TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Lời này khiến Liễu Ngọc Như sững sờ.

Cố Cửu Tư đỡ nàng dậy, ôn hòa nói, “Đừng ngây ra nữa, nhìn nàng kìa, ôm một cái mà cả người dính đầy bùn đất. Để ta đưa nàng về tắm rửa sạch sẽ.”

Hắn dìu Liễu Ngọc Như lên xe ngựa. Trước lúc lên, Cố Cửu Tư quay đầu lại thấy Lạc Tử Thương đang ngồi trong xe ngựa lẳng lặng dõi theo bọn họ.

Thấy Cố Cửu Tư nhìn mình, Lạc Tử Thương chỉ gật đầu với hai người chứ không nói gì cả.

Cố Cửu Tư nâng tay lên, cung kính cất tiếng, “Đa tạ.”

Cảm ơn xong hắn mới vào xe ngựa, hắn không dùng ghế mà ngồi bệt xuống sàn, tay đặt trên ghế còn cằm gác lên tay. Hắn ngửa đầu nhìn Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như, ta phát hiện nàng thật sự thích khóc nha.”

Liễu Ngọc Như giụi mắt, nàng trợn trừng nhìn hắn như đang giận dữ và trách mắng, “Đứng lên đi, đừng ngồi dưới sàn.”

“Ngồi làm bẩn ghế mất,” Cố Cửu Tư cười ngốc nghếch, “ghế hay sàn cũng giống nhau thôi. Hơn nữa nếu ngắm từ góc độ này thì trông nàng càng đẹp hơn. Cái này gọi là gì nhỉ, quỳ dưới váy nàng[1]?”

Liễu Ngọc Như biết hắn đang trêu chọc mình, nàng lặng lẽ nhìn hắn rồi thở dài. Nàng vươn tay ôm lấy khuôn mặt hắn và dịu dàng nói, “Sợ chàng thật đấy.”

“Ta biết.” Cố Cửu Tư đặt tay hắn lên tay nàng. “Ta sẽ xử lý chu đáo, nàng đừng lo.”

Liễu Ngọc Như không nhiều lời nữa, hai người cùng nhau về phủ rồi Cố Cửu Tư đi tắm.

Lúc ở trên xe ngựa không thấy gì nhưng hiện giờ hoàn toàn thư giãn, sự mệt mỏi khôn tả trào dâng trong người làm Cố Cửu Tư đau đớn toàn thân.

Hắn bị thương nên nhuộm thau tắm thành máu loãng. Tắm rửa qua loa xong, hắn đứng dậy mặc vào áo mỏng, máu tức khắc thấm qua trang phục. Liễu Ngọc Như khẽ chửi, “Càn quấy!”

Nàng mau chóng sai người mời đại phu đến, sau đấy ngồi một bên bôi thuốc cho hắn.

“Sao chàng không nói mình bị thương?” Liễu Ngọc Như tức tối chất vấn. “Còn đi tắm nữa? Không sợ vết thương nhiễm trùng à?”

“Bùn đất đầy người,” Cố Cửu Tư giải thích, “nên ngại chạm vào nàng. Ta chỉ bị thương vặt thôi, cứ tắm rửa sạch sẽ đã.”

Liễu Ngọc Như trừng trộ với hắn, nàng đang định nói tiếp thì Thẩm Minh xuất hiện. Bước chân hắn gấp gáp, khi vào phòng còn lớn tiếng thông báo, “Cửu ca, không xong…”

Đang nói giữa chừng, hắn thấy Liễu Ngọc Như ngồi đó nên thoáng do dự. Liễu Ngọc Như vừa băng bó cho Cố Cửu Tư vừa thẳng thừng bảo, “Nói.”

Thẩm Minh liếc Cố Cửu Tư một cái, được hắn cho phép mới nói tiếp, “Cửu ca, người trốn hết rồi.”

“Trốn là sao?” Cố Cửu Tư nhíu mày.

Thẩm Minh vội thuật lại, “Trên đường áp giải, có mấy người dân cởi được dây xích nên bỏ chạy. Bọn họ chạy làm tình hình rối ren, tạo cơ hội cho một đám sát thủ khác xông tới cướp nhóm thích khách bị chúng ta bắt.”

“Không giữ được ai cả?” Cố Cửu Tư kinh ngạc.

Thẩm Minh lắc đầu, “Có một người nhưng bị bắn chết.”

Cố Cửu Tư im lặng, Liễu Ngọc Như bất mãn hỏi, “Người dân chứ có phải thần thánh đâu mà đủ sức cởi bỏ dây xích? Rõ ràng có người cố tình thả họ, nha dịch đang làm gì vậy?”

“Đã xử lý.” Thẩm Minh đáp ngay, “Phó đại nhân nói bọn họ chểnh mảng nhiệm vụ và để họ đi rồi.”

“Chỉ thế thôi hả?!” Liễu Ngọc Như khiếp sợ bật thốt.

Cố Cửu Tư lên tiếng, “Không có chứng cứ xác thực cho việc bọn họ thả người thì chỉ làm được đến thế.”

“Vậy sao không truy cứu?!” Liễu Ngọc Như đứng dậy, nàng thấy thật khó tin. “Phó Bảo Nguyên không điều tra kỹ lưỡng à?”

“Ông ta nói mình làm rồi.” Thẩm Minh đanh mặt lại.

Cố Cửu Tư khẽ cười, “Từ trên xuống dưới đều là người của bọn họ mà điều tra cái gì?”

Liễu Ngọc Như nín thinh, nàng siết chặt nắm đấm. Cố Cửu Tư vỗ vỗ tay nàng rồi bảo Thẩm Minh, “Huỳnh Dương sắp loạn, nhắn tin để bệ hạ chuẩn bị một đội quân sẵn sàng đợi lệnh tại Ti Châu.”

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cố Cửu Tư nghi hoặc nhìn thoáng qua Thẩm Minh, dùng ánh mắt dò hỏi danh tính người tới. Thẩm Minh cũng không biết là ai, nhưng chẳng mấy chốc, giọng Vương Tư Viễn vang lên, “Cố đại nhân!”

Cố Cửu Tư cau mày, Vương Tư Viễn vừa vào đã thương tiếc nói, “Nghe bảo Cố đại nhân bị đâm nên ta tới thăm, ngài không sao chứ?”

“Không sao,” Cố Cửu Tư cười, “tin tức của Vương đại nhân nhanh nhạy thật.”

Vương Tư Viễn thở dài, “Ta vốn đang trên đường tới đây, không ngờ chưa thấy người đã nghe tin ngài bị ám sát.”

Cố Cửu Tư nghe đến đây, bất giác nhíu mày, “Không biết Vương đại nhân tìm tại hạ có chuyện gì?”

“Cố đại nhân,” Vương Tư Viễn than thở, dài giọng đáp, “ngài bị vạch tội!”

Cố Cửu Tư nghe vậy bèn ngẩng phắt đầu lên, Vương Tư Viễn cười sảng khoái, “Nhưng may có Giang đại nhân tranh cãi kịch liệt với bá quan văn võ để bảo vệ Cố đại nhân nên bệ hạ không trừng phạt ngài. Tuy nhiên bệ hạ nghĩ Cố đại nhân hoành hành quá mức ở Huỳnh Dương, ngài quyết định điều động Thẩm đại nhân rời khỏi đây.”

Thẩm Minh nghe tới câu cuối cùng thì mặt mũi tràn ngập phẫn nộ. Hắn đang định mở miệng nhưng Cố Cửu Tư liếc mắt một cái làm cả người hắn cứng đờ. Cố Cửu Tư quay đầu lại, hắn tươi cười hỏi, “Cửu Tư không hiểu, ai vạch tội ta và vạch tội chuyện gì chứ?”

“A, Cố đại nhân không biết ư?” Vương Tư Viễn ra vẻ kinh ngạc rồi bảo, “Cũng phải, hôm nay ta mới nhận được tin. Là Tần Thứ sử tố cáo Cố đại nhân có tác phong thiếu đứng đắn ở Huỳnh Dương, tiệc tùng với thương nhân, cậy thế ức hiếp quan viên địa phương. Hắn còn vạch tội Thẩm đại nhân ẩu đả quan viên, chèn ép bá tánh. Tên Tần Nam này,” Vương Tư Viễn “chậc chậc” hai tiếng, “đúng là biến không thành có.”

Nghe thấy tên Tần Nam, Cố Cửu Tư cũng ngạc nhiên.

Hắn vốn tưởng quan viên Huỳnh Dương đầu tiên sẽ tấu hắn lên triều đình hẳn là Vương Tư Viễn hoặc Phó Bảo Nguyên. Song cuối cùng lại thành Tần Nam, người sở hữu vẻ ngoài cương trực công chính nhất đám?

Chẳng lẽ Tần Nam cá mè một lứa với Vương Tư Viễn?

Hay Tần Nam thực chất là tham quan bậc nhất Huỳnh Dương?

Đầu óc Cố Cửu Tư nhất thời rối bời, nhưng có một chuyện hắn không hiểu. Kể cả Tần Nam tố cáo hắn chăng nữa, các tội danh này không có chứng cứ thì tại sao hoàng đế lại quyết định xử phạt hắn và bắt Thẩm Minh rời khỏi Huỳnh Dương?

Hắn nghĩ không ra, cảm thấy đầu đau váng vất. Vương Tư Viễn nhìn dáng vẻ hắn bèn ân cần hỏi thăm, “Cố đại nhân ổn chứ?”

Cố Cửu Tư lắc đầu, hắn giơ tay lên, “Ta không sao, đa tạ Vương đại nhân báo tin. Thế sau khi rời Huỳnh Dương thì Thẩm Minh nhậm chức gì? Hay trở về Đông Đô?”

“Đúng vậy,” Vương Tư Viễn mỉm cười, “về Đông Đô và giữ nguyên chức vụ. Thế này cũng đâu tính là xử phạt nhỉ?”

Cố Cửu Tư cười cợt, “Ngài nói đúng.”

Vương Tư Viễn quan sát thấy sắc mặt Cố Cửu Tư tái nhợt bèn đứng lên nói, “Thôi, Cố đại nhân mệt thì ta chẳng quấy rầy nữa, ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Cố Cửu Tư hành lễ rồi bảo Mộc Nam tiễn lão ta.

Vương Tư Viễn được đưa đến cổng, lão ta lên xe ngựa, sau đấy quay lại nhìn phủ đệ của Cố Cửu Tư và trào phúng nhận xét, “Tần Nam thật không biết tự lượng sức mình.”

Nói rồi lão ta gọi người lại và thì thầm vài câu vào tai người nọ.

Vương Tư Viễn vừa đi khuất, Thẩm Minh lập tức nói, “Ta ra ngoài giải sầu.”

“Đứng lại!” Cố Cửu Tư gầm lên. “Ngươi đi đâu?”

“Giải sầu!”

Thẩm Minh dứt lời liền muốn xông ra ngoài, Cố Cửu Tư định cản lại nhưng hắn bất chợt ho sặc sụa, tạo cơ hội cho Thẩm Minh chạy mất. Khi cơn ho dừng lại, Cố Cửu Tư mệt mỏi dựa vào đầu giường mà nói, “Phái người lôi hắn về, chắc chắn hắn đi tìm Tần Nam.”

Liễu Ngọc Như nhanh chóng sai người ra ngoài tìm Thẩm Minh, nàng ngồi cạnh Cố Cửu Tư rồi nắm tay hắn, “Chàng sốt à? Hình như người chàng hơi nóng?”

“Chắc vậy.” Cố Cửu Tư nằm xuống giường, hắn nhắm mắt lại và trấn an Liễu Ngọc Như, “Nàng đừng lo, trước cứ ngăn Thẩm Minh làm loạn đã. Ta ngủ một lát đây. Ý chỉ của bệ hạ đã tới thì ta cũng sắp nhận được hồi âm từ cữu cữu. Đợi tin của cữu cữu đến hẵng tính tiếp.”

Liễu Ngọc Như đáp một tiếng, Cố Cửu Tư vừa nắm tay nàng vừa thều thào, “Ngọc Như, ta mệt.”

