TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Liễu Ngọc Như im lặng.

Lục Vĩnh đi theo Phạm Hiên từ lúc ông chỉ là huyện lệnh. Làm tùy tùng mấy chục năm như vậy thì chưa bàn đến năng lực xuất chúng của Lục Vĩnh, chỉ riêng phần tình nghĩa kia có lẽ cũng đủ khiến Phạm Hiên mắt nhắm mắt mở với ông ta nếu tình hình chưa đến nỗi nào.

Liễu Ngọc Như hiểu ý Cố Cửu Tư, nàng trầm mặc giây lát rồi cất tiếng hỏi, “Nếu bệ hạ có tâm tư bảo vệ ông ta thì ta phải làm gì?”

“Nếu bệ hạ muốn bảo vệ ông ta thì chúng ta không thể theo đuổi con đường tra xét vụ án,” Cố Cửu Tư quả quyết trả lời. “Việc nàng phải làm là tìm người gánh tội cho vụ án, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Kế tiếp nàng hãy tìm lợi thế để đàm phán với Lục Vĩnh, nghĩ cách khiến ông ta từ bỏ ý tưởng gây họa cho ta.”

Cố Cửu Tư trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Hoặc khiến kẻ giật dây Lục Vĩnh từ bỏ ý tưởng này.”

“Kẻ giật dây Lục Vĩnh?” Liễu Ngọc Như nhíu mày. “Còn có người đứng sau Lục Vĩnh?”

Cố Cửu Tư gật đầu, hắn suy tư nói, “Lưu Xuân mới bị bắt đã có người giết ông ta rồi giá họa cho ta. Thủ đoạn giết người thẳng tay như vậy không giống Lục Vĩnh; dựa theo tính cách của Lục Vĩnh, trước hết sẽ tìm mọi cách cứu Lưu Xuân. Thật ra bây giờ mọi việc đều chưa được điều tra rõ, nhưng ông ta quyết đoán giết người lại làm ta cảm thấy đây là vụ án lớn.”

“Lục Vĩnh chả ngu xuẩn đến thế, nếu nói ông ta luống cuống rồi bị người khác lợi dụng thì ta còn tin.”

Cố Cửu Tư vừa nói vừa suy nghĩ, lát sau hắn tiếp lời, “Nhưng đây chẳng qua là suy đoán của ta, muốn biết rõ thì nàng phải tự mình nghe ngóng.”

“Ta hiểu.” Liễu Ngọc Như gật đầu.

Cố Cửu Tư kéo tay nàng rồi tóm tắt lại mối bất hòa giữa hắn với Lục Vĩnh lẫn Lưu Xuân. Khi hắn nói xong, ngục tốt tiến đến vui vẻ nhắc nhở, “Cố phu nhân, hết giờ rồi, không thể ở lại lâu.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng bảo ngục tốt, “Đại ca yên tâm, ta tạm biệt xong sẽ đi ngay.”

“Ngài mau lên đấy.”

Ngục tốt cũng hiểu chuyện, hắn xoay người bỏ đi chỗ khác chơi. Đợi hắn đi khuất, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, nàng mím môi nói, “Ta đi đây.”

Cố Cửu Tư cúi đầu để che giấu nỗi luyến tiếc trong đôi mắt, hắn thì thầm, “Ừm.”

Liễu Ngọc Như quan sát dáng vẻ của hắn, nàng thoáng cắn môi, cố gắng ép buộc mình đừng nhìn nữa. Nàng đứng dậy, xoay người rời đi. Nhưng nàng đi chưa được vài bước, Cố Cửu Tư đột nhiên gọi nàng, “Ngọc Như.”

Liễu Ngọc Như vội quay đầu lại nhìn hắn. Cố Cửu Tư nghiêng người về trước, hai tay đặt trên chấn song gỗ, hắn nghiêm túc nói, “Ta có lời muốn nói với nàng.”

Thấy sắc mặt Cố Cửu Tư như vậy, Liễu Ngọc Như mau chóng xoay người ngồi xổm xuống, nàng thật thà bảo, “Chàng nói đi, ta nghe đây.”

Cố Cửu Tư lặng lẽ ngắm nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, hắn nâng niu tay Liễu Ngọc Như rồi trân trọng cúi đầu hôn lên đấy.

Liễu Ngọc Như còn đang ngẩn ngơ đã nghe Cố Cửu Tư cất tiếng, “Muốn hôn nàng nhưng giờ không làm gì nhiều được nên ta đặt cọc trước, sau này sẽ trả đầy đủ.”

“Quậy phá.”

Liễu Ngọc Như chậm chạp hoàn hồn, khuôn mặt đỏ bừng. Nàng vừa nhìn người nắm tay mình vừa nhỏ giọng nói, “Chàng toàn dồn tâm tư vào mấy chuyện này, miệng lưỡi chả đáng tin cậy.”

Cố Cửu Tư khom người trước mặt nàng, hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như mà cười cợt, “Nhớ nhung nàng sao lại thành chuyện chả đáng tin cậy rồi?”

“Ai thèm nghe chàng nói bậy.”

Liễu Ngọc Như giơ tay chọc chọc đầu hắn khiến Cố Cửu Tư cười khanh khách. Nàng thu hồi tay rồi yên lặng ngắm nhìn Cố Cửu Tư. Sau một hồi, nàng thì thầm, “Ta đi thật đây.”

Lần này Cố Cửu Tư không cản nàng, hắn dịu dàng nói, “Đi đi.”

Liễu Ngọc Như rời khỏi nhà tù và lên xe ngựa.

Nàng không thể khẳng định Cố Cửu Tư nói đúng được mấy phần, nhưng nàng có xu hướng tin tưởng suy đoán của hắn là thật. So với việc Lục Vĩnh chủ động gây án thì ông ta bị người khác lợi dụng lẫn sai khiến có khả năng cao hơn.

Nếu vậy kẻ giật dây Lục Vĩnh là ai? Vì Lục Vĩnh hiện giờ là Hộ Bộ Thượng thư của triều đình, kẻ này hẳn sở hữu chức quan cao hơn và đủ sức sai khiến ông ta. Chắc không phải Chu Cao Lãng đấy chứ?

Liễu Ngọc Như trằn trọc suy nghĩ, danh sách người tình nghi dần dần rút lại thành một cái tên. Danh sách do nàng nghĩ ra nãy giờ có thái hậu, công chúa, thậm chí là Chu Cao Lãng; song cuối cùng lại dừng ở một người thoạt trông chẳng liên quan gì đến chuyện này: Lạc Tử Thương.

Tuy chả có chứng cứ cụ thể nhưng nếu Cố Cửu Tư ngã ngựa, e rằng y sẽ là một trong những người nhảy nhót hoan hô.

Trước kia một tay người này thao túng Dương Châu, mọi việc xảy ra ở Dương Châu sợ là đều dính dáng đến Lạc Tử Thương. Cả đời này y tuyệt đối không thể chung đường với phe Diệp Thế An.

Tuy không biết tại sao y chọn ra tay với Cố Cửu Tư đầu tiên, nhưng dựa trên tiêu chí có thể thuyết phục Lục Vĩnh lại ngóng trông Cố Cửu Tư gặp nàng thì Lạc Tử Thương hẳn phải đứng đầu danh sách tình nghi.

Liễu Ngọc Như đã có mục tiêu liền phái người theo dõi sát sao, nàng đồng thời chạy tới nhà Chu Diệp.

Chu Diệp đang chuẩn bị quay về Vọng Đô. Hắn được đặc cách ở Đông Đô mấy tháng, nhưng lệnh điều động của hắn là tại U Châu nên bất kể thế nào cũng không thể ở đây lâu.

Liễu Ngọc Như đến nhà, Chu Diệp chẳng vòng vo mà hỏi thẳng, “Cửu Tư có nói gì không?”

“Có,” Liễu Ngọc Như thẳng thắn đáp, “Chu đại ca, phiền huynh dò hỏi tâm tư của bệ hạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc