TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Trong lúc Lưu Khắc Huân giao đấu với Yun Phong, Tư Uyển từ đầu đến cuối đều được A Ly bảo hộ.

Dù không nói lời nào nhưng tâm tư của A Ly đã đặt hết lên người Tư Uyển.
Thuyền đã ra đến cửa sông, Yun Phong dồn lực ra chiêu chí mạng, muốn nhân cơ hội thoát khỏi Lưu Khắc Huân.
Nhưng Yun Phong đã quá xem thường đối thủ của mình, Lưu Khắc Huân rất nhanh đã phá giải thế chiêu của cô ta.
Yun Phong đảo mắt một cái, sau đó phi người chụp lấy một tên thuộc hạ của mình quăng về phía Lưu Khắc Huân.
Vận nội lực chém một nhát đã xé xác kẻ đang bay đến thành bốn mảnh.

Lưu Khắc Huân lập tức tìm kiếm bóng dáng của Yun Phong thì bất ngờ cô ta lấy ra ám khí nhưng không phải nhắm đến mình mà mục tiêu lại là Tư Uyển.
Làm thế nào Tư Uyển né được khi xung quanh là con sông rộng lớn, cô ấy lại không biết bơi.
Gần như có thể xác định được kết cục, không thể di chuyển đi đâu được, Tư Uyển nhắm chặt mắt chờ đợi điều tồi tệ đó đến.

Nhưng rồi chỉ nghe tiếng người rơi xuống nước ngay bên cạnh.
Mở mắt ra, Tư Uyển hốt hoảng khi thấy A Ly cả người ghim đầy ám khí thôi thốp dưới nước.

Máu nhuộm đỏ một khoảng sông.
A A Ly, ngươi...

Tư Uyển run rẩy gọi tên A Ly, nhìn thấy đối phương mấp máy môi nhưng không thành tiếng.
Tư Uyển.
Lưu Khắc Huân đến, kéo Tư Uyển vào trong lòng.
Không sao rồi.
Tư Uyển vẫn muốn nhìn xem A Ly như thế nào nhưng bị Lưu Khắc Huân chế trụ lại.
Đừng nhìn.
Lưu Khắc Huân biết rõ tình hình A Ly lúc này nên càng kiên định không muốn Tư Uyển nhìn.
Còn về Yun Phong, sau khi đánh lạc hướng Lưu Khắc Huân thì cũng bỏ chạy rồi.

Lưu Khắc Huân cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đuổi theo cô ta.
...***...
Sau sự việc lần này, Hải quốc đã có rất nhiều sự thay đổi.
Nữ vương vì chuyện này mà lo sợ quá độ, bệnh nặng đến mức trong tẩm điện phải có mấy chục thái y cố sức giữ bà ta lay lắt sống qua ngày.
Triều chính đều do Đại công chúa giải quyết.
Một tháng sau khi Nữ vương ngã bệnh, Đại công chúa chính thức đăng cơ.
Nhóm người Đại An quốc, Tân đế muốn giữ họ lại tham gia lễ đăng cơ nhưng bị Lưu Khắc Huân từ chối.

Bọn họ đến đây là để xác thực thông tin Hải quốc có âm mưu xâm lược Đại An, nếu đã hoàn thành thì phải nhanh chóng quay về.

Một đám võ tướng của lân bang ở trong lãnh thổ nước mình, dù Nữ vương chịu hiểu thì đám đại thần cũng sẽ làm um sùm lên cho xem.
...***...
Sau cái chết của A Ly, mấy ngày liên tục Tư Uyển ngủ đều mơ thấy ác mộng.
Cảnh tượng A Ly cả người đầy máu, hai mắt mở lớn nhìn chầm chầm Tư Uyển.

Đêm nào nó cũng xuất hiện.
Hôm nay bọn họ đã về tới biên giới Đại An nhưng lại không kịp thời gian vào thành nên phải ngủ bên ngoài.

Nhân lúc mọi người không chú ý, Lưu Khắc Huân lén lẻn vào trong xe ngựa của Tư Uyển.
Tư Uyển dựa vào thành xa nhắm hờ mắt, nghe tiếng động thì lập tức mở mắt.
Công tử.

Ừm, ăn một chút gì đi.

Lưu Khắc Huân đưa thức ăn cho Tư Uyển.
Lưu Khắc Huân ép lắm mới ăn được một ít, nhưng vào miệng lại chẳng có vị gì.
Kéo Tư Uyển dựa vào vai mình, Lưu Khắc Huân nhìn nữ nhân mình yêu mệt mỏi nhưng lại không dám ngủ, ánh mắt đầy thương xót.
Ngủ một lát, nếu có chuyện gì ta lập tức gọi nàng dậy.
Dù Tư Uyển không muốn ngủ nhưng nằm trong cái ôm ấm áp, cũng rất tin tưởng câu nói đó của Lưu Khắc Huân, chỉ một lát sau Lưu Khắc Huân đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Tư Uyển.
Buổi sáng, Tư Uyển bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức.

Vừa mở mắt ra thì xuất hiện một cảnh tượng hết sức kinh dị trước mắt.
Lưu Khắc Huân nằm cạnh Tư Uyển, nhìn Tư Uyển ngủ rồi nở nụ cười hết sức lưu manh.
Dậy rồi sao, ngủ ngon không?
Vâng, rất ngon.
Nói chuyện với nhau nhưng Lưu Khắc Huân vẫn giữ yên nụ cười thân thiện ấy.
Không phải mấy ngày nay nàng không ngủ được, sao hôm nay lại ngủ ngon chứ?
Cái này...
Là có ta ngủ bên cạnh sao?
...
Lưu manh là thứ duy nhất Tư Uyển hình dung Lưu Khắc Huân lúc này, nhưng chắc chắn không dám nói ra.
...***...
Khi bọn họ về đến kinh thành, chỉ còn một tháng nữa là đến tết.
Từ sớm Lưu Trúc đã ở cổng thành chờ bọn họ.

Tứ cô cô, người đâu cần phiền phức ra đón tụi con làm gì? Cách nhà có còn bao xa đâu.

Lưu Khắc Huân không biết vết thương của Lưu Trúc thế nào nên rất lo lắng.
Ta có muốn đi đâu.

Là bà nội của con đó, tự nhiên muốn đi đón cháu.

Ta và mẹ con khuyên rất lâu mới chịu ở nhà nhưng ta phải thay bà ấy đi đón đám nhóc các ngươi đó.

Thôi đừng nói nữa, mau về ăn cơm thôi...
Nói chưa được mấy câu thì bỗng một đoàn người ngựa chạy đến, dẫn đầu là tổng quản thái giám bên cạnh hoàng thượng.

Đến trước đoàn người ngựa của Lưu Khắc Huân thì dừng lại.
Chắc không kịp ăn cơm trưa rồi.

Chu Ân lầm bầm..


Bình luận

Truyện đang đọc