“Chàng mệt thì cứ ngủ đi,” Liễu Ngọc Như ấm áp nói, “có ta ở đây.”

Cố Cửu Tư không đáp trả, hắn nằm trên giường và nhắm nghiền hai mắt. Liễu Ngọc Như chờ tới khi tiếng hít thở của hắn yên ổn lại mới buông tay ra rồi đặt tay hắn vào trong chăn. Nàng lấy túi nước đá chườm trán cho hắn, sau đó gọi Ấn Hồng lẫn Mộc Nam lại và bảo Ấn Hồng, “Gửi tin về Đông Đô, cử toàn bộ ám vệ do ta huấn luyện tới Huỳnh Dương.”

Ấn Hồng tuân lệnh, Liễu Ngọc Như căn dặn Mộc Nam, “Chưa biết chừng ban đêm sẽ có đợt ám sát thứ hai, các ngươi phải chuẩn bị cẩn thận, đừng để bị lợi dụng sơ hở.”

Mộc Nam ngẩn người rồi đáp, “Vâng, phu nhân.”

Liễu Ngọc Như giao việc xong, nàng đặt một thanh đao kế bên Cố Cửu Tư. Tiếp theo nàng cho người mang bàn nhỏ lẫn sổ sách tới, vừa trông coi Cố Cửu Tư vừa kiểm toán.

Trong lúc Liễu Ngọc Như canh giữ bên Cố Cửu Tư, Thẩm Minh cắt đuôi người đuổi theo và đi tìm Tần Nam.

Tần Nam vừa từ phủ nha về, cỗ kiệu của ông xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Minh. Hắn chưa ngốc tới mức bắt cóc Tần Nam ở nơi đông người, vì vậy hắn mai phục tại con hẻm nhỏ mà ngày nào Tần Nam cũng đi qua. Thẩm Minh núp trên mái hiên chờ Tần Nam tới, nhưng cỗ kiệu vừa vào con hẻm nhỏ thì Tần Nam đột ngột lên tiếng, “Dừng lại.”

Kiệu phu đứng yên tại chỗ, Thẩm Minh tò mò sao tự dưng Tần Nam lại ngừng kiệu? Hắn chờ trong giây lát rồi nghe Tần Nam hỏi, “Có tiếng gì đó đúng không?”

Thẩm Minh không nghe rõ câu hỏi của Tần Nam, nhưng ông hỏi xong liền đột nhiên ra lệnh, “Đi thôi.”

Bạn đang �

Các kiệu phu vô cùng thông minh, bọn họ lập tức xoay người đổi hướng đi. Thẩm Minh sợ ngây người, hắn cứ tưởng đã ẩn núp cực kỳ kín đáo. Song trong nháy mắt, hàng loạt mũi tên bay vun vút về phía cỗ kiệu. Kiệu phu hô to, “Đại nhân!”

Cơn mưa mũi tên dừng lại, mấy tên mặc đồ đen xuất hiện trong hẻm nhỏ rồi nhào tới cỗ kiệu của Tần Nam.

Kiệu phu của Tần Nam không phải người thường; giây phút sát thủ xông đến, bọn họ tức khắc rút đao ra từ bên dưới kiệu. Nhưng đám người áo đen quá nhanh, cỗ kiệu bị đá ngã. Khoảnh khắc trước khi kiệu đổ nhào xuống đất, kiệu phu kéo Tần Nam ra khỏi kiệu rồi đẩy ông sang một bên và thét lớn, “Đại nhân đi mau!”

Tần Nam điên cuồng chạy về hướng ngược lại, hai sát thủ cầm đao đuổi theo. Thấy đao sắp chém trúng Tần Nam, Thẩm Minh không chần chừ mà nhảy từ trên cao xuống rồi vỗ vỗ tay, “Lão tử cho các ngươi cơ hội chạy, ba, hai…”

Hai sát thủ liếc nhìn nhau, bọn chúng rõ ràng nhận ra Thẩm Minh. Lúc hắn đếm đến “hai”, bọn chúng bỏ chạy. Thẩm Minh tính đuổi theo thì Tần Nam giữ chặt tay áo hắn, ông nhỏ giọng nhắc, “Coi chừng bị mai phục, đừng truy đuổi.”

Tần Nam cất lời làm Thẩm Minh nhớ ra ý đồ của mình. Hắn túm lấy cổ áo Tần Nam rồi đè ông lên tường và đưa mặt lại gần chất vấn, “Ê lão già, lớn tuổi mà học đòi đấu tranh chính trị làm gì? Muốn thì đi vạch tội mấy tên quan tham ô chứ sao đụng tới lão tử? Ngươi nói lão tử ẩu đả quan viên và ức hiếp bá tánh? Ngươi có tin lão tử đánh chết ngươi không?”

Hắn chưa dứt lời, sắc mặt Tần Nam đã trắng bệch, ông đẩy Thẩm Minh ra, “Ngươi…ngươi đi…”

“Ta đi?” Thẩm Minh cười. “Lão tử cố tình tới gặp ngươi mà muốn đuổi ta à? Ta cứ không đi đấy…”

Hắn chả kịp nói hết câu, Tần Nam đã há mồm phun ra một ngụm máu lên mặt Thẩm Minh.

Thẩm Minh ngơ ngác nhìn Tần Nam, khi hắn chưa hoàn hồn, từ bên cạnh phát ra tiêng kêu sợ hãi, “Tần đại nhân!”

“Tên ăn cắp kia, mau buông Tần đại nhân ra!”

“Ngươi làm gì Tần đại nhân đấy!”

“Này…” Thẩm Minh hoảng tới mức luống cuống, hắn giải thích, “Ta không đánh ông ấy.”

“Ngươi đi gặp quan phủ với ta.”

Một kiệu phu giữ chặt Thẩm Minh, hắn kích động nói, “Ta nhận ra ngươi, ngươi là thị vệ thân cận của Cố Thượng thư. Dám chặn đường đánh quan viên chính ngũ phẩm của triều đình, ngươi chờ đấy, ta sẽ đi hỏi tội đại nhân nhà ngươi!”

“Từ từ, chuyện này thật sự không liên quan đến ta.” Thẩm Minh vội vã bảo, “Nhanh lên, cứu người rồi hẵng nói tiếp. Các ngươi đều bị đánh bầm dập đúng không? Để ta cõng ông ấy, ta lập công chuộc tội được chưa?”

Dưới ánh nhìn chòng chọc của bốn người, Thẩm Minh khiêng Tần Nam rồi nhanh chân chạy về phía y quán gần nhất.

Chân hắn chạy, đầu hắn nghĩ rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì. Vị quan này vạch tội hắn, cứu người xong thì bị phun máu đầy mặt, hiện tại còn phải cõng ông đi tìm thầy thuốc?

Hắn quả thực là người tử tế nhất thế gian.

Tần Nam được đưa đến y quán ven đường, cách đấy ngàn dặm, Diệp Vận ở Đông Đô vừa nhận được thư gửi từ Huỳnh Dương.

Từ ngày rời Đông Đô, Thẩm Minh bắt đầu viết thư cho nàng ấy. Chữ hắn xấu như gà bới, nội dung toàn lải nhải ít việc vặt. Diệp Vận không bao giờ hồi âm, đọc xong liền đốt thư.

Lúc người mang thư bước qua cổng chính để vào phủ, Giang Hà và Diệp Thanh Văn đang chơi cờ bên trong, còn Diệp Thế An ngồi ở một bên.

Hai người thảo luận về Cố Cửu Tư. Tấu chương từ Huỳnh Dương của Tần Nam như hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, các quan viên vốn bất mãn việc Cố Cửu Tư thăng chức cấp tốc nên rất nhiều người thừa cơ tham gia vạch tội hắn.

Không ai biết trong số này có bao nhiêu ngươi là thật lòng ghét Cố Cửu Tư chứ không phải bị thái tử sai khiến hay quan viên Huỳnh Dương mua chuộc.

Phạm Hiên muốn bảo vệ Cố Cửu Tư song vì quá nhiều người vạch tội nên cũng phải làm bộ làm tịch. Cuối cùng Giang Hà đề nghị Cố Cửu Tư đang tu sửa Hoàng Hà, vì vậy chờ hắn hoàn thành trở về rồi bàn tiếp. Nhưng giữ được Cố Cửu Tư thì không thể giữ Thẩm Minh, Phạm Hiên chẳng muốn tranh cãi vì một viên quan lục phẩm nhỏ nhoi bèn nghe theo triều thần mà bắt Thẩm Minh về giáo huấn.

“Bệ hạ không hiểu ý của bọn họ nhưng ngươi và ta thì khác.” Diệp Thanh Văn lãnh đạm nói, “Thẩm Minh là thanh đao của Cố đại nhân, lấy mất đao thì khi gặp nguy hiểm cũng chả có gì để phòng thân.”

Diệp Thanh Văn thắc mắc, “Ngươi để yên cho Thẩm Minh về à?”

Giang Hà nghe thế không khỏi cười, “Bộ Diệp huynh coi ta là thần tiên một tay che trời chắc? Bệ hạ muốn Thẩm Minh trở về thì ta biết làm sao bây giờ?”

“Ngươi mà đã muốn, ắt sẽ có biện pháp,” Diệp Thanh Văn thẳng thắn đáp.

Giang Hà “ha” một tiếng, ông chống cằm rồi đặt cờ xuống. Ông suy nghĩ giây lát và nói, “Đừng lo, Cửu Tư là đứa trẻ thông minh.”

Diệp Thanh Văn nhìn Giang Hà, ông đang định mở miệng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Ba người ngẩng đầu nhìn liền thấy người mang thư vội vàng đi về phía viện tử của Diệp Vận.

Giang Hà nhướn mày, “Thư từ đâu đến đấy?”

Diệp Thanh Văn thoáng ngước nhìn người mang thư, ông nói, “Huỳnh Dương.”

“À,” Giang Hà gật gù tỏ vẻ đã hiểu, “hẳn là chất tức của ta gửi.”

“Ngươi có vẻ để ý chất nữ của ta?”

Diệp Thanh Văn cúi đầu nhìn bàn cờ. Diệp Thế An trộm ngó Giang Hà, hắn thấy ông ngẩn người rồi bật cười, “Ta có bao giờ không để ý các cô nương đâu?”

Diệp Thanh Văn không vội đáp trả, ông đặt xuống một quân cờ. Lát sau, ông nhấp ngụm trà và bảo Diệp Thế An, “Thế An, đổi sang Ngọc Sơn Xuân Tiêm[2] đi.”

Diệp Thế An biết Diệp Thanh Văn muốn nói chuyện riêng với Giang Hà, hắn bèn đứng dậy rời đi. Sau khi Diệp Thế An đi khuất, Diệp Thanh Văn nhìn Giang Hà chơi cờ và chậm rãi mở lời, “Ta sẽ không vòng vo nữa, chất nữ của ta gần hai mươi tuổi rồi. Ngươi chắc cũng biết đôi chút về chuyện ở Dương Châu, nhưng chung quy ta vẫn hy vọng nó tìm được người tốt để gửi gắm. Nó là cô nương Diệp gia, ta không muốn vì chuyện quá khứ mà tùy tiện hứa gả nó. Tuy nó có khiếm khuyết nhưng nhân phẩm lẫn tướng mạo đều hoàn mỹ, ngươi cũng lớn tuổi…”

“Tầm bậy,” Giang Hà trừng mắt nhìn Diệp Thanh Văn, “ta lớn tuổi hồi nào? Lớn bằng ngươi không?”

Diệp Thanh Văn nghẹn họng nhưng vẫn nói tiếp, “Ta chỉ hơn ngươi vài tuổi thôi. Nhi tử ta hiện giờ cũng hai mươi hai, Vạn Thù, ngươi không thể sống một mình mãi.”

Giang Hà im lặng nhìn bàn cờ, ông nâng chén trà lên nhấp một ngụm, “Thật ra ta thấy tiểu cô nương Diệp Vận cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một khuyết điểm,” Giang Hà đưa mắt nhìn Diệp Thanh Văn, khóe miệng cười tủm tỉm đượm vẻ thương xót, “là sinh ra trong Diệp gia các ngươi.”

Diệp Thanh Văn nhíu mày, Giang Hà thở dài, “Diệp huynh, lời ta sắp nói chắc sẽ hơi mạo phạm, nhưng nếu ngươi đã thẳng thắn thì ta không thể không nói.”

“Diệp Vận còn trẻ,” Giang Hà nghiêm túc nhìn Diệp Thanh Văn, “chuyện quá khứ không phải lỗi nàng ấy. Chưa nói đến nàng ấy bị ép buộc thì dù nàng ấy tình nguyện, ta vẫn nghĩ một nữ tử theo đuổi tình cảm của mình sao có thể là sai trái? Nếu không sai tức nghĩa nàng ấy chưa từng mắc lỗi, vì sao phải trừng phạt nàng ấy?”

“Không ai trừng phạt nó cả.”

Diệp Thanh Văn cau mày, ông mở miệng phản bác. Nhưng câu chữ chưa ra khỏi miệng thì Giang Hà đã giơ tay làm động tác “ngừng lại”, ông thẳng thừng bảo, “Khỏi cần nhiều lời, ta sẽ tự phán xét xem các ngươi có trừng phạt nàng ấy hay không. Diệp Vận là cô nương tốt xuất thân dòng dõi thư hương, cả nhân phẩm lẫn dung mạo đều xuất sắc, còn chưa đầy hai mươi tuổi nữa. Nếu các ngươi không nghĩ nàng ấy sai, tại sao muốn làm mai một cô nương như vậy với lão già gần bốn mươi là ta?”

“Ngươi…”

“Ta biết mình khôi ngô tuấn tú, vừa giàu có vừa thông minh, chưa kể còn hài hước. Hơn nữa chức quan trong triều của ta ngang ngửa với gia đình các ngươi, lại thêm đứa cháu làm to. Ta sở hữu những điều kiện hoàn hảo. Nhưng chả một tiểu thư khuê các đích thực nào sẽ chủ động tới gần tay ăn chơi đã gần bốn mươi vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn sinh nữ nhi với ca cơ. Dù kẻ đó ưu tú đến đâu cũng không được. Các ngươi chưa hỏi ý Diệp Vận chuyện làm mai với ta đúng không?”

Diệp Thanh Văn không trả lời, coi như ngầm thừa nhận. Giang Hà ngẫm nghĩ rồi cười mỉa mai, “Nhìn các ngươi kìa, nàng ấy gặp chuyện mà các ngươi không hề trấn an sau này nàng ấy sẽ sống tốt hơn, cũng chẳng muốn nàng ấy được sống quang minh chính đại. Trái lại còn khẳng định ta là kết quả tốt nhất dành cho nàng ấy, thật hoang đường. Nếu nàng ấy không gặp chuyện, các ngươi sẽ làm thế này chắc? Nếu không nghĩ nàng ấy sai, tại sao lại đối xử như vậy?”

Diệp Thanh Văn cúi gằm đầu nhìn chén trà trước mặt, Giang Hà thở dài, “Diệp huynh, nếu đây là con ta, ta sẽ bảo nó không hề sai. Chẳng những không sai mà còn đáng được ca ngợi. Dưới tình cảnh loạn lạc, một đứa trẻ vì bảo vệ phụ huynh mà chấp nhận lấy kẻ thù, cuối cùng còn tự tay đâm kẻ thù để cứu huynh trưởng lẫn bằng hữu thì phải khí phách cỡ nào. Cô nương như vậy xứng đáng được người khác yêu thích. Năm xưa nàng ấy muốn gả dạng nam nhân gì, hiện giờ càng phải gả người tốt hơn thế.”

“Vạn Thù…” Diệp Thanh Văn chua xót thốt lên, “chẳng mấy ai suy nghĩ được như ngươi.”

“Thì sao chứ?” Giang Hà phe phẩy quạt. “Dĩ nhiên trên đời không có nhiều nam nhi tốt, đã không tốt thì gả làm gì? Không lẽ Diệp gia các ngươi chả nuôi nổi một cô nương?”

Diệp Thanh Văn lặng thinh, Giang Hà thấy mình nói cũng hơi quá nên ho nhẹ một tiếng rồi từ tốn bảo, “Thôi, đừng nghĩ mấy chuyện này. Hai ta là bạn tốt, ngươi đừng hòng dụ dỗ để làm thấp vai vế của ta.”

Hai người đang trò chuyện, giọng Diệp Thế An bỗng truyền đến, “Thúc phụ, tới giờ uống thuốc rồi.”

Diệp Thanh Văn ngẩng đầu lên, ông gật đầu với Giang Hà, “Thật thất lễ nhưng hôm nay chơi cờ tới đây thôi. Tại hạ xin cáo từ trước, ta sẽ bảo Thế An tiễn ngươi.”

“Khỏi, ta biết đường.” Giang Hà xua tay. “Ta uống xong chén trà này sẽ tự đi.”

Diệp Thanh Văn đồng ý, ông đứng dậy rời đi cùng Diệp Thế An. Chờ bọn họ khuất dạng, Giang Hà cất tiếng, “Ra đây.”

Xung quanh im lìm, Giang Hà nhìn sang một phía mà cười, “Nếu nghĩ ta không phát hiện một tiểu cô nương ẩn núp thì ngươi xem thường ta quá.”

Lời này khiến Diệp Vận chậm chạp xuất hiện từ một khúc quanh.

Giang Hà thong dong cầm lấy cái chén ở bên cạnh, ông đặt nó kế bàn cờ rồi giơ tay nói, “Ngồi đi.”

Diệp Vận không nói gì, nàng ấy quy củ ngồi đối diện Giang Hà và được ông rót trà cho.

Sắc mặt Diệp Vận bình tĩnh, Giang Hà hơi hất cằm, “Thúc phụ ngươi chưa chơi xong, ngươi hãy chơi thay hắn.”

Diệp Vận đáp ứng, nàng giơ tay đặt cờ xuống.

Hai người đều im lặng, chỉ có tiếng quân cờ lách cách vang lên.

Giang Hà sở hữu kỹ năng đánh cờ lão luyện, thoạt nhìn có vẻ không quy luật nhưng từng nước đi đều tạo thành cái bẫy mà mọc cánh cũng khó thoát. So với Giang Hà, nước cờ của Diệp Vận tuy chín chắn nhưng non nớt hơn nhiều, bị Giang Hà áp sát từng bước và thua đến trở tay không kịp.

Khi thấy quân cờ lần lượt rời khỏi bàn cờ, Diệp Vận rốt cuộc mở miệng, “Thời niên thiếu, mẫu thân từng bảo ta rằng gả chồng quan trọng nhất là phù hợp.”

Giang Hà không nói chuyện, Diệp Vận chậm rãi tiếp tục, “Thật ra dù giữa đại nhân và ta không tồn tại tình yêu thì cũng có thể làm phu thê cả đời. Diệp gia kết hợp với Cố gia là mối đồng minh tốt nhất.”

Động tác đánh cờ của Giang Hà dừng lại. Lát sau, ông nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Vận và từ tốn nói, “Tiểu cô nương như ngươi, chừng này tuổi mà lo nghĩ đồng minh gì chứ. Nếu ngươi thật sự có ý đó, hãy nhớ kỹ một câu của ta.”

Giang Hà lại gần nàng ấy, khuôn mặt ông nghiêm túc, “Hiệp định vững chắc nhất thế gian chính là sự thống nhất về lợi ích. Ngoại trừ nó, mấy thứ như hẹn ước trăm năm đều chả chịu nổi một đòn.”

Chú thích

[1] Câu này hiểu theo cách nói hiện giờ là chết vì gái xD.

[2] Xuân tiêm chỉ lá trà được hái trước tiết Cốc Vũ. Cốc Vũ là một trong hai mươi tư tiết khí của lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên; thường bắt đầu vào ngày mười chín hay hai mươi tháng tư dương lịch và kéo dài đến ngày năm hoặc sáu tháng năm. Với Trung Hoa cổ đại, tiết khí này mang ý nghĩa mưa rào. Ngọc Sơn là ngọn núi cao nhất tại Đài Loan nên tên này chỉ loại trà được trồng trên núi Ngọc Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc