TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Lưu Khắc Huân bước vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đồ đạc lộn xộn, Tư Uyển ôm mặt ngã trên đất, Liễu Uyển tay cầm mảnh vỡ dính máu.

Thấy hắn bước vào, Liễu Hoa vẫn còn tươi cười nhìn hắn.
Lưu tướng quân ngài quay lại rồi sao? Ngài xem ả tiện nhân này...
Mặc kệ cô ta Lưu Khắc Huân đi ngang qua hướng đến chỗ Tư Uyển.
Tư Uyển, không sao chứ?
Hai mắt đã đẫm nước, máu từ vết thương chảy ra thấm đỏ cả tay.

Kéo tấm khăn che mặt xuống, Lưu Khắc Huân cẩn thận dùng khăn tay giúp Tư Uyển cầm máu.

Không muốn ở lại một giây một phút nào, Lưu Khắc Huân bồng Tư Uyển lên muốn rời đi nhưng bị Liễu Hoa chặn đường.
Lưu tướng quân ngài như vậy là có ý gì?
Cô còn hỏi ta có ý gì? Cô làm người của ta ra nông nỗi này thì cô muốn ta có ý gì?
Lưu tướng quân ngài đừng quá đáng, rõ ràng là tiện nhân này đến gây sự với tiểu thư nhà ta trước, tiểu thư nhà ta chỉ là dạy cho ả tiện nhân này một bài học nhỏ đã là may cho...
Nữ tỳ điêu ngoa bị ánh mắt sắc bén cảnh cáo mà không thể nói tiếp mấy lời cay nghiệt khó nghe.

Lưu Khắc Huân bước ra ngoài bỏ lại Liễu Hoa tức tối đến dậm chân ở phía sau.

***
Lưu Khắc Huân cùng Tư Uyển cửi ngựa về trở về.
Về tới cửa phủ, Lưu Khắc Huân định như lúc nãy bồng Tư Uyển.
Công tử nô tỳ có thể tự đi được, nếu để người khác thấy sẽ không hay.
Ta...
Lão đại~
Là Chu Ân và Cao Việt đến, họ làm xong quân vụ thì lập tức chạy đến.

Lão Cao nói hai người có thể đã về phủ rồi nên bọn đệ đến đây luôn, trùng hợp gặp được hai người vừa về tới.
Ngươi bớt nói lại đi.

Hai người có chuyện gì sao, mặt ngươi bị sao vậy? Cao Việt hỏi.
Lưu Khắc Huân ngăn hai người họ tiếp tục dài dòng.
Đến thư phòng của ta rồi nói tiếp.
Đi ngang qua hoa viên không ngờ lại gặp Lưu lão thái thái và Đại phu nhân đang hóng mát trong đình viện.

Thấy họ nhìn về phía này, Lưu Khắc Huân kêu Cao Việt đưa Tư Uyển về trước, còn hắn thì đi đến phía đình viện.
Con đi xem mắt thế nào rồi có thuận lợi không?
Có chuyện gì sao? Lưu lão phu nhân chú ý đến sắc mặt của cháu nội.
Con không sao đâu, để người lo lắng rồi.
Không sao thì tốt.

Hôm nay hình như đối tượng xem mắt của con là Liễu tiểu thư nhà Binh Bộ thượng thư, con thấy cô ấy thế nào?
Nghe đến vị Liễu tiểu thư đó Lưu Khắc Huân bất giác nhăn mặt nhưng trong chớp mắt đã trở lại bình thường, vì không muốn nội tổ mẫu và mẫu thân lo lắng nên chỉ đành lắc đầu tỏ ý không hợp.
Không sao, nữ nhân ở kinh thành nhiều như vậy.

Đại phu nhân nghĩ con trai mình không vui vì đối tượng xem mắt không hợp nên nói mấy lời an ủi.
Cũng không còn sớm, con về nghỉ ngơi đi.
Lưu Khắc Huân cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng đi đến thư phòng.

Nhìn bóng lưng Lưu Khắc Huân rời đi Lưu lão phu nhân nói.

Người lúc nãy Huân Nhi dìu đi là nữ tỳ tên Tư Uyển phải không?
Dạ.

Lần đầu tiên con nhìn thấy Huân Nhi gần gũi với một nữ nhân ngoài người trong nhà.
Haizz.

Hi vọng là ta nghĩ quá nhiều đi.
***
Đi vội vã đến thư phòng nhưng bên trong chỉ có hai người Cao Việt Chu Ân, còn Tư Uyển thì không thấy đâu.
Tư Uyển không ở đây cùng hai đệ sao?
Cô ấy về phòng rồi.

Mà hai người hôm nay có chuyện gì sao?
Lưu Khắc Huân thở dài kể sơ bộ chuyện ở tửu lâu, nếu không phải hắn cảm thấy bất an nên mới quay lại nhìn thì không biết Tư Uyển sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nữ nhân thật đáng sợ, người xưa nói đúng là đừng nên đắc tội nữ nhân.

Lão Cao, ngươi có thấy hình như lão đại rất quan tâm đến Tư Uyển phải không?
Hai đệ đừng có đùa, cô ấy vì giúp ta mà bị thương, lo lắng cho cô ấy là chuyện nên làm.

Lưu Khắc Huân cố giải thích, hắn nhìn sang Cao Việt tìm đồng minh thì Cao Việt tỏ ra rất vô tội nói.
Huynh đừng nhìn đệ như vậy, đệ cũng cảm thấy giống Chu ngốc.
Chu Ân nhướng mày, tỏ ra bản thân đã chiến thắng, còn tặng thêm một câu.

Có phải huynh nhìn trúng Tư Uyển rồi không.
Trời gần tối rồi, hai đệ mau trở về đi.
Từ từ đệ đi, huynh chột dạ hay sao vậy hả?
Không muốn bọn họ nói mấy lời xằng bậy thêm nữa, Lưu Khắc Huân nhanh chóng đuổi hai người về.
Tiễn hai người kia đi rồi, Lưu Khắc Huân chọn mấy lọ thuốc trị thương tốt mang đến chỗ của Tư Uyển.
Đi đến cửa phòng Tư Uyển, Lưu Khắc Huân mới nhận ra bản thân không thể tự tiện đến phòng của nữ tử dù là phòng của người hầu, loay hoay một lúc thì cửa phòng mở ra.
Công tử sao người lại ở đây, người có việc gì cần nô tỳ làm sao?
Không, ta đến xem ngươi thế nào, sẵn tiện mang ít thuốc trị thương đến.
Nhìn lọ thuốc Lưu Khắc Huân cầm trong tay Tư Uyển liền từ chối không dám nhận.
Thuốc này nhất định rất quý nô tỳ không dám nhận.

Nói đoạn Tư Uyển chỉ tay lên mặt mình.

- Với lại nó chỉ là vết thương ngoài da, nô tỳ đã xử lý ổn không cần bôi thuốc đâu.
Không được.
Lưu Khắc Huân trầm giọng đáp lại, không thể chấp nhận việc Tư Uyển xem thường việc bị thương được..


Bình luận

Truyện đang đọc