kiêu hùng như Tào Tháo[2], có thể làm được chuyện “thà ta phụ người trong thiên hạ”.

Nhưng nếu giữ hắn lại rồi hắn ra ngoài nói hươu nói vượn thì sẽ tổn hại danh tiết của Liễu Ngọc Như.

Cố Cửu Tư suy tư, Thẩm Minh lẳng lặng chờ kết luận cuối cùng của hắn.

Sau một hồi, Cố Cửu Tư rốt cuộc cất tiếng, “Ngươi không còn phụ mẫu?”

“Liên quan gì đến ngươi.”

“Ngươi không muốn sống nhưng hắn thì muốn.” Cố Cửu Tư giơ cằm hướng về Hùng ca, Thẩm Minh cứng đờ người.

“Muốn gì nói thẳng ra.” Thẩm Minh biết Cố Cửu Tư muốn nói chuyện khác, hắn dùng giọng cứng ngắc thúc giục.

Cố Cửu Tư chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn đề xuất, “Võ nghệ của ngươi không tồi, có thể thay ta hành sự. Một tháng hai lượng bạc và ba ngày nghỉ, ngươi thấy thế nào?”

Thẩm Minh ngẩn người. Hùng ca sau khi kinh ngạc bèn nhanh mồm bảo, “Mau cảm ơn đại nhân!”

“Ngươi từ Thương Châu đến đây chẳng phải vì muốn tìm đường sống cho người nhà sao.” Cố Cửu Tư ngồi tựa lưng vào ghế, hắn đặt bút viết, mắt cụp xuống, “Muốn tìm đường sống thì phải kiềm chế tính tình; nhẫn nại những thứ mình không thể nhẫn nại, chấp nhận những thứ mình không thể chấp nhận. Ngươi đâu thể sống cả đời như một đứa trẻ, miệng suốt ngày la hét đầu rơi máu chảy. Đầu ngươi chẳng đáng giá, nhưng ngươi có nghĩ đến nương của mình?”

Thẩm Minh mím chặt môi, Cố Cửu Tư thấy hắn dao dộng thì cũng không phí lời nữa. Hắn đứng dậy, lãnh đạm nói, “Hắc Phong Trại chỉ còn hai người các ngươi. Ngươi muốn sống thì phải thề cả đời này sẽ giấu chuyện Ngọc Như từng đến Hắc Phong Trại vào bụng. Nếu phu nhân ta mất danh tiết,” Cố Cửu Tư lạnh lùng nhìn Thẩm Minh, giọng hắn tàn nhẫn, “ta sẽ đòi mạng cả nhà các ngươi.”

“Ngươi không dặn ta cũng sẽ chẳng nói bậy.” Giọng Thẩm Minh cứng ngắc.

Cố Cửu Tư gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, “Cho ngươi một ngày suy nghĩ, muốn ngoan cường hay mạng sống. Muốn ngoan cường thì đơn giản lắm, ta lập tức cho ngươi đoàn tụ với huynh đệ Hắc Phong Trại của ngươi. Muốn mạng sống thì tìm người báo tin, ta sẽ thu xếp công việc cho ngươi.”

Dứt lời, Cố Cửu Tư bước ra khỏi cửa.

Hắn mới đặt chân ra ngoài đã thấy Liễu Ngọc Như đứng đó, nàng trông có vẻ lo lắng. Thấy Cố Cửu Tư đi ra, nàng liếc nhìn bên trong rồi nói, “Ta nghe nói ngươi đã bắt được Thẩm Minh.”

Nghe nàng nói vậy, Cố Cửu Tư thoáng nhìn đằng sau cửa, trong lòng xuất hiện vài phần khó chịu.

Song mặt hắn chẳng biểu lộ gì, tay hắn chắp lại trong tay áo, hắn gật đầu xác nhận.

“Thẩm vấn thế nào rồi?” Liễu Ngọc Như chần chừ lên tiếng.

Cố Cửu Tư nhìn nàng, hắn nói thẳng, “Nàng muốn hỏi xử lý thế nào chứ gì?”

“Cái này ta cũng muốn hỏi.”

“Giết.”

“A?” Liễu Ngọc Như hơi ngỡ ngàng.

Cố Cửu Tư nhướn mày, cười như không cười, “Sao vậy, thấy không ổn à?”

“Cũng…cũng không phải.” Liễu Ngọc Như lắp bắp, “Ngươi luôn có lý do cho hành động của mình. Nhưng… Ta… Chính là ta thấy… Hắn không phải người xấu…lắm?”

Khi thốt nên từ “lắm” kia, Liễu Ngọc Như không quá tự tin. Nàng trộm ngó hắn, muốn nhìn ra cảm xúc từ trên mặt hắn để xem mình có nói đúng không.

Cố Cửu Tư thấy bộ dạng như ăn trộm của nàng thì chẳng biết nên giận hay nên cười. Qua hồi lâu, hắn thở dài, “Thôi được rồi.”

“Hửm?” Liễu Ngọc Như không hiểu hắn đang nói gì.

Cố Cửu Tư hơi khom lưng, hắn đưa mặt đến gần nàng rồi chỉ vào má mình, “Hôn một cái, coi như tính sổ xong.”

Yêu cầu này làm Liễu Ngọc Như kinh hãi, nàng cứ ngơ ngác nhìn Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư thấy nàng bất động bèn nhíu mày, “Không thích à?”

Hắn đứng thẳng lưng, đôi tay chắp lại trong tay áo rồi xoay người sang chỗ khác và dùng khuôn mặt lạnh tanh nói, “Thế thì thôi vậy.”

