TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Lúc Ấn Hồng nhanh nhẹn đưa cô nương tên “Vân Vân” tới, Liễu Ngọc Như đã khóc xong.

Trước khi Ấn Hồng đến, nàng lấy nước rửa sơ mặt mũi để khuôn mặt lấy lại vẻ bình tĩnh. Nếu không phải vì đôi mắt hơi đỏ thì chẳng nhìn ra nàng đã khóc.

Cô nương mới tới dáng dấp thon thả, tư thái thanh tú ấm áp. Dáng đứng của nàng ấy thoạt trông tựa cây liễu yếu mềm đang đón gió, khiến người ta thương yêu vô vàn. Ban đầu cô nương này làm việc tại nội viện, nghe nói nhờ quen biết mới vào đó được. Với sắc đẹp thế kia mà muốn vào nội viện thì ý đồ của nàng ấy đã quá rõ ràng. Nàng ấy sinh ra trong gia đình nghèo khó và ngay từ đầu đã mang thân phận tôi tớ. Sinh ra với khuôn mặt xinh đẹp đến thế thì không thể gả cho gã sai vặt, có gả thì trượng phu cũng chả giữ được. Xuất thân của nàng ấy lại không cho phép nàng ấy kết đôi cùng công tử gia đình đàng hoàng, cùng lắm chỉ thành kẻ làm ấm giường. Với Vân Vân mà nói, nếu được chủ mẫu cho phép thành thiếp thất đã là con đường tốt nhất.

Trước kia Vân Vân tới nội viện chắc cũng vì mục đích này. Nhưng nàng ấy không ngờ Trương Nguyệt Nhi mới là người quản lý nội viện, bà ta đâu thể chứa chấp người nổi bật như nàng ấy. Vân Vân vừa bước chân vào nội viện đã suýt nữa bị Trương Nguyệt Nhi kiếm cớ đánh chết. Bà ta toan tính làm nàng ấy bệnh nặng rồi chết vì không chữa trị nhưng Liễu Ngọc Như biết chuyện liền lén cứu người và thu xếp cho nàng ấy ở ngoại viện. Sau này mẫu thân Vân Vân bệnh nặng nên nàng ấy cầu xin thì nàng lại tiện tay cứu giúp.

Liễu Ngọc Như tất nhiên có tính toán riêng mới giúp đỡ Vân Vân. Nàng biết rõ nếu Vân Vân lọt vào mắt phụ thân thì chắc chắn sẽ được ưu ái. Nhưng như vậy thì dù Tô Uyển không nói, trong lòng bà rốt cuộc vẫn sẽ thấy khó chịu. Nàng không thể sử dụng thủ đoạn đánh giết như Trương Nguyệt Nhi nên đành bố trí Vân Vân ở cách xa nội viện.

Song nay đã khác xưa, Vân Vân vốn có ý định làm thiếp thất mà Tô Uyển cũng cần người trợ giúp; nàng chỉ có thể gọi Vân Vân tới để giúp đỡ Tô Uyển. Tô Uyển là chính thê, được bà nâng đỡ thì Vân Vân sẽ có vị trí thiếp thất, như vậy tốt hơn nhiều mong muốn làm thông phòng xưa kia của nàng ấy.

Vân Vân bước vào và đứng trong phòng, Liễu Ngọc Như thoáng đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới rồi mở lời, “Vân Vân, mẫu thân ngươi có khỏe không?”

Nghe Liễu Ngọc Như hỏi, Vân Vân vội đáp, “Đa tạ đại tiểu thư giúp đỡ, mẫu thân ta đã khỏe hơn nhiều.”

“Vân Vân,” Liễu Ngọc Như thở dài, “hôm nay gọi ngươi qua là có chuyện muốn nhờ. Ta sắp xuất giá rồi, sau này ở Liễu phủ, ngươi có thể giúp đỡ mẫu thân ta một chút không?”

Vân Vân ngẩn người, nàng ấy tuy không hiểu lắm nhưng ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Liễu Ngọc Như vội nói, “Ta chỉ đang hỏi ý ngươi thôi. Nếu tình nguyện thì ngươi hẵng ở lại, không thì cũng đừng miễn cưỡng.”

Vân Vân hiểu ý Liễu Ngọc Như, nàng ấy bật cười, “Tiểu thư cứ đùa. Nhà nô tỳ nghèo túng mà lại sinh ra với diện mạo này. Nô tỳ không thể gả cho gia đình bình thường, nếu vào nhà giàu có cũng chỉ thành ca cơ hoặc kẻ làm ấm giường. Được trở thành thiếp thất hầu hạ đại phu nhân chính là phúc phận của nô tỳ, sao có thể không muốn?”

“Ta sợ ngươi thiệt thòi.” Liễu Ngọc Như chần chừ, “Tuổi của ngươi cũng đã…”

“Tiểu thư,” Vân Vân thở dài, “nô tỳ đã nghĩ kỹ. Thật ra nếu được sống vinh hoa phú quý cả đời thì chẳng có gì xấu. Huống hồ đại tiểu thư có ơn lớn với Vân Vân, trong lòng Vân Vân cũng áy náy. Nếu đủ sức giúp đỡ tiểu thư chiếu cố phu nhân, Vân Vân vô cùng cao hứng.”

Được lời cam đoan này Liễu Ngọc Như mới yên lòng, nàng vỗ vỗ tay Vân Vân. Nàng dặn dò vài câu với nàng ấy rồi để người khác rửa mặt và thay đổi y phục cho Vân Vân. Xong xuôi hai người đi đến phòng của Tô Uyển.

Tô Uyển vẫn đang ngủ say trong phòng. Bà vốn ốm yếu, thường xuyên thấy mệt mỏi nên phần lớn thời gian trong ngày bà đều dùng để ngủ. Liễu Ngọc Như không dám quấy nhiễu bà, nàng chờ được một lát thì Tô Uyển dần tỉnh lại. Liễu Ngọc Như tiến lên phía trước đỡ Tô Uyển ngồi dậy. Tô Uyển dùng trà súc miệng xong, Liễu Ngọc Như dẫn bà đến trước bàn ăn cơm. Bà ôn tồn nói, “Hôm nay ta nghe bên ngoài vô cùng náo nhiệt, có phải Diệp gia đến hạ sính không?”

Bà vừa dứt lời, thân mình mọi người trong phòng đều cứng đờ. Tô Uyển chưa thấy sự khác thường đó, bà vừa cầm đũa vừa nói tiếp với Liễu Ngọc Như, “Diệp gia đã ngỏ lời, chuyện này coi như đã được định ra phân nửa. Ta cố ý cho người đi nghe ngóng về Diệp công tử, đấy là một chàng trai tốt. Ngày sau con gả cho nó, ta cũng không phải lo lắng.”

“Mẫu thân…” Liễu Ngọc Như do dự mở miệng.

Tô Uyển quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt hơi nghi hoặc, “Hửm?”

“Không phải Diệp gia,” rốt cuộc Liễu Ngọc Như cũng lên tiếng. Tô Uyển sững sờ, đôi mắt đầy vẻ hoang mang.

Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tô Uyển rồi thành thật nói, “Đến hạ sính không phải Diệp gia, mà là Cố gia.”

Tô Uyển lộ vẻ kinh hãi, bà cầm chặt đũa, vội vàng hỏi, “Người nào của Cố gia?”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghiến răng nói ra cái tên này, còn Tô Uyển cả người ngây dại.

“Cố Cửu Tư…” Bà chợt bừng tỉnh, “Chính là Cố Cửu Tư mà cả ngày đánh bạc ẩu đả, không chí tiến thủ, ỷ vào gia thế làm điều xằng bậy?!”

Cả phòng im lặng, Liễu Ngọc Như cúi gằm mặt. Tô Uyển thở hổn hển, Liễu Ngọc Như thấy bà không ổn bèn đến đỡ bà. Khoảnh khắc nàng chạm vào bà, Tô Uyển đột ngột phun ra một ngụm máu.

Ấn Hồng hoảng hốt la lên, Liễu Ngọc Như mau chóng sai người đi gọi đại phu. Nàng kiên quyết đè Tô Uyển nằm xuống giường song bà giãy giụa muốn đứng lên. Bà là người luôn luôn dịu dàng, giờ phút này lại phẫn nộ cất tiếng, “Ta muốn gặp phụ thân con… Ta muốn gặp ông ta! Ông ta chả cần chút liêm sỉ nào ư… Không thể chấp thuận cửa hôn sự này, nhất quyết không thể!”

“Mẫu thân!” Một tiếng gọi này của Liễu Ngọc Như cắt ngang lời Tô Uyển, nàng hét, “Vô dụng thôi!”

Tô Uyển ngây người. Mắt Liễu Ngọc Như đỏ hoe, nàng hạ giọng nói, “Sính lễ đã hạ, không có người đường hoàng trong sạch nào sẽ cưới một nữ tử lui hôn. Mẫu thân,” Liễu Ngọc Như khàn khàn tiếp lời, “con không được lựa chọn.”

Tô Uyển im bặt, bà ngơ ngác nhìn nóc giường, cả người toát lên nỗi tuyệt vọng.

“Ngọc Như…” rất lâu sau, bà mới cất giọng khàn đục, “do ta vô dụng.”

Không sinh được nhi tử nên luôn luôn sợ hãi trượng phu hưu bà. Nếu bà bị hưu, đó chính là vết nhơ của Tô gia. Ngoại trừ một dải lụa trắng treo trên xà ngang thì bà chẳng còn lựa chọn nào.

Cả đời bà sống nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, đều vì muốn Liễu Ngọc Như có được lối thoát tốt. Ai biết rằng đến tận cùng vẫn là kết cục này.

Bà biết Liễu Ngọc Như vì muốn gả vào Diệp gia đã bỏ bao công sức. Thế mà phụ thân nàng vì vàng bạc của Cố gia đã tự tay chôn vùi nỗ lực nhiều năm như vậy.

Bà hận.

Tô Uyển siết chặt nấm đấm. Bà hận không thể lôi léo Liễu Tuyên, Trương Nguyệt Nhi, cả nhà họ Liễu từ trên xuống dưới chết chung. Nhưng bà không thể. Nếu bà thật sự làm ra chuyện gì, thanh danh Liễu Ngọc Như sẽ thế nào? Nếu Cố Cửu Tư không cưới Liễu Ngọc Như thì nữ nhi của bà đời này sẽ ra sao?

Bà chìm trong hố sâu tuyệt vọng, không biết phải làm gì. Liễu Ngọc Như nhìn bộ dạng của Tô Uyển, nàng nắm thật chặt tay bà, gạt nước mắt rồi vội nói, “Nương đừng nghĩ lung tung. Con nguyện ý mà.”

Tô Uyển chậm rãi nhìn nàng, trong mắt đều là thấu hiểu.

“Con nguyện ý cái gì?” Bà khàn giọng nói, “Những năm gần đây, con luôn tốt khoe xấu che, lúc nào cũng nói mình sống tốt. Nhưng con sống tốt hay không, trong lòng nghĩ thế nào, nương làm sao không biết? Song nương chẳng thể làm gì, chỉ biết trơ mắt nhìn con chịu tủi nhục. Nương cố gắng lấy lòng Trương Nguyệt Nhi, hy vọng cô ta thấy hai mẹ con ta biết điều thì sẽ đối tốt với con một chút.”

“Nhưng hôm nay thì sao?” Nước mắt Tô Uyển rơi xuống, “Cô ta bán con đi rồi.”

“Không đâu nương à.” Liễu Ngọc Như cười, nàng lau nước mắt, “Con thật lòng nguyện ý. Kỳ thực con người Cố Cửu Tư tốt lắm. Cố gia đến cầu thân cũng vì con quen biết hắn. Hắn đã giúp đỡ con, hai bên đều thấy đối phương là người tốt.”

Nói rồi Liễu Ngọc Như kể lại việc mình gặp gỡ Cố Cửu Tư, thêu dệt thành câu chuyện nhất kiến chung tình. Nàng còn cho thêm Cố Cửu Tư nhiều ưu điểm khó tin, biến hắn từ tay thiếu gia ăn chơi trác táng thành một thanh niên sở hữu tấm lòng son nhưng có phần thích gây sự.

“Son phấn lần trước con mua cho nương đều là của hắn đưa. Hắn thấy con không nỡ mua mà lại sợ nếu chỉ đưa mỗi mình con thì sẽ tổn hại thanh danh của con, nên bèn mua son phấn cho tất cả mọi người trong cửa hàng. Hắn làm vậy chỉ vì muốn tặng quà cho con.”

“Hắn thật lòng tốt với con, con sẽ không bị khinh bỉ khi gả cho hắn.”

Liễu Ngọc Như nói nửa thật nửa giả, Tô Uyển nhất thời cũng chẳng phân biệt được. Bà chỉ có thể để nước mắt trào dâng, vừa lôi kéo tay nữ nhi vừa oán giận bản thân vô năng.

Lúc Liễu Ngọc Như thấy Tô Uyển ổn định lại, đại phu cũng đã tới. Sau khi xem bệnh, đại phu xác nhận do bà giận dữ quá độ nên khí huyết dâng trào; ông kê mấy đơn thuốc lẫn châm cứu xong mới đi. Đại phu đi rồi, Liễu Ngọc Như nhìn Tô Uyển chầm chậm hồi phục, nàng do dự trong chốc lát liền kéo tay bà mà nói nhỏ nhẹ, “Mẫu thân, chuyện con đính hôn với Cố Cửu Tư là ván đã đóng thuyền, người đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hiện giờ chuyện cấp bách là chuyện khác.”

Tô Uyển quay đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của Liễu Ngọc Như, “Cố gia hạ sính tất nhiên chẳng hề ít, chứ không sao phụ thân dám mạo hiểm đắc tội Diệp gia để kết thân cùng Cố gia. Với tính tình Trương Nguyệt Nhi, con sợ của hồi môn sẽ không nhiều. Đến lúc ấy con thành trò cười cho người khác thì con ở Cố gia sẽ không thể ngóc đầu lên được.”

Nghe nàng nói, Tô Uyển nghiêm túc đáp lại, “Ý con là muốn ta tranh của hồi môn…”

“Mẫu thân, trước mắt người đừng nhắc tới việc này.” Liễu Ngọc Như điềm tĩnh phân tích, “Cố gia chỉ mới hạ sính, từ đây đến ngày thành thân vẫn còn thời gian. Tình cảm giữa người và phụ thân trước giờ lạnh nhạt, Trương Nguyệt Nhi lại được sủng ái, hiện tại người mà tranh với bà ta thì sẽ không có phần thắng.”

“Vậy phải làm sao?”

“Vân Vân,” Liễu Ngọc Như gọi.

Vân Vân đi tới từ bên người Ấn Hồng, hành lễ với Tô Uyển cùng Liễu Ngọc Như. Nàng ấy dịu dàng chào, “Bái kiến đại phu nhân.”

“Mẫu thân,” Liễu Ngọc Như cầm tay Tô Uyển, nặng nề nói, “sau khi con xuất giá, Vân Vân sẽ thay con chiếu cố người.”

Tô Uyển ngắm nhìn cô nương trước mặt mình. Nàng ấy khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng vẻ vừa thanh nhã lại vô cùng diễm lệ. Liễu Ngọc Như cho nàng ấy trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua giống hệt thiên kim nhà đại gia. Bạn đang �

Tô Uyển ngơ ngác nhìn Vân Vân, khuôn mặt cô nương này khiến bà bỗng nhớ tới bức họa trong phòng Liễu Tuyên.

Liễu Tuyên từng thật lòng thật dạ yêu một cô nương. Có điều nghe nói cô nương ấy mất sớm, vừa qua lễ cập kê đã mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời. Liễu Tuyên tưởng nhớ cả một đời.

Dù là bà hay Trương Nguyệt Nhi thì gương mặt đều tương tự người trong bức họa kia. Vân Vân lại sở hữu đầy đủ đường nét khuôn mặt của nữ tử đó.

Tô Uyển ngay lập tức hiểu được ý đồ của Liễu Ngọc Như.

“Mẫu thân, trước đây con để Vân Vân ở bên ngoài viện, thứ nhất là vì không muốn kết thù cùng Trương Nguyệt Nhi; nhờ vậy mà nhiều năm qua chúng ta sống bình an vô sự. Thứ hai là con sợ người khổ sở. Song giờ đã khác xưa, con sắp đi rồi mà để người một mình trong phủ thì con không yên lòng.”

“Ta hiểu,” Tô Uyển mở miệng đáp. Nếu là trước kia, trong lòng bà hẳn sẽ tồn tại vài phần khổ sở. Nhưng vào giờ phút này, nhìn khuôn mặt của nữ nhi bà liền nắm chặt tay Liễu Ngọc Như, “Ta đều hiểu. Con cứ để nàng ấy ở bên ta, ngày mai ta sẽ giả bệnh để phụ thân con đến thăm.”

Ba người thương lượng tới khi trời tối Liễu Ngọc Như mới rời phòng. Lúc tới sân vườn, nàng nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nói, “Ấn Hồng, ngươi đợi lát nữa đi hỏi thăm sính lễ hôm nay gồm những gì.”

Mấy nhà như Cố gia khi hạ sính sẽ có người chuyên đọc nội dung danh mục sính lễ, chỉ cần ở trong viện là có thể nghe thấy. Ấn Hồng đáp ứng liền tìm người hỏi thăm. Khi đêm đã khuya, nàng ấy trở về báo lại cho Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như nghe xong, môi mấp máy rồi lập tức chỉ thị, “Ấn Hồng, ngươi tìm mấy người đáng tin đi ngay sòng bạc kiếm Cố Cửu Tư. Nếu tìm được thì thay ta gửi bức thư. Ta sẽ viết thư để hắn đem khế đất đổi thành tên ta.”

Khế đất muốn chuyển nhượng cần lấy dấu đỏ của quan phủ. Nhà Cố Cửu Tư hạ sính quá vội vã, không thể nhanh như vậy đã mang tới quan phủ lấy dấu nên chỉ mới viết tên cửa hàng vào danh sách sính lễ. Đây là thứ sính lễ suy nhất mà Liễu gia chưa cầm nhưng lại cực kỳ đáng giá. Để phòng ngừa Cố gia ghi chủ nhân khế đất là Liễu Tuyên, nàng cần tranh thủ thời gian.

Ấn Hồng nghe vậy thì thoáng do dự, “Tiểu thư, ngài làm thế biết đâu sẽ khiến Cố gia coi thường?”

“Ngươi cho rằng Cố gia không biết hoàn cảnh nhà chúng ta? Thành Dương Châu này có ai không biết? Ngươi nhìn xem, dù là Diệp lão phu nhân hay Cố phu nhân cũng thế thôi, có ai hỏi qua mẫu thân ta một câu? Chẳng phải họ đều biết trong Liễu gia thì thê không bằng thiếp, mẫu thân ta căn bản chả có tiếng nói sao?” Liễu Ngọc Như cười khổ, “Ta đã sớm thành chuyện cười, còn sợ gì mất mặt?”

“Tiểu thư…”

“Ngươi đừng lo.” Liễu Ngọc Như thở dài, “Ta để ngươi truyền lời vì ta nắm chắc, bản tính Cố Cửu Tư không xấu.”

Bề ngoài hắn huênh hoang ương ngạnh nhưng chỉ dựa vào việc hắn tặng nàng son phấn, nàng liền biết đây là người tốt. Hắn thuộc dạng bao che cho người phe mình, cũng là kẻ không có quy củ. Hắn đã để Cố gia tới cầu thú thì hiển nhiên hắn đối với nàng có mấy phần thật lòng. Về sau nói hắn nghe những lời này, hắn cùng lắm chỉ cười nàng vài tiếng thôi.

Ấn Hồng nghĩ ngợi, thấy Liễu Ngọc Như nói có lý. Thế là Liễu Ngọc Như viết thư xong, nàng ấy sai bảo mấy gia đinh quen thuộc ra ngoài tìm người suốt đêm. Đến sáng sớm, gia đinh đã tìm được người.

Cố Cửu Tư đánh bài cả đêm, thua tới không còn xu dính túi. Hắn vừa ngáp vừa bước giữa nắng sớm để về nhà, nhưng đi chưa được mấy bước đã bị người chặn lại.

Cố Cửu Tư ngớ người, liếc mắt nhìn gia đinh kia từ trên xuống dưới. Hắn ngáp một cái, “Hôm nay nếu ngươi không nói đàng hoàng lý do cản ta lại, đừng trách ta đánh ngươi.”

“Cố công tử,” gia đinh giao lá thư cho Cố Cửu Tư, nghiêm túc lặp lại lời của Ấn Hồng, “tiểu thư nhà ta nói nếu đã có tâm kết thành phu thê, phiền công tử che chở cho nàng nhiều hơn.”

Cố Cửu Tư nghe mà đầu óc mờ mịt. Hắn mở thư ra, một mặt đọc thư, một mặt cau mày nói, “Ngươi nói lộn xộn gì đó? Tìm nhầm người à? Gia là Cố Cửu Tư, phu thê cái gì…”

Chưa dứt lời, Cố Cửu Tư chợt phát hiện có gì sai sai. Hắn đọc nội dung bức thư rồi nghĩ tới tác phong lão cha mình. Hắn tức khắc ngẩng đầu hỏi, “Tiểu thư nhà ngươi là ai?”

“Đại tiểu thư Liễu gia…”

“Liễu Ngọc Như?!” Cố Cửu Tư cao giọng, gia đinh thấy Cố Cửu Tư phản ứng như vậy thì ngẩn người. Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn cắn răng nói, “Giỏi… Giỏi thật.”

Nói rồi hắn bỏ đi. Gia đinh vội vã ngăn hắn lại, sốt ruột nhắc, “Cố công tử, khế đất…”

“Khế đất cái gì! Loại hôn sự này mà cũng đáp ứng, đầu óc tiểu thư nhà ngươi có bệnh à?!” Cố Cửu Tư đẩy hắn ra, “Còn ngăn nữa gia sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!”

Hắn quát một câu như thế, gia đinh đâu dám ngăn cản nữa. Hắn chỉ có thể nhìn Cố Cửu Tư hùng hổ vừa đi vừa nói, “Lão già thối xem lời ta nói như gió thoảng bên tai sao?!”

Gia đinh không hiểu ý Cố Cửu Tư đành trở về Liễu gia. Ấn Hồng chờ trước cửa nhà, thấy gia đinh liền hỏi ngay, “Sao rồi? Cố công tử nói thế nào?”

Gia đinh đỏ mặt, chẳng biết mở miệng sao cho phải. Ấn Hồng lo lắng giục, “Ngươi nói một câu xem nào!”

“Cố công tử…Cố công tử nói,” gia đinh ấp úng, xấu hổ thuật lại, “đầu óc tiểu thư có bệnh…”

Ấn Hồng truyền lời của gia đinh đến tai Liễu Ngọc Như không sót một từ.

Liễu Ngọc Như uống trà, tức giận đến mức run cả tay.

Ấn Hồng cho tất cả mọi người lui xuống. Nàng ấy nhìn Liễu Ngọc Như, bối rối nói, “Tiểu thư, ngài đừng tức giận, trước hết nghĩ biện pháp khác. Trông Cố công tử cũng chẳng đáng tin, nếu phu nhân không thể tranh giành của hồi môn cho ngài thì khi đến Cố gia, ngài tính thế nào?”

“Có bệnh…” Tay Liễu Ngọc Như run run, nàng cắn răng lầm bầm.

Ấn Hồng mù mờ gọi, “Tiểu thư?”

Liễu Ngọc Như rốt cuộc nhịn chả nổi, nàng đánh mất phong độ tỉnh táo trước giờ. Nàng đột nhiên ném chén trà xuống đất rồi gầm lên, “Cả nhà Cố Cửu Tư đều có bệnh!”

Coi như nàng đã hiểu triệt để.

Cả nhà Cố gia, già thì chưa rõ ràng tình huống đã dám đến hạ sính; trẻ thì nói bừa gây chuyện, cả ngày chỉ biết đánh bạc còn hôn nhân đại sự hoàn toàn không hay biết.

Mang hôn nhân của người khác làm trò đùa, từ trên xuống dưới chẳng kẻ nào đáng tin cậy.

Có bệnh, cả nhà hắn đều có bệnh!

Lời tác giả

Đem của hồi môn cướp về sẽ gả chồng ngay!

Chính vì một loạt sự kiện trước hôn nhân thế này mà tình cảm nữ chính đối với nam chính có nhiều chướng ngại, tình cảm nam chính đối với nữ chính cũng phức tạp. Cho nên nhất định phải từ từ tháo gỡ.

Hiện tại Ngọc Như ăn hành nhưng sau này sẽ đòi lại hết. Sai lầm của nhân vật đều là trời xui đất khiến, mọi người chớ nên tức giận… (càng nói giọng càng yếu ớt)

[Một câu để tổng kết hôm nay]

Liễu Ngọc Như: Mười lăm năm giáo dưỡng đều tan thành tro bụi trong tay Cố gia. Cái nhà này có độc.

Cố Cửu Tư: Ta là ai, đây là đâu, ta vừa cá cược ăn tiền xong liền phải kết hôn? Các ngươi có bệnh!

Tô Uyển: Từ hôm nay trở đi bắt đầu tỉnh ngộ, mỗi ngày đều dậy sớm ôm lấy ánh mặt trời!

Cố Lãng Hoa: Lão già thối này rất hư…

Bình luận

Truyện đang đọc