TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Lưu Xảo, gọi người hầu còn lại lên đây.

Lưu lão phu nhân ra lệnh.
Nữ tỳ kia được dẫn lên, dáng vẻ khúm núm sợ sệt.

Tư Uyển quỳ bên ngoài cũng được đưa vào.
Ngươi nói trước đi.

Lưu lão phu nhân chỉ vào Tư Uyển.
Bẩm Lưu lão phu nhân, Đại phu nhân, công tử...đúng là nô tì vẫn ở trong bếp suốt thời gian đó nhưng nô tỳ chỉ canh lửa, nô tỳ không hề biết bên trong nồi đang nấu thứ gì.

Tư Uyển nói bằng giọng yếu ớt.
Đến phiên nữ tỳ kia.
Nô tỳ thật sự không biết gì hết, lúc nô tỳ quay lại thì trong nồi chỉ còn một ít vụn thức ăn nên chắc chắn có người đã ăn trộm.

Nữ tỳ sợ hãi lắp bắp trả lời.
Hầu như mọi việc chỉ có Tư Uyển là khả nghi nhất.
Đồ ăn bị lấy mất là gì?

Lưu Xảo bảo người mang một cái nồi ra.
Bẩm Đại phu nhân là Ngọc Phượng trong đó có nguyên liệu quý hiếm mà Tứ cô cô cho người gửi về.
Nhìn thấy phần nguyên liệu còn sót lại trong nồi, Lưu Khắc Huân hơi nhíu mày như suy nghĩ gì đó, đột nhiên hắn đứng dậy.
Tư Uyển ngươi có hiểu biết nhiều về nguyên liệu với dược liệu, vậy ngươi có biết đồ ăn làm từ nếp có tác hại gì với người ăn có vết thương hở?
Không hiểu vì sao Lưu Khắc Huân lại hỏi mình như thế nhưng Tư Uyển vẫn thành thật trả lời.
Bẩm công tử, người có vết thương hở không thể ăn đồ làm từ nếp, vì có thể làm cho vết thương bị mưng mủ cũng như để lại sẹo lớn về sau.
Thưa nội tổ mẫu, mẫu thân, Tư Uyển chắc chắn không phải là kẻ trộm.

Con có bằng chứ gì sao?
Lưu Khắc Huân gật đầu sau đó đi đến bên cạnh Tư Uyển kéo khăn che mặt cô ấy xuống.

Mọi người ở đó đều có thể nhìn thấy trên má Tư Uyển hiện có vết thương chưa kịp lành.

Cô ấy biết bản thân không thể ăn đồ làm từ nếp, với lại nữ nhân rất xem trọng khuôn mặt thì sao có thể biết mà vẫn làm.
Lưu Khắc Huân đã nói thay Tư Uyển đến mức vậy rồi, Lưu lão phu cũng phải giữ chút mặt mũi cho cháu trai chứ.
Được rồi.

Haizz, con nói cũng có lý, Tư Uyển có thể loại ra viện tình nghi...
Sau đó Lưu lão phu nhân quay sang Lưu Xảo cùng nữ tỳ canh bếp
...Lưu Xảo ngươi chưa tra rõ thực hư đã vội xử phạt, cô ta đã làm mất nguyên liệu quý lại không bị gì, ngươi làm việc quả thật là không công tâm chút nào.
Nô tì biết lỗi xin người trách phạt.
Đúng là phải phạt ngươi, ngươi cũng đâu phải ngày một ngày hai làm quản gia ở Lưu gia.

Giảm hai tháng tiền công của ngươi vì tội tắc trách.

Còn ngươi nữa.

Lưu lão phu nhân chỉ vào nữ tỳ đã canh bếp.
Việc của mình cũng làm không xong gây ra bao nhiêu việc, phạt ngươi hai mươi roi để cảnh cáo.

Hừ...
Lưu lão phu nhân không vui đứng dậy rời đi đến cơm tối cũng không muốn ăn.
Lưu Xảo, cho ngươi ba ngày phải tìm ra kẻ trộm đó.


Nếu tìm không ra thì vị trí quản gia Lưu gia ngươi cũng đừng làm nữa.

***
Tư Uyển đi theo Lưu Khắc Huân về Đông viện.

Bị phơi nắng cả một nữa ngày dù là nam nhân khỏe mạnh cũng muốn đổ bệnh huống chi là một cô gái như Tư Uyển.

Cố sức lê từng bước mệt mỏi cố gắng không để bản thân không ngã, bỗng trước mắt dần mờ đi, sau đó chỉ còn lại một mảng tối.
Tư Uyển, Tư Uyển.
Trong vô thức, Tư Uyển vẫn còn nghe âm thanh của Lưu Khắc Huân đang gọi mình nhưng lại không có cách nào đáp lại.
Lúc Tư Uyển tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Nhìn ngó xung quanh thấy là phòng mình nên định nhắm mắt lại ngủ tiếp, rồi hình như nhớ ra việc gì đó mà ngồi bật dậy, chỉnh trang cho bản thân xong thì hấp tấp chạy ra ngoài.
Bên này, Lưu Khắc Huân đang thay y phục chuẩn bị vào triều thì Tư Uyển hớt hãi chạy vào.
Nô tì đến trễ xin công tử trách phạt.
Đứng lên đi, ngươi bị bệnh mà không thể trách.
Đêm qua khi đưa Tư Uyển ngất xỉu trở về phòng, Lưu Khắc Huân phát hiện cô ấy bị sốt, mê mang cả một buổi tối.
Công tử đã dùng điểm tâm sáng chưa?
Ta ăn rồi, ngươi không cần lo.

Dạ.
Đến giờ rồi, ta đi đây.

Tiễn công tử.
Thấy Lưu Khắc Huân đã khuất bóng Tư Uyển thở dài gõ gõ vào đầu mình: Thật là sao lại bị bệnh vậy chứ, còn dậy muộn nữa.

May là công tử nhân từ nếu không là khổ rồi, haizz...
Tư Uyển đem khuôn mặt buồn rầu đi quét dọn từng ngõ ngách ở Đông viện.

Lau bàn ở thư phòng đến sáng bóng, lấy từng cuốn sách đem phơi nắng,...Xem như là lấy công chuộc tội.
Còn phía Lưu Khắc Huân, khi Chu Ân và Cao Việt đến Công bộ báo cáo công vụ.

Lúc đi ngang qua chợ thấy bóng dáng vị tướng quân nào đó đang ngồi ăn hoành thánh.
Hiếm thấy huynh ăn sáng bên ngoài nha.
Còn tưởng là ai, Lưu Khắc Huân quay đầu lại thì ra là người quen.
Thời gian còn sớm nên hai người họ cũng ngồi xuống ăn cùng.
Chỉ là ăn bên ngoài có gì hiếm thấy chứ, đâu phải lần đầu ăn.
Từ khi về kinh, buổi sáng huynh đều ăn ở nhà không phải sao?
Lưu Khắc Huân giả bộ đang bận ăn nên không rảnh trả lời.
Ăn xong cả ba xuất phát, đến cổng hoàng cung thì ai đi đường người náy..


Bình luận

Truyện đang đọc