TRƯỜNG PHONG ĐỘ

“Ngươi thật sự dám đến,” Ưng gia nhìn Cố Cửu Tư, sắc mặt phức tạp.

Cố Cửu Tư cười cười, “Ưng gia nhiệt tình như vậy, sao tại hạ có thể phụ lòng? Xin hãy mở cổng lớn để tại hạ vào gặp nương tử.”

“Được.” Ưng gia ra vẻ cao hứng, “Chỉ sợ ngươi gặp rồi lại không biết nên gọi là Thẩm phu nhân hay nương tử.”

Vẻ mặt Cố Cửu Tư vẫn đầy ý cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Hắc Phong Trại mở cổng, Cố Cửu Tư xoay người xuống ngựa rồi được dẫn vào.

Mọi người đều dõi theo Cố Cửu Tư. Hắn vừa đi vào đại sảnh vừa phe phẩy quạt, bộ dạng hoàn toàn vô hại.

Chính giữa đại sảnh, Ưng gia ngồi phía trên, Thẩm Minh cùng Liễu Ngọc Như ngồi bên trái ông ta. Liễu Ngọc Như cúi đầu, nàng không dám nhìn Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư cung kính chắp tay hành lễ với mọi người, ngôn ngữ cử chỉ giống hệt một thư sinh bình thường.

Mọi người nín cười, Ưng gia ăn đậu nành, dùng chiếc đũa chỉ Liễu Ngọc Như đang ở bên Thẩm Minh, “Cố đại nhân à, phu nhân của ngài kia kìa.”

“Tại hạ đã thấy,” Cố Cửu Tư cười rồi nói với Ưng gia, “phiền Ưng gia cho tại hạ chỗ ngồi cùng chén rượu nhạt.”

“Rượu nhạt?” Mặt mũi Ưng gia lạnh lùng, “Ngươi cho rằng mình còn mạng để uống?!”

“Sao tại hạ phải mất mạng?” Cố Cửu Tư thong thả phe phẩy quạt, “Lương đại nhân chẳng qua cảm thấy tại hạ cản trở ông ta. Nhưng tại hạ đã có thể ngáng đường người khác thì cũng rất được việc. Tại hạ là huyện lệnh do chính Phạm đại nhân chỉ thị, từ vị trí nha dịch nhảy thẳng lên chức quan này. Các vị gây sự với ta như vậy chỉ sợ hậu quả khôn lường.”

“Đương nhiên,” Cố Cửu Tư nghiêm mặt, “tại hạ nói những lời này không phải để uy hiếp. Các vị nếu sợ thì đã không bắt cóc gia quyến của tại hạ và còn âm mưu giết người. Tại hạ chỉ nghĩ, thay vì lưỡng bại câu thương, chi bằng chúng ta hợp tác với nhau. Ưng gia nếu chẳng ngại phiền thì hãy hỏi Lương đại nhân xem ông ta có ý định này không.”

Ưng gia không nói gì, ông ta nhìn chòng chọc Cố Cửu Tư; thần thái hắn ung dung, tựa hồ chả hề sợ hãi. Ưng gia có chút chần chừ, rốt cuộc ông ta lên tiếng, “Cho hắn một cái bàn.”

Mọi người nhìn về phía Cố Cửu Tư, hắn cảm tạ Ưng gia. Sau đấy hắn nhìn Liễu Ngọc Như, điềm đạm nói, “Ngọc Như, lại đây.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn nhanh chân đứng dậy, song Thẩm Minh giữ lấy nàng và khẩn trương nhìn về phía Ưng gia.

Cố Cửu Tư xoay người, ánh mắt hắn dừng ở bàn tay Thẩm Minh đang dùng để giữ Liễu Ngọc Như. Ưng gia cười nhìn Cố Cửu Tư, hắn cũng nhìn ông ta, “Ta vốn nghĩ Hắc Phong Trại là nơi anh hùng hào kiệt tụ hội, không ngờ lại dùng thủ đoạn cưỡng bức để giữ lấy nữ nhân.”

“Không thể nói vậy được.” Ưng gia phủi bụi trên tay, cười nói, “Mới nãy phu nhân cùng Tiểu Thẩm tình ý triền miên, hiện giờ khó lòng buông tay cũng là chuyện thường. Nữ nhân đương nhiên cần người che chở, ai có năng lực thì làm. Chính mình không bảo vệ nổi thì sao có thể trách người khác?”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như tức giận đến cả người đều run rẩy. Nàng không dám nhiều lời, chỉ biết nghiến chặt răng. Cố Cửu Tư nhìn lướt xung quanh, gật đầu, “Ta đã hiểu.”

Hắn vừa dứt lời, mọi người liền thấy thân hình Cố Cửu Tư đột ngột hướng tới phía trước; quạt xếp trong tay hắn hệt lưỡi dao đâm vào tay Thẩm Minh! Thẩm Minh kinh hãi thu tay lại trong nháy mắt. Chính ở khoảnh khắc đó, tay Cố Cửu Tư nắm lấy eo Liễu Ngọc Như rồi ôm nàng vào lòng che chở. Hắn không quay đầu lại mà đi một mạch đến chỗ ngồi Ưng gia đã chuẩn bị rồi nói, “Đa tạ.”

Thẩm Minh gầm lên, “Tên khốn này!”

Cố Cửu Tư kéo Liễu Ngọc Như ngồi xuống, tay đặt trên người nàng, chân gác lên bàn. Hắn mở quạt, cười với Thẩm Minh, “Chính mình không bảo vệ nổi thì sao có thể trách người khác?”

Biểu cảm của Thẩm Minh biến đổi cực kỳ đặc sắc, hắn nhìn chằm chằm cây quạt trong tay Cố Cửu Tư. Hắn nhận ra với tốc độ ban nãy của Cố Cửu Tư thì dù đọ sức một lần nữa, hắn cũng chả thắng nổi.

Cố Cửu Tư thu hồi ánh mắt đang quan sát xung quanh lại. Hắn cầm cái ly trên bàn rồi nếm thử để xác nhận trong nước không có gì lạ mới đưa tới bên môi Liễu Ngọc Như và ôn hòa nói, “Bọn họ có bỏ đói ngươi không?”

Liễu Ngọc Như hơi hoảng loạn, nàng không dám nói gì. Sau khi uống nước do Cố Cửu Tư đưa, nàng mới thoáng hoàn hồn mà nhỏ giọng đáp, “Không có.”

Cố Cửu Tư gật đầu. Nàng bị bắt vào buổi chiều, giờ mới ban đêm, có đói thì cũng chẳng đến nỗi nào.

Hắn ngắm nàng trong giây lát rồi sửa sang quần áo lại cho nàng, hắn lột xuống áo khoác của Thẩm Minh và để nàng mặc áo khoác của mình. Sau đó hắn dùng tay chải tóc nàng, cuối cùng còn cài lên tóc nàng một cây trâm. Hắn dịu dàng bảo, “Mang từ nhà tới cho ngươi.”

Cây trâm hắn mang theo chính là cây trâm đuôi phượng đính trân châu trước kia. Dưới hoàn cảnh này, hình ảnh cây trâm cắm nghiêng nghiêng trên đầu Liễu Ngọc Như thu hút mọi ánh mắt.

Người xung quanh nhìn Cố Cửu Tư hoàn toàn ngó lơ bọn họ, chỉ lo chải chuốt cho Liễu Ngọc Như, nhất thời họ không thể nắm bắt con người này muốn gì. Ưng gia ở cạnh đợi trong chốc lát, ông ta không nhịn được mà mỉa mai, “Cố đại nhân, một vị tàn hoa bại liễu[1] chả đáng để ngài quan tâm như vậy. Ngài còn nhỏ tuổi, e rằng ngài chưa từng gặp nữ nhân phải không?”

Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như siết chặt tay. Với đôi mắt đỏ hoe, nàng quay đầu đi. Nhưng Cố Cửu Tư cầm tay nàng, bình tĩnh đáp, “Đây là phu nhân của ta. Ưng gia, nếu ngài còn muốn đàm phán với ta thì hãy chú ý lời ăn tiếng nói.”

“Lương đại nhân không muốn giao tiền, song Phạm đại nhân hiện giờ quyết tâm đòi tiền; hôm nay không có ta thì sẽ có người khác. Nếu Lương đại nhân thật sự chẳng muốn giao tiền, vậy chỉ còn hai biện pháp. Thứ nhất, ông ta phản Phạm Hiên; thứ hai, để ta làm giả sổ sách cho ông ta.”

Mọi người im lặng. Mắt Thẩm Minh mang theo trào phúng nhìn Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư nuốt nước bọt, điềm tĩnh nói, “Ta có thể để người khác gánh vác số tiền của ông ta, như vậy ông ta không phải nộp tiền, cũng không bị Phạm Hiên truy cứu. Nhưng muốn ta ra tay thì cần đáp ứng yêu cầu của ta; ta muốn trực tiếp nói yêu cầu của mình với ông ta. Hôm nay hoặc ngài thả ta về Vọng Đô tìm Lương đại nhân, hoặc ngài gọi Lương đại nhân tới đây. Nếu chúng ta không đạt được thỏa thuận thì ta trước sau vẫn ở trong sơn trại, đến lúc đó ngài giết cũng chưa muộn.”

Ưng gia không trả lời, ông ta vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay.

Người Lương gia phụ trách canh giữ thành, hễ trong thành có bất kỳ động tĩnh gì cũng sẽ thông báo trước cho Hắc Phong Trại. Hiện tại trong thành không có tin tức nên chả cần lo lắng Cố Cửu Tư dẫn người lại đây bày binh bố trận.

Cố Cửu Tư thề thốt son sắt như thế, chắc vì hắn tự tin mình sẽ thuyết phục được Lương đại nhân. Những gì hắn nói quả thật cũng là nỗi sầu lo hiện tại của Lương đại nhân. Ưng gia trái lo phải nghĩ, rốt cuộc ông ta sai người đi vào thành.

Bầu không khí trầm lại, Ưng gia không mở miệng thì những người khác chẳng dám hó hé. Chỉ có Cố Cửu Tư tán gẫu với Liễu Ngọc Như. Hắn kể nàng nghe hôm nay hắn làm gì, lại khoe hắn biết mấy tửu lầu nấu nướng ngon và lúc về sẽ dẫn nàng đi ăn.

Liễu Ngọc Như hạ thấp giọng mà nói chuyện, Cố Cửu Tư biết nàng căng thẳng bèn trêu đùa nàng.

Người xung quanh lạnh nhạt xem hai người, chả ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng bọn họ tổ chức Hồng Môn Yến[2] cho Cố Cửu Tư, thế mà cảm tưởng như đây là sân khấu để hắn tận tình biểu diễn sự ân ái giữa mình và nương tử.

Nơi này có rất nhiều người chưa thành hôn giống Thẩm Minh, vài người xem đến ngứa răng. Ngay cả Ưng gia cũng ngồi chả yên, ông ta nhịn không được nói, “Cố đại nhân, một vừa hai phải thôi, ai lại nuông chiều nữ nhân như thế.”

Cố Cửu Tư ngẩng đầu mỉm cười, thản nhiên bảo, “Trước giờ ta luôn nuông chiều nàng như vậy.”

Ưng gia muốn đâm chọt vài câu song nghĩ đến lời Cố Cửu Tư, ông ta sợ mình làm hỏng chuyện của chủ tử nên đành tạm thời nhẫn nhịn.

Vì vậy bầu không khí trở nên dị thường. Tại địa bàn của thổ phỉ, Cố Cửu Tư mặc sức sai bảo gã sai vặt rót rượu gắp đồ ăn, còn ngước nhìn Ưng gia mà hỏi, “Ưng gia, ngài có cảm thấy hơi chán không? Hay tìm người đến ca hát và nhảy một điệu đi?”

“Trong trại làm gì có ca hát múa may?” Thẩm Minh cứng nhắc nói, “Cố đại nhân thích thì tự mình làm đi.”

“Sao lại nói thế? Nhưng cũng đúng,” Cố Cửu Tư gật gù, hắn đứng dậy, “ngồi chờ không thật nhàm chán, chúng ta bày trò vui đi.”

Mọi người nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư, hắn lại nhìn về phía Thẩm Minh, “Nghe nói vị tiểu ca này võ nghệ không tồi, có muốn thử không?”

Nhìn Cố Cửu Tư cười, lại thấy Liễu Ngọc Như ngồi cạnh hắn căng thẳng, thêm cả gương mặt xanh mét của Thẩm Minh, mọi người đều biết Cố Cửu Tư vì hồng nhan mà phẫn nộ và đang gây sự với Thẩm Minh.

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Thẩm Minh cười nhạo một tiếng, đứng dậy nói, “Được, ngươi đừng hối hận.”

“Cửu Tư…”

Liễu Ngọc Như lôi kéo Cố Cửu Tư, hắn vỗ vỗ tay nàng. Hắn khom lưng hôn lên mặt Liễu Ngọc Như, bề ngoài làm như đang trấn an nàng nhưng khi tới gần tai nàng, hắn thì thào, “Lát nữa đèn tắt, ngươi nhớ trốn sau bình phong.”

Liễu Ngọc Như cứng đờ, nàng không nói gì nữa. Cố Cửu Tư đứng dậy, quay đầu nhìn Thẩm Minh đang ở đối diện mình.

Theo tính toán thời gian của hắn thì hiện giờ Hoàng Long lẫn Hổ Tử đã hoàn tất chuẩn bị, chỉ còn chờ hắn.

Hắn cầm quạt, cung kính chắp tay hành lễ với Thẩm Minh, “Đắc tội.”

“Ngươi chịu chết đi!”

Thẩm Minh quát lớn rồi cầm đại đao nhào tới Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư chẳng hề sợ hãi mà đâm thẳng về phía Thẩm Minh. Hắn khom người né tránh đại đao từ Thẩm Minh rồi dùng quạt đánh vào ấn đường của Thẩm Minh. Thẩm Minh nhanh chân thối lui về phía Ưng gia, Cố Cửu Tư tiếp tục áp sát. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Cố Cửu Tư xoay người, đồng thời ném phi tiêu tắt đi ánh nến trong phòng và hướng tới Ưng gia. Giây phút toàn bộ phòng tối đen, hắn kề quạt vào cổ Ưng gia, hạ giọng bảo, “Đừng nhúc nhích.”

Khoảnh khắc đèn tắt, Liễu Ngọc Như cũng lập tức vọt đến chỗ bình phong.

Phòng tối thui không thấy rõ ai, chỉ nghe âm thanh mọi người gào thét. Liễu Ngọc Như căn cứ theo đường đi trước khi đèn tắt mà khom lưng đi dọc theo vách tường, sau đó nàng trốn sau bình phong chả dám nhúc nhích.

Chợt có tiếng đồ sứ rơi xuống đất, ngay lập tức có người hô, “Thuốc mê!”

“Che mũi miệng lại, mau ra ngoài!”

Sảnh đường hoàn toàn rối loạn. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã lui ra hết; trong phòng chỉ còn Ưng gia, Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như và vài người ngất xỉu chưa kịp ra ngoài.

Lúc này mắt Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như đã thích ứng với bóng tối, hắn bảo nàng, “Ngọc Như, lấy mũi tên gắn chuông từ trong ngực ta rồi thả ở cửa sổ đi.”

Liễu Ngọc Như không hề chần chừ, nàng chạy nhanh đến chỗ Cố Cửu Tư rồi đưa tay vào trong áo hắn.

Tay nàng vừa chạm vào, trong lòng Cố Cửu Tư bất chợt nảy sinh cảm xúc quái dị. Hắn cố tình làm lơ sự khác thường này mà vững vàng kề đao vào cổ Ưng gia.

Liễu Ngọc Như đi tới cửa sổ rồi thả mũi tên, sau đấy nàng nhanh chân về bên Cố Cửu Tư.

Người bên ngoài bắt đầu tụ tập, Liễu Ngọc Như kéo Ấn Hồng ra từ trong đám người trên mặt đất xong liền đặt nàng ấy cạnh mình. Sau đó nàng cầm một thanh đao, run bần bật mà dựa vào Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư phát hiện Liễu Ngọc Như run rẩy, hắn thản nhiên nói, “Đừng sợ, dưới chân núi có năm ngàn binh mã, lát nữa Chu đại ca sẽ lên núi.”

“Năm ngàn binh mã?” Ưng gia thở hồng hộc, “Ngươi lừa ai đấy? Dưới chân núi có năm ngàn người mà ta không hay biết gì?”

“Ngươi cũng không biết Lương gia bị chém thì sao biết dưới chân núi có năm ngàn người?” Cố Cửu Tư cười khẽ, “Ngươi đánh giá quá cao bản thân rồi.”

Lời này khiến cả người Ưng gia cứng đờ. Lát sau, ông ta giận dữ nói, “Không thể nào! Lương đại nhân là lão tướng của quân đội U Châu!”

“Phạm đại nhân vẫn là U Châu Tiết độ sứ, Chu Cao Lãng là mãnh tướng bậc nhất U Châu, Lương Huy là cái thá gì?”

“Cố đại nhân,” Ưng gia cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lưỡi đao trên cổ mình, ông ta vội van xin, “có gì từ từ thương lượng!”

“Ưng gia,” Cố Cửu Tư thở dài, “ngươi làm nhục thê tử của ta mà vẫn cho rằng còn đường thương lượng ư?”

Sắc mặt Ưng gia trắng nhợt, Cố Cửu Tư bình thản nói, “Vì danh tiết của nàng, hôm nay toàn bộ Hắc Phong Trại đừng hòng có kẻ nào thoát ra ngoài!”

Chú thích

[1] Nghĩa là hoa tàn liễu héo, cụm từ chỉ người con gái đã hết sắc đẹp. Ngoài ra còn dùng để chỉ kỹ nữ.

[2] Thuật ngữ được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc