TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Cố Cửu Tư cưỡi ngựa nhanh như bay, gia đinh còn chẳng đuổi kịp chứ đừng nói tới Liễu Ngọc Như đi xe ngựa.

Cố Cửu Tư đi một mạch tới tửu lầu mà ban nãy Liễu Ngọc Như đến bàn công việc. Hắn túm lấy tiểu nhị ra tiếp đón, giận dữ hỏi, “Vương Vinh đâu?”

Tiểu nhị run rẩy chỉ hướng phòng bao ở lầu ba, Cố Cửu Tư tức khắc xông lên cầu thang bước ba bậc một. Hắn đá văng cửa phòng, phẫn nộ kêu, “Vương Vinh đâu?!”

Vương Vinh uống rượu đến đầu óc mơ hồ. Gã ngẩng đầu thấy Cố Cửu Tư thì hứng thú bừng bừng, “Ối chà, ai đây nhỉ?”

Gã vừa nói vừa cầm rượu, lảo đảo đi đến trước mặt Cố Cửu Tư, “Hóa ra là Cố đại công tử.”

Gã đánh giá Cố Cửu Tư từ trên xuống dưới, cười hềnh hệch, “Không phải Cố đại công tử luôn thích nổi bật à, sao ăn diện mộc mạc thế này.” Vương Vinh đưa người lại gần cợt nhả, “Mặc áo tang hả?”

Gã vừa dứt lời, Cố Cửu Tư túm lấy cổ áo Vương Vinh rồi ném gã ra ngoài giữa tiếng kêu sợ hãi của mọi người!

Vương Vinh lăn từ trên cầu thang xuống, người trong tửu lầu ai nấy đều ngỡ ngàng. Ngay sau đó, Cố Cửu Tư lao tới chộp lấy cổ áo Vương Vinh, “Không phải thích giở thói ngang tàng sao? Để xem ai ngang tàng nhất Dương Châu! Tới đây, ngang tàng cho lão tử xem!”

“Cố Cửu Tư, ngươi điên à?!”

Vương Vinh giờ đã tỉnh hẳn, căm phẫn nói, “Ngươi làm vậy, cha ta sẽ không tha cho ngươi!”

“Cha ngươi?” Cố Cửu Tư nhạo báng, “Cữu cữu ta còn chưa tha cho cha ngươi đâu! Vương Vinh ngươi làm nhục Cố gia ta, ta xử lý ngươi là chuyện hiển nhiên, cha ngươi xen vào được chắc?”

“Ngươi nói bậy!” Vương Vinh vội phân bua, “Ta làm nhục Cố gia khi nào?”

“Người vừa nãy bị ngươi quấy rối là thiếu phu nhân Cố gia, là thê tử của ta, ngươi nói xem mình có làm nhục nhà ta không?”

“A, là chuyện này à.” Vương Vinh tươi cười nịnh bợ, “Cửu Tư, chỉ là hiểu lầm. Ta uống say nên không biết…”

Chưa nói hết, Cố Cửu Tư đã cho Vương Vinh ăn tát. “Giờ đã biết chưa?!”

Thị vệ của Vương Vinh chạy tới, do dự nhìn hai người. Vương Vinh khạc nhổ sang một bên, gã cũng điên tiết mà giễu cợt, “Cố Cửu Tư, ngươi không thể trách ta. Có nữ nhân nhà giàu nào lại xuất đầu lộ diện cùng một nam nhân cười cười nói nói? Ta không ngờ nhà ngươi chẳng biết xấu hổ như vậy.”

“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại.”

Cố Cửu Tư thẳng thừng bảo, “Nữ nhân nhà ngươi sống như con rùa rụt cổ nên chướng mắt nương tử của ta sống tốt? Nàng thích buôn bán thì ta cho nàng làm, nàng thích dạo phố thì ta cho nàng dạo. Lão tử sủng nàng, thương nàng, là để súc sinh như ngươi sỉ nhục nàng à? Hôm nay lão tử nói cho ngươi hay, lần sau nhìn thấy nàng thì cách xa ba trượng[1] cho ta!”

“Cố Cửu Tư,” Vương Vinh cười châm biếm, “ngươi đừng ngang ngược với ta, không về sau ta sợ ngươi sẽ khóc đấy.”

“Ha,” Cố Cửu Tư bật cười, “ta sẽ làm ngươi khóc ngay bây giờ!”

Dứt lời, Cố Cửu Tư lập tức tung quyền về phía Vương Vinh. Hắn ra tay vừa tàn nhẫn vừa dứt khoát, Vương Vinh sợ đến mức liên tục lùi bước còn mồm thì hô, “Người đâu! Mau tới!”

Thị vệ vây xung quanh tiến lên. Động tác Cố Cửu Tư linh hoạt, né trái né phải, nhoáng cái đã bắt được Vương Vinh. Cố Cửu Tư xách gã lên, đè một chân gã trên bậc thang rồi giẫm xuống! Tiếng răng rắc vang lên, Vương Vinh tức khắc thét chói tai, đau tới nỗi nước mắt giàn giụa. Cố Cửu Tư một tay túm tóc, một tay bóp cổ, đem gã chắn trước mặt, gầm lên với đám người đang xông đến, “Kẻ nào dám bước tới?!”

Chả ai dám động đậy, Vương Vinh khóc lóc kêu rên. Khi gia đinh Cố phủ và Liễu Ngọc Như lần lượt đến thì thấy cảnh tượng hỗn loạn này.

Vài sợi tóc rũ xuống hai bên má Cố Cửu Tư, khuôn mặt tuấn tú hằn lên nét tàn nhẫn hiếm khi xuất hiện. Hắn một chọi mười mấy song chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn vỗ vỗ mặt Vương Vinh mà cười lạnh lẽo, “Ta đã nói sẽ làm ngươi khóc, ta đâu nói láo nhỉ?”

Vương Vinh chỉ biết khóc, gã đau đến đầu óc mụ mẫm.

Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn mọi người, sắc mặt lạnh lùng, “Ta nói rõ cho các ngươi biết, ở Cố gia, nam nhân là người, nữ nhân càng là người. Nữ nhân Cố gia quang minh chính đại sống tùy hứng, nam nhân có thể làm gì, các nàng cũng làm được. Sau này ai còn lén nói hươu nói vượn, nếu ta không biết thì thôi, nhưng đã biết thì ta sẽ đánh gãy chân chó của kẻ đó!”

Nói rồi Cố Cửu Tư vỗ vỗ đầu Vương Vinh, “Ta nói ngươi hiểu không?”

“Hiểu, hiểu.” Vương Vinh vội đáp, “Đại công tử, ta sai rồi. Về sau thấy thiếu phu nhân, ta sẽ cách xa ba trượng.”

“Còn dám ngang tàng không?”

“Không dám.” Vương Vinh khóc lóc, “Ở thành Dương Châu, ngài là gia, ngài lớn nhất.”

Cố Cửu Tư hài lòng bèn quăng Vương Vinh sang một bên. Thị vệ của Vương Vinh nhanh chân tiến đến, xem xét tình trạng của gã. Cố Cửu Tư phủi phủi tay, từ trên lầu đi xuống. Lúc này hắn mới phát hiện Liễu Ngọc Như, hắn sửng sốt nói, “Ngươi tới đây làm gì? Không phải đã bảo ngươi quay về sao?”

Sắc mặt Liễu Ngọc Như vô cùng phức tạp. Nàng nhìn Vương Vinh đang khóc thét, rồi lại nhìn thiếu niên với vẻ mặt bất cần đứng trước mình. Một lúc lâu sau nàng mới thở dài, gượng gạo lên tiếng, “Về thôi.”

Chuyện đã xảy ra, giờ chỉ có thể nghĩ đến tương lai.

Cố Cửu Tư…rốt cuộc vẫn đánh gãy chân Vương Vinh.

Còn giấc mộng kia, có tự an ủi rằng nó chỉ là mộng thôi thì cũng thật lừa mình dối người.

Trên đường về, hai người không dùng xe ngựa. Liễu Ngọc Như cầm đèn, lặng lẽ đi đằng trước.

Cố Cửu Tư đi phía sau nàng, hắn cảm nhận rõ tâm tình Liễu Ngọc Như đang không tốt. Hắn chẳng dám mở miệng, đi được nửa đường hắn mới lí nhí cất tiếng, “Ta rất tức giận, ta không nghĩ mình làm sai.”

Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, chậm rãi nói, “Ngươi đừng bận tâm, chút ẩu đả này không có gì to tát cả. Cha gã chỉ là Dương Châu Tiết độ sứ, có cữu cữu ta thì đánh gãy một chân gã cũng chẳng sao.”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như thở dài. Nàng dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, “Cố Cửu Tư,” giọng nàng mệt mỏi, “phong thủy luân chuyển, ngay khi ở đỉnh cao ngươi cũng nên chừa đường lui cho mình. Ngươi cứ thế này…”

Nàng ngập ngừng, cuối cùng chỉ lắc đầu rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Gió đêm mang theo khí lạnh, Cố Cửu Tư đi trước nàng hai bước, cởi áo ngoài ra khoác lên người nàng. Hắn cầm lấy đèn từ trong tay nàng, cùng nàng sánh bước. Hắn bất mãn nói, “Ta hiểu ý ngươi, ta cũng đâu tùy tiện bắt nạt người khác. Nhưng gã ức hiếp ngươi, ức hiếp Cố gia, ta không ra mặt thì còn là nam nhân sao?”

Lý lẽ Cố Cửu Tư hùng hồn, “Gia đinh đi cùng ngươi là người ta hay mang theo, ta đảm bảo gã biết. Giả đò không quen rồi quấy rối ngươi chứng tỏ là muốn gây sự. Gã vô duyên vô cớ kiếm chuyện ư? Ta không tin. Chắc chắn gã phong thanh nghe được tin gì, mấy chuyện kiểu như nhà ta nguy tới nơi. Với loại người này, cứ coi như chúng ta nhún nhường, thì đến khi nhà chúng ta suy sụp thật, gã cũng sẽ không bỏ qua, chỉ là xem gã sẽ nhục nhã chúng ta đến mức nào thôi. Hiện giờ gã đang thăm dò, nếu hôm nay ngậm bồ hòn làm ngọt, về sau gã sẽ ngày càng quá quắt. Đánh gã liệt giường thì ít nhất chúng ta được ba tháng yên tĩnh.”

Liễu Ngọc Như không nói chuyện, lông mi nàng run rẩy.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ lời Cố Cửu Tư nói.

Vương Vinh sẽ không vô duyên vô cớ đi kiếm chuyện với bọn họ. Gã chả phải một cậu ấm thông minh, hỉ nộ đều hiện lên mặt. Cố Cửu Tư nói không sai, gã tất nhiên đã biết gì đó.

Liễu Ngọc Như đang khoác áo của Cố Cửu Tư nhưng lại rét run. Cố Cửu Tư thấy bèn nhíu mày, “Vẫn lạnh à?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng đang muốn phủ nhận thì đối phương bỗng duỗi tay ôm lấy bả vai nàng, dùng tay áo rộng che lưng cho nàng, đem nàng ôm hờ trong lồng ngực.

Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt Cố Cửu Tư đầy ý cười lấy lòng. Một tay cầm đèn, một tay ôm lấy nàng, hắn vừa đi vừa hứng chí hỏi, “Hết lạnh chưa?”

Liễu Ngọc Như im lặng cụp mắt, cảm thấy tim đập nhanh hơn. Nàng đi theo bước chân hắn, tai nghe hắn nói, “Hồi xưa ta cùng Dương Văn Xương với Trần Tầm bài bạc suốt đêm, lúc trời lạnh ba đứa chen chúc một chút liền hết lạnh. Ngươi đừng nghĩ ta lợi dụng cơ hội sờ soạng ngươi, ta coi ngươi là huynh đệ tốt!”

Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, thuận theo hắn mà đáp, “Vậy đa tạ ngươi.”

“Thế nên ngươi đừng ngày ngày sầu khổ.” Hắn an ủi, “Ngươi xem, gặp chuyện thì phải nghĩ cách. Ngươi lạnh thì ta mặc thêm áo cho ngươi, vẫn lạnh thì chúng ta đứng sát nhau một chút. Khi xảy ra sự cố, chúng ta sẽ có biện pháp. Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.”

Hắn nói tiếp, ngữ điệu trịnh trọng, “Hai ta đã thành hôn, tuy về sau có thể đường ai nấy đi nhưng hễ ngươi còn là phu nhân của ta một ngày thì ta sẽ che chở ngươi thật tốt. Đừng lo, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện. Nếu ai ức hiếp ngươi…”

“Ngươi sẽ đánh gãy chân chó của hắn,” Liễu Ngọc Như cười tiếp lời.

Cố Cửu Tư nghiêm túc gật đầu tán thành, “Đúng vậy.”

“Cố Cửu Tư.” Liễu Ngọc Như cúi đầu nhìn cái bóng của hai người hợp lại với nhau, đôi mắt khép hờ che khuất cảm xúc trong ánh mắt. Nàng không dám nhìn hắn, chỉ thì thầm hỏi, “Lúc trước không phải ngươi rất chán ghét ta sao? Ta gả cho ngươi, ngươi không tức giận, không tìm cách quấy phá ta à?”

Tại sao còn muốn…giúp đỡ, che chở nàng?

Cố Cửu Tư nghe vậy liền kêu, “Này, ta đâu phải không biết tốt xấu. Trong lòng ta biết ngươi thật lòng tốt với ta. Ngươi buộc ta đọc sách, ép ta bỏ bài bạc, đều vì sợ tương lai ta xảy ra chuyện. Tuy cũng vì ngươi muốn cáo mệnh phu nhân,” Cố Cửu Tư cười như không cười liếc nàng một cái, chậm rãi nói, “nhưng ta biết tấm lòng của ngươi dành cho ta.”

“Con người ta á, ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Hơn nữa tại ta mà ngươi mới gả vào Cố gia. Muốn trách thì phải trách cha mẹ của ta và của ngươi, tuyệt đối không thể đổ lên đầu ngươi. Ta không những không nên oán trách ngươi mà còn phải che chở ngươi, để ngươi không hối hận gả cho ta. Đây mới là điều ta nên làm.”

Liễu Ngọc Như im lặng lắng nghe, đột nhiên cảm thấy chua xót.

Cố Cửu Tư quá hiểu chuyện.

Tâm hắn tựa gương sáng, phân biệt rõ ràng thiện ác đúng sai; ai có tội, ai đáng phạt, trong lòng hắn đã sớm quyết định.

Sống nhiều năm trên đời, nàng chưa từng gặp người chính trực đến vậy.

Lần đầu tiên có người cho nàng sự chân thành nóng bỏng như thế, cho nàng được tùy ý làm càn. Hắn chẳng sợ mất mặt mà trắng trợn tuyên bố, “Lão tử sủng nàng, thương nàng.”

Tâm nàng mềm mại lại nhói đau, nàng sụt sịt mũi, rốt cuộc cất tiếng.

“Cố Cửu Tư.”

“Hửm?”

“Ngươi thật tốt.”

“Nói thừa.” Cố Cửu Tư đắc ý liếc xéo nàng. “Ta đã bảo rồi, ta đây tốt nhất thiên hạ. Gả cho ta,” hắn nghiêm túc nói, “là ngươi kiếm hời rồi.”

Liễu Ngọc Như: …

Không thể khen.

Thật sự không thể khen ngợi nam nhân này.

Không khen hắn cũng đã lâng lâng, khen xong hắn vụt thẳng lên cung trăng luôn. Với sự tự tin vô địch này, hắn luôn luôn bách chiến bách thắng, không gì cản nổi.

Lời tác giả

Cửu Tư là một nam nhân sở hữu độ soái tăng theo từng ngày.

Cố Cửu Tư: Tuyệt đối đừng yêu ta, ta là nam nhân mà các ngươi sẽ không bao giờ chiếm được.

Liễu Ngọc Như: Nhốt hắn lại vào phòng đi.

Chú thích

[1] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc thời xưa. 1 trượng = 3,33m.

Bình luận

Truyện đang đọc