“Ấy ấy ấy,” tuy không biết Cố Cửu Tư nói “tính sổ xong” là ý gì nhưng thấy hắn phụng phịu nàng liền túm lấy hắn ngay. Cố Cửu Tư dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng. Liễu Ngọc Như dáo dác ngó bốn phía, thấy xung quanh chẳng có ai mới thẹn thùng vẫy tay với hắn, “Đưa mặt lại đây.”

Cố Cửu Tư không ngờ Liễu Ngọc Như sẽ đáp ứng yêu cầu này; hắn chỉ thuận miệng nói vậy để trong lòng thoải mái hơn. Thế mà cô nương trước mặt lại chộp lấy tay áo hắn, khẩn trương nhìn xung quanh như tên ăn trộm rồi thì thào, “Mau lên.”

Một câu của nàng đánh tan thành mây khói chút khó chịu hồi nãy trong hắn. Hắn không biết vì sao chính mình cũng thấy khẩn trương, nhưng hắn vẫn ra vẻ trấn định rồi hơi cong eo và đưa mặt lại gần.

Liễu Ngọc Như nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên má hắn. Sau đấy nàng cúi đầu, nhỏ nhẹ nói, “Đừng giận nữa nhé?”



Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của Liễu Ngọc Như thì khóe môi cong cong. Hắn thấy trong lòng như nở hoa, không thể trấn áp khóe môi cứ muốn nhếch lên. Hắn kéo tay Liễu Ngọc Như, cười bảo, “Được rồi, tha cho hắn một mạng.”

“Không cần đâu.” Liễu Ngọc Như nhanh nhảu nói, “Nếu trước kia hắn thật sự là kẻ đại gian đại ác thì không cần tha, cứ phạt đúng tội là được. Quan trọng nhất là ngươi nghĩ thế nào.”

“Ta nghĩ thế nào hả?” Cố Cửu Tư trợn trừng mắt, “Ta muốn hắn chết.”

Liễu Ngọc Như nghe thế bèn tiếc nuối bảo, “Vậy giết hắn đi.”

Giọng điệu Liễu Ngọc Như chọc cười Cố Cửu Tư. Hắn nhướn mày, nhịn không được mà hỏi, “Nàng thật sự cảm thấy nên giết hay muốn dỗ cho ta vui?”

“Để dỗ cho ngươi vui thì giết hắn cũng được.” Liễu Ngọc Như nghiêm túc trả lời.

Lời này rốt cuộc khiến hắn hoàn toàn thỏa mãn và mừng rỡ không thôi. Hắn chợt cảm thấy so đo với Thẩm Minh đúng là mất mặt. Suy cho cùng, Liễu Ngọc Như là cô vợ nhỏ của hắn; mỗi ngày hắn muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn. Thẩm Minh cùng lắm là một kẻ trong hàng ngũ ái mộ nàng; Liễu Ngọc Như tốt như vậy thì có người thích cũng hết sức bình thường.

Nghĩ đến đây, cục nghẹn trong lòng Cố Cửu Tư tan biến. Hắn ho nhẹ một tiếng, “Thôi, hắn cũng không xấu, đầu óc hơi bị ngốc nhưng vẫn dùng được.”

Nàng đã dự kiến hắn sẽ nói vậy. Nàng kéo Cố Cửu Tư lại gần rồi dựa vào hắn, “Yên tâm, ta sẽ không chạy theo hắn.”

“Ta hoàn toàn không để ý vấn đề này.” Cố Cửu Tư lập tức phản kích, “Cỡ hắn mà đủ sức cướp nàng từ trong tay ta?! Hắn có một trăm bộ óc cũng không thể nhé!”

“Tự tin vậy cơ à?” Liễu Ngọc Như nín cười, “Tiểu Thẩm nhà người ta tuy đầu óc ngố ngố nhưng dung mạo tuấn tú lắm.”

“Đầu óc nàng hỏng hay đôi mắt mù rồi?” Cố Cửu Tư liếc Liễu Ngọc Như một cái sắc lẻm, “Có bệnh phải chữa, tiền ta chi, đừng trì hoãn nữa. Nói đến dung mạo, hắn có thể tuấn tú hơn ta sao?”

“Ồ,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói, “mỗi người một vẻ, vết sẹo kia trông rất cá tính.”

Lời này cũng chả khiến Cố Cửu Tư chịu thua. Tay hắn ôm lấy mặt Liễu Ngọc Như, hắn chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy thương xót. Hắn cảm khái, “Trước kia có thể coi trọng rồi gả cho ta thì rõ ràng ánh mắt vẫn khá tốt, sao còn trẻ mà lại mù lòa thế này?”

Liễu Ngọc Như cười đến cả người mềm oặt, nàng dùng quạt tròn hất tay hắn.

Cố Cửu Tư thấy nàng cười run rẩy cả người bèn vòng tay quanh eo nàng vì sợ nàng ngã.

Cô nương trong lòng vui sướng thì hắn cũng vui sướng. Lặng lẽ nhìn nàng cười dường như khiến ngày mùa thu ấm áp và kéo dài hơn.

Hắn cảm thấy người này là đường về nhà, là chốn dừng chân của cả đời hắn.

Mặc cho thế gian toàn đao kiếm phản chiếu máu chảy, vẫn còn một mảnh trời đất bình yên như thuở ban đầu.

Chú thích

[1] Chỗ này Cố Cửu Tư đang nói mỉa nên gọi Thẩm Minh là “ngài”.

[2] Là nhà chính trị, quân sự kiệt xuất cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đặt cơ sở cho thế lực quân sự cát cứ ở miền Bắc Trung Quốc, lập nên chính quyền Tào Ngụy thời Tam Quốc. Trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa, ông có câu nói nổi tiếng là, “Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để người trong thiên hạ phụ ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc