TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Các ngươi không có việc gì làm sao?
- Lưu Tổng quản.
Thấy Lưu Xảo đến bọn họ lập tức giải tán.
Hừ, chỉ là một đám gà mái mà dám mơ mộng cao xa: Lưu Xảo thì thầm.
Lưu Xảo đi đến nhà bếp.

Dáng vẻ không xem ai vào mắt, liếc một vòng rồi cất tiếng gọi.
- Số chín mươi lăm đâu? Mau đến đây.
Nghe gọi một cô gái gắp gáp chạy lại.
- Lưu tổng quản cho gọi nô tỳ.
Lưu Xảo mặt không cảm xúc nhìn nữ tỳ trước mặt, cô ta đưa tay nâng khuôn mặt nữ tỳ đó lên nhìn.

Khi buông tay, lại tỏ thái độ khá hài lòng.
- Ngươi nhanh đi thu dọn, từ nay ngươi sẽ không làm ở nhà bếp nữa mà thay vào đó ngươi sẽ đến Đông viện hầu hạ đại công tử.
- Nô tì sẽ đến hầu hạ đại công tử?
Cô gái có vẻ ngạc nhiên hỏi lại Lưu Xảo.
- Với thân phận thấp hèn của ngươi...ngươi nên cảm ơn ta vì đã cất nhắc ngươi đi.

- À, đa tạ Lưu tổng quản, đa tạ Lưu tổng quản.
- Được rồi, nhanh chân lên.

Nói xong Lưu Xảo liền quay đầu rời đi.
Nhớ lời dặn của Lưu Xảo, nữ tỳ đó nhanh chóng chạy đi thu dọn đồ đạc.
Mấy nữ tỳ xung quanh đó sau khi thấy Lưu Xảo rời đi thì xúm lại bàn tán.

Hầu như là mấy câu đố kỵ có người được đến hầu hạ đại công tử người mà họ ngày đêm ao ước.

Có vị đại thẩm ở trong bếp vừa nấu ăn vừa bồi cho họ một câu.
- Nhìn vẻ mặt của Lưu Xảo chắc cô ta tức lắm.

Dù sao cũng không chỉ có đám các cô muốn đến chỗ của đại công tử.
Cả nhà bếp ai nấy phá lên cười, đều ngầm hiểu ý của vị đại thẩm đó.

Cái cách Lưu Xảo khi nhìn Lưu Khắc Huân như thiếu nữ thẹn thùng dù cô ta hơn Lưu Khắc Hiên gần mười tuổi nhưng vẫn mơ mộng có ngày bay lên cây làm phượng hoàng.
- Cửu thập ngũ cũng là vì khuôn mặt đó Lưu tổng quản mới để cô ấy đến Đông viện.

Khuôn mặt đó sẽ có nam nhân nhìn đến sao.
- Thật ra cũng tội cô ấy thật.
Vì sao mọi người đều mang vẻ tội nghiệp nữ tỳ đó khi nhắc đến khuôn mặt của cô ấy chứ?
***
Bên này, Lưu Xảo sau khi rời khỏi nhà bếp thì đi đến từ đường.
- Bẩm đại phu nhân nô tì đã hoàn thành việc người căn dặn.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi.

...***...
Tiền sảnh.
Lưu lão phu nhân thân là nữ chủ nhân Lưu gia mấy đời làm võ tướng, dù là không biết võ công nhưng lại có thể tỏa ra khí thế không giận mà uy.

Đến khi Lưu Khắc Huân đi vào thì khí thế trên gương mặt bà ấy đã biến thành sự hiền từ, sự cưng chiều hết mực đứa cháu đích tôn.
Lưu gia đời trước con cháu đầy đàn nhưng cũng vì loạn lạc, từng người từng người đều tử trận sa trường.


Lưu gia hiện tại chỉ còn bốn người.
- Huân nhi, mẫu thân đã sắp xếp người hầu mới cho con rồi.
- Sao lại sắp xếp người hầu mới cho con, Lưu Nhị đâu rồi?
- Lưu Nhị cùng Chu Tiền đi Tây châu lấy vải rồi.

Để tên nhóc đó ra ngoài học hỏi một chút, không thể ngây ngốc ở nhà cả đời được.
Dùng cơm xong, Lưu lão phu nhân lại muốn đến từ đường nên Lưu Khắc Huân cũng cùng đi.
Lưu lão phu nhân bảo Lưu Khắc Huân thắp nhang.

Nhìn từng bài vị ở đây có lẽ những năm qua Lưu lão phu nhân sống không dễ gì.

Phu quân, con trai, con gái từng người một đều ra đi bỏ lại bà ấy.

Chỉ còn lại đứa cháu đích tôn là Lưu Khắc Huân, Lưu lão phu nhân sợ sẽ có ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nhưng việc ra chiến trường bảo vệ quốc gia là nghĩa vụ, trách nhiệm bao đời nay mà con cháu Lưu gia phải làm thì sao bà có thể ngăn cấm.
- Huân nhi à, năm này cháu được bao nhiêu tuổi rồi?
- Thưa nội tổ mẫu, năm nay con được hai mươi tư tuổi.
Lưu lão phu nhân hiền từ mỉm cười.
- Mới đó Huân nhi nhà ta đã lớn vậy.

Nhớ năm nào con còn chạy lăn xăn đi phá phách khắp nơi bị phụ thân con lôi về đánh một trận, nhìn lại bây giờ con cũng đã đến lúc lấy vợ sinh con rồi.
Lưu Khắc Huân hiểu câu nói của nội tổ mẫu có ý gì nhưng lại giả vờ không hiểu.

- Ta nói thẳng ra luôn, đến khi nào con mới chịu lấy vợ sinh nội tôn cho bà già này ẩm đây hả?
- Nội tổ mẫu yên tâm con nhất định sẽ tìm cho bà một cô cháu dâu thật tốt.
- Không phải lần đầu con nói sẽ tìm cháu dâu cho ta.

Lưu lão phu nhân búng vào trán Lưu Khắc Hiên mắng yêu.
Lưu Khắc Huân xoa xoa trán bị búng cười hì hì.

Không phải hắn muốn thành thân để nội tổ mẫu yên tâm nhưng từ nhỏ hắn đã được dạy là phải đặt việc quốc gia lên trên hết.

Quan trọng hơn là hiện tại chưa tìm được đối tượng thích hợp.
...!***...
Sáng nay sau khi thượng triều kết thúc, Lưu Khắc Huân phi ngựa thẳng đến doanh trại đóng quân ở ngoại thành.

Hôm nay phần thưởng của bệ hạ sẽ đưa đến nên cần phải đến doanh trại trước, chờ nhận thánh chỉ.
- Tướng quân.
- Tướng quân.
- Một lúc nữa sẽ có thánh chỉ của bệ hạ đến các ngươi chuẩn bị một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc