TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Liễu Ngọc Như cầm hộp son phấn thật lâu mới hoàn hồn.

Các cô nương trong tiệm đều đang vội vàng lựa hàng, không ai phát hiện Cố Cửu Tư nói chuyện với nàng. Ấn Hồng cũng đi chọn một hộp son phấn, lúc trở về thấy đồ trong tay Liễu Ngọc Như thì cười hỏi, “Tiểu thư, ngài không chọn thêm sao?”

“À, ừ.”

Liễu Ngọc Như cúi đầu. Hiện giờ cô nương nào cũng hăng hái lựa đồ, nếu nàng không chọn gì hết thì có vẻ khác thường.

Nàng lặng lẽ thu hộp son phấn vào trong tay áo rồi tiến lên lựa thêm mấy hộp. Chưởng quầy cười với nàng, “Liễu tiểu thư, tính tình Cố công tử là vậy đấy, ngài đừng để bụng. Hắn vốn là dạng miệng dao găm tâm đậu hủ. Nhất định huynh đệ ngài ở sòng bạc chơi thắng hắn nên mới tìm ngài trút giận, ngài chịu khó nhịn chút sẽ không sao. Ngài xem, hắn hả giận liền cao hứng vung tiền.”

“Tỷ nói phải.” Liễu Ngọc Như thở dài, “Để tỷ tỷ chế giễu rồi.”

Liễu Ngọc Như ở cửa hàng chọn son phấn, Cố Cửu Tư lại đi sòng bạc tiếp tục đánh bài. Cuộc đối thoại giữa hai người nhanh chóng truyền về Cố gia. Cố Lãng Hoa đang ở đại sảnh cùng phu nhân của mình, ông nổi giận đùng đùng mắng Cố Cửu Tư, “Thằng nhãi ranh chẳng biết tốt xấu, nó nghĩ vì sao ta cho nó đính hôn chứ? Còn không phải sợ cữu cữu nó tiến cử nó vào cung rồi với diện mạo như vậy, ngộ nhỡ khiến công chúa coi trọng thì nó chịu nổi sao?”

“Ông đừng tức giận,” Cố phu nhân Giang Nhu thở dài, “Cửu Tư nói cũng đúng. Dù sao cũng là hôn sự của nó, để nó tìm người mình thích đi. Ông mà hồ đồ cho nó đính hôn rồi lại trúng người nó chẳng thích thì chung quy vẫn không thỏa đáng.”

“Thế nào mới thỏa đáng? Sánh đôi với công chúa thì thỏa đáng?!”

Trong lúc hai người tranh cãi, quản gia vội vàng chạy từ bên ngoài vào.

“Lão gia! Phu nhân!” Quản gia phấn khích thông báo, “Tìm được rồi!”

“Tìm được gì?” Cố Lãng Hoa lẫn Giang Nhu đều ngớ người.

Quản gia hào hứng đáp, “Ý trung nhân của thiếu gia á!”

Lời này vừa vào tai, Giang Nhu lên tiếng ngay tức khắc, bà cao giọng hỏi, “Cửu Tư có ý trung nhân?! Sao nó không nói với chúng ta?”

Đối lập với Giang Nhu, Cố Lãng Hoa trầm tĩnh bảo, “Sao ngươi biết Cửu Tư có ý trung nhân?”

Quản gia phấn chấn thuật lại lời của thị vệ, “Thiếu gia bảo không phải cô nương này thì không cưới. Nói vậy là ý trung nhân rồi còn gì? Lão gia, ta biết cô nương này, cũng đã phái người hỏi thăm. Là một cô nương có gia cảnh trong sạch, tính tình cực tốt, dung mạo tuy hơi bình thường nhưng không xấu. Cưới vợ phải cưới vợ hiền, mà thiếu gia thích mới là điều quan trọng nhất.”

“Quản gia nói phải.” Giang Nhu phục hồi tinh thần rồi vội thu xếp, “Ngươi nhanh chóng chuẩn bị, hỏi han lại hoàn cảnh của cô nương kia. Nếu đúng là cô nương tốt, ngày mai ta cùng lão gia sẽ tới cửa cầu hôn.”

Quản gia nhận lệnh bèn nhanh chân lui xuống. Cố Lãng Hoa hồi tưởng những lời quản gia nói rồi quay sang nhìn Giang Nhu, “Phu nhân, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.”

“Đúng là kỳ quái.” Giang Nhu thở dài, “Cửu Tư trước giờ luôn kể ta nghe mọi chuyện, thế mà nó chưa từng nhắc tới cô nương nó thích. Hơn nữa một cô nương bình thường như vậy thì hai đứa làm thế nào quen biết?”

Cố Lãng Hoa im lặng. Ông cẩn thận cân nhắc rồi nói với Giang Nhu, “Trước mắt bà không cần nói chuyện cầu hôn với Cửu Tư. Dù sao cô nương này là chính miệng nó nói không phải nàng ấy thì không cưới. Chúng ta cứ quyết định việc hôn nhân đã, lần này tuyệt đối không để nó làm bậy.”

“Cái này…” Giang Nhu hơi do dự, “Cầu hôn là chuyện lớn, giấu nó thì…có vẻ không ổn?”

“Không sao.” Cố Lãng Hoa vẫy vẫy tay, “Cứ kéo dài thì chờ đệ đệ bà muốn Cửu Tư vào kinh chúng ta mới khước từ cũng đã trễ.”

Nghe vậy Giang Nhu lập tức hiểu rõ; Cố Lãng Hoa chẳng muốn biết tại sao Cố Cửu Tư phát ngôn như thế. Tóm lại, có những lời đó của Cố Cửu Tư thì ông sẽ có cớ áp chế nhi tử.

Liễu Ngọc Như sinh trưởng ở Dương Châu; quá khứ của nàng hết sức bình thường, là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn. Hôm sau quản gia mang tới bức họa vẽ Liễu Ngọc Như cùng thông tin về cuộc đời nàng. Vợ chồng Cố gia vô cùng vừa lòng; nhi tử không đáng tin của mình lại có thể tìm thấy cô nương đáng tin nhường này thì đúng là chẳng thể tốt hơn.

“Chỉ là có một lời đồn,” quản gia chần chừ song vẫn nói tiếp, “nghe bảo lão phu nhân Diệp gia để ý Liễu tiểu thư. Hôn sự hai nhà hình như đã ngầm định ra.”

Vừa nghe lời này, Giang Nhu tức khắc sốt ruột, “Đã định rồi?”

“Không có.” Quản gia lập tức đáp, “Đều là đồn đãi.”

“Như vậy đi,” Cố Lãng Hoa vừa suy nghĩ vừa trầm tĩnh nói, “chúng ta tự mình đến Liễu gia, hỏi tình huống cho rõ ràng. Nếu hai nhà đã định hôn sự, quân tử dĩ nhiên không đoạt người thương của kẻ khác. Nếu chưa quyết định thì cứ để Liễu gia lựa chọn.”

Quản gia hiểu ý của Cố Lãng Hoa, ngay hôm sau liền cùng Giang Nhu nghĩ ra danh sách sính lễ rồi mang theo người trực tiếp tới cổng chính Liễu gia.

Lúc vợ chồng Cố gia đến nhà Liễu Ngọc Như, nàng đang ở trong phòng chăm sóc Tô Uyển.

Thấy Giang Nhu với Cố Lãng Hoa, không ai nghĩ bọn họ tới cầu hôn. Vì thế Liễu Tuyên cũng không gọi Liễu Ngọc Như ra mặt.

Gia nghiệp của Cố gia ở Dương Châu cực kỳ lớn, nên Trương Nguyệt Nhi lẫn Liễu Tuyên hơi căng thẳng. Một mặt họ nghiền ngẫm ý đồ của Cố Lãng Hoa, mặt khác tán gẫu với ông. Hàn huyên một hồi thì Cố Lãng Hoa cười bảo, “Lúc trước nghe nói quý phủ có hỉ sự. Hình như là Liễu đại tiểu thư đính hôn với Diệp gia, chẳng biết có đúng không?”

Nghe xong, Liễu Tuyên với Trương Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn nhau. Đầu óc Trương Nguyệt Nhi linh hoạt, nháy mắt liền hiểu ý đồ Cố Lãng Hoa đến đây.

Bà ta đã thắc mắc Cố gia tại sao lại ghé thăm, hóa ra là vì Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như là nữ nhi của Tô Uyển, Trương Nguyệt Nhi không quá yêu thích nàng nhưng ngoài mặt cũng chẳng gây khó dễ. Bà ta biết Liễu Ngọc Như kinh doanh hôn sự của bản thân, hiểu rõ nàng muốn gả vào nhà có gia cảnh tốt.

Nàng gả cho người trong sạch, sính lễ sẽ nhiều. Sính lễ vào Liễu gia thì ngày sau đều để lại cho nhi tử của bà ta, vì thế Trương Nguyệt Nhi cũng vui vẻ để Liễu Ngọc Như tính toán. Ban đầu bà ta đã rất hài lòng với Diệp gia; sính lễ của Diệp gia xa xỉ nên bà ta mới vội vã gả Liễu Ngọc Như đi. Thế nhưng so với Cố gia thì Diệp gia sao sánh bằng?

Trương Nguyệt Nhi suy tính cực nhanh. Ngay giây phút Liễu Tuyên do dự, bà ta cười khanh khách, “Đều là lời đồn thôi. Ngọc Như là bạn khuê mật của đại tiểu thư Diệp gia nên khá thân thiết với Diệp gia, song hai nhà chưa từng bàn chuyện hôn sự. Hiện giờ đại công tử Diệp gia còn bận thi cử thì sao có thời gian cho việc này?”

Liễu Tuyên nghe Trương Nguyệt Nhi nói dối trắng trợn cũng thấy hơi bất an. Nhưng lời đã nói ra, ông ta không tiện làm mất mặt Trương Nguyệt Nhi nên chỉ biết gật đầu, “Đúng là không có đính hôn.”

Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa liếc nhau, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Giang Nhu chẳng vòng vo nữa, thẳng thắn nói ý đồ tới đây, “Thật không dám giấu giếm, hôm nay chúng ta tới cửa vì muốn cầu thú Liễu đại tiểu thư cho đứa bé Cửu Tư.”

Giang Nhu dành những lời có cánh cho Liễu Ngọc Như, rồi lại khen ngợi Cố Cửu Tư, cuối cùng mới đi vào trọng điểm. Bà vừa phất tay ra hiệu cho thị nữ vừa quay đầu nhìn Liễu Tuyên, “Cố gia chúng ta làm người ngay thẳng, việc gì cũng thành tâm. Đây là danh mục sính lễ của Cố gia, nếu hai vị đồng ý thì ngày mai chúng ta sẽ chính thức tới đây hạ sính. Còn nếu có gì chưa ổn thì hai vị hãy nói với chúng ta một tiếng, chúng ta sẽ làm hết mức có thể.”

Nghe vậy đôi mắt của Trương Nguyệt Nhi sáng lên, ý cười ngập tràn trên khuôn mặt bà ta khi nhìn Liễu Tuyên cầm lấy danh mục sính lễ. Chiều dài bản danh sách kia nhìn thôi đã thấy kinh người, số lượng này với thương hộ bình thường như Liễu gia là một con số khổng lồ. Trương Nguyệt Nhi quan sát biểu cảm của Liễu Tuyên, dù tận lực ra vẻ trấn định nhưng ánh mắt Liễu Tuyên đã bán đứng ông ta. Vì thế Trương Nguyệt Nhi trong lòng lập tức tính toán.

Liễu Tuyên xem xong liền đưa danh sách cho Trương Nguyệt Nhi. Trương Nguyệt Nhi đọc lướt qua, cảm thấy có chút khó thở nhưng vẫn ho nhẹ một tiếng rồi ra vẻ thương xót, “Tuy ta chẳng phải mẹ đẻ của Ngọc Như nhưng Ngọc Như là đích nữ nhà chúng ta, nên ta cũng xem con bé như nữ nhi thân sinh. Tiền tài không phải quan trọng nhất, chủ yếu là Cố công tử có thành tâm hay không.”

Trước khi đến đây, Giang Nhu đã tìm hiểu cặn kẽ Liễu gia. Dĩ nhiên bà biết rõ Trương Nguyệt Nhi là dạng người gì, cũng như cái gọi là “thành tâm” của bà ta. Bà nhìn thoáng qua Cố Lãng Hoa, cười cười, “Người nhà chúng ta không giỏi ăn nói nên chỉ có thể dùng vàng bạc biểu đạt thành ý, tuyệt đối chẳng hề có ý bôi nhọ tiểu thư. Sống trên đời này, chỉ đồ vật mới nắm được trong tay, ngài thấy đúng không?”

“Thế này đi vậy,” Cố Lãng Hoa khẽ ho, “bên phố Đông chúng ta còn năm cửa hiệu mặt tiền, tất cả đều lấy làm sính lễ. Ngài thấy được không?”

Phố Đông là khu phố phồn hoa nhất thành Dương Châu. Một cái cửa hiệu mặt tiền đã mang giá trị xa xỉ huống chi năm cái!

Ngay cả với Cố gia thì đây cũng là ra tay hào phóng.

Trương Nguyệt Nhi thấy kết quả tốt liền ưng ý. Bà ta nhìn Liễu Tuyên, đè nén kích động nói, “Lão gia, Cố công tử vốn là thanh niên tuấn kiệt, có thể coi trọng Ngọc Như là phúc phận của con bé, đúng không?”

Liễu Tuyên nghe Trương Nguyệt Nhi nói, ánh mắt ông ta dừng trên danh mục sính lễ. Một mặt ông ta lo lắng cho tương lai Liễu Ngọc Như, một mặt lại luyến tiếc đống vàng bạc kia.

Ông ta giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, “Xin hỏi Cố công tử nghĩ gì về hôn sự này?”

Ông ta đã tiếp xúc với vợ chồng Cố gia, bọn họ cũng dễ đối phó; Liễu Ngọc Như gả qua hẳn sẽ không chịu thiệt thòi. Cố Cửu Tư tuy…tuy hơi hoang đường, nhưng một nữ nhân sống tốt hay không, quan trọng vẫn là dựa vào sự yêu thích của nam nhân.

Nghe hỏi vậy, Giang Nhu bật cười, “Nếu không phải con ta hâm mộ Liễu đại tiểu thư thì sao chúng ta lại hao tổn tiền bạc như thế?”

Liễu Tuyên thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cứ nghĩ hoàn cảnh Cố gia như vậy thì dù cưới thấp cũng đi Lưu gia trước mới phải.

Liễu Tuyên cười thỏa mãn, đang định bảo đi hỏi ý Liễu Ngọc Như liền nghe thấy tiếng Trương Nguyệt Nhi, “Đây là duyên trời tác hợp, là mối nhân duyên đẹp do Nguyệt Lão ban cho! Ngọc Như của chúng ta từng nói Cố công tử sở hữu tướng mạo đoan chính, lại chân thành nhiệt tình, đúng là nam nhi tốt hiếm có!”

Liễu Tuyên biến sắc, nhưng lúc này Giang Nhu lại tiếp lời, “Liễu tiểu thư thật sự đã nói thế?”

“Đúng vậy.” Trương Nguyệt Nhi bắt chuyện với Giang Nhu, “Ngọc Như tuy rằng không có giao tình với Cố công tử nhưng lại hết sức tán thưởng Cố công tử.”

“Thật tốt quá.” Giang Nhu quay đầu nhìn Liễu Tuyên, “Liễu lão gia, vậy quyết định ngày mai chúng ta sẽ chính thức tới hạ sính nhé?”

Hai người phụ nữ kẻ xướng người họa, lời cũng đã nói ra làm Liễu Tuyên chẳng thể phản đối. Suy nghĩ nghiêm túc thì ông ta cảm thấy vốn chuyện hôn nhân cũng là lệnh của phụ mẫu và lời người mai mối. Liễu Ngọc Như từ trước đến nay dịu dàng ngoan ngoãn, đối với nàng thì gả cho Diệp Thế An hay Cố Cửu Tư chắc cũng không khác nhau mấy.

Vì thế Liễu Tuyên gật gù, vui vẻ bảo, “Ngày mai Liễu mỗ xin đợi hai vị đại giá quang lâm.”

Liễu Tuyên đứng dậy rồi cùng Trương Nguyệt Nhi tiễn Cố Lãng Hoa với Giang Nhu. Sau đó ông ta thở dài, “Bà đi nói với Ngọc Như một tiếng, nữ tử với nhau bàn chuyện này cũng dễ hơn.”

Trương Nguyệt Nhi cười đáp ứng, kéo tay Liễu Tuyên rồi nói, “Lão gia yên tâm, Cố gia tốt hơn Diệp gia nhiều. Diệp gia lắm quy củ, người nhà Cố gia lại dễ nói chuyện. Nhà đó quyền thế song chỉ có Cố Cửu Tư là con một. Tuy tính tình Cố Cửu Tư hơi hoang đường, nhưng trên đời đâu ai mười phân vẹn mười? Chỉ cần Cố Cửu Tư thích Ngọc Như của chúng ta thì Ngọc Như sẽ sống tốt.”

“Bà nói phải.” Giọng Liễu Tuyên ôn hòa, “Vẫn là bà suy nghĩ chu đáo.”

“Ngài đừng lo, ta sẽ nói chuyện với Ngọc Như.” Trương Nguyệt Nhi điềm đạm nói, “Ngọc Như còn nhỏ tuổi, hôn sự là chuyện trọng đại, vẫn nên để chúng ta thế nó xem xét mới phải.”

Trương Nguyệt Nhi trấn an Liễu Tuyên xong, Liễu Tuyên yên lòng liền vội vàng đi tính toán lời lãi từ chuyện này. Chờ ông ta đi khuất, Trương Nguyệt Nhi sai người hỏi thăm sự tình của Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư rồi được kể lại sự cố ở cửa hàng son phấn.

Trương Nguyệt Nhi nghe xong liền cười phá lên. Bà ta ngồi trên ghế nói với thị nữ đứng cạnh, “Tô Uyển là kẻ không có bản lĩnh, nhưng nữ nhi của bà ta thì ngược lại. Được thôi, ngươi vịn vào cớ này mà bảo rằng nó hành xử gây mất thể diện nên cấm túc nửa tháng, rồi cứ định ra chuyện hôn nhân trước. Quản kỹ miệng lưỡi hạ nhân, trước khi đính hôn mà kẻ nào cho nó biết ta sẽ bán hắn ra ngoài ngay tức khắc!”

Thị nữ hiểu rõ Trương Nguyệt Nhi là thật sự quyết tâm bèn vội đáp, “Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không có kẻ nào lắm mồm.”

Trương Nguyệt Nhi gật đầu, bà ta nghĩ nghĩ rồi dặn, “Ngươi nói chuyện dễ nghe chút. Nó hiện giờ vẫn đang trông ngóng Diệp Thế An trở về để đính hôn. Ngươi ráng dỗ dành nó, chờ định xong việc hôn nhân với Cố gia thì ta sẽ đi khuyên bảo nó tiếp.”

“Đã rõ.” Thị nữ cười nói, “Ngài yên tâm, nô nhất định sẽ làm mọi việc chu đáo. Dù sao tương lai cũng là Cố thiếu nãi nãi, nô sẽ không đắc tội.”

“Đáng tiếc,” Trương Nguyệt Nhi thở dài, “ta không có nữ nhi phù hợp để xuất giá. Tuyết nhi còn nhỏ quá, chứ không thì Diệp gia cũng chẳng tồi.”

“Liễu Ngọc Như này,” bà ta cúi đầu nhìn danh mục sính lễ, trào phúng cười, “cũng thật đáng giá.”

Lời tác giả

Lần đầu viết thể loại này nên kỳ thực tôi khá hồi hộp.

Tình cảm trong câu chuyện không phức tạp, cũng không đao to búa lớn, tương đối nhẹ nhàng, có chua ngọt đắng cay đủ cả. Cốt truyện sẽ từ từ phát triển, nhân vật cũng từ từ trưởng thành.

Diễn biến so với những truyện trước chắc sẽ chậm hơn.

Hy vọng mọi người ủng hộ, tin tưởng, và sẽ nghĩ giống tôi rằng đây là một câu chuyện đẹp T.T

Bình luận

Truyện đang đọc