TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


*Phụt*
Khi dùng cơm tối, Đại phu nhân nói chuyện mình đã sắp xếp cho Lưu Khắc Huân nghe làm hắn phun cả cơm đang ăn ra ngoài.
Con thật sự không cần đi xem mắt đâu.
Được rồi, con không cần nói nữa.

Lần nào con cũng nói thuận theo tự nhiên, còn phải đến khi nào? Mẹ đã quyết định rồi hai ngày nữa đi xem mắt, con không được đến trễ.
Lưu Khắc Huân không nói lại Đại phu nhân nên nhìn sang cầu cứu Lưu lão phu nhân nhưng chỉ đổi lại ánh mắt tán đồng đối với Đại phu nhân.
***
Hôm sau, Lưu Khắc Huân từ trong cung trở về mệt mỏi nằm dài trên trường kỷ suy nghĩ cách trốn buổi xem mắt vào ngày mai.
Công tử, Chu tướng quân và Cao tướng quân cầu kiến.
Mời họ đến thư phòng, sẵn tiện ngươi pha giúp ta bình trà.
Tư Uyển cúi người lui ra ngoài, chỉ trong giây lát đã nghe giọng của Chu Ân từ ngoài vọng vào, sau đó tiếng kêu la đau đớn của hắn.
Lão đại ngươi xem lão Cao lại đánh vào đầu ta nữa kìa.
Tại ngươi la lối om sòm làm gì.

Cao Việt giơ tay định đánh thêm cái nữa thì Chu Ân đã chạy ra sau lưng Lưu Khắc Huân trốn, thấy Cao Việt không đánh được mình thì le lưỡi trêu ngược lại.

Ai bảo Cao Việt quá kính trọng Lưu Khắc Huân nên mới nể mặt không ra tay trước mặt thái tuế.
Hôm nay Cao Việt và Chu Ân là đến báo cáo công vụ, sau khi xong việc Lưu Khắc Huân nảy ra ý tưởng nhờ hai người họ giúp nghĩ cách trốn buổi xem mắt, dù sao ba cái đầu vẫn tốt hơn một mà.
Nhưng Lưu Khắc Huân đã lầm khi kể chuyện đó ra, kết quả đổi lại là một trận cười lăn cười bò của Chu Ân.
Huân Nhi à...*ha ha*...con đến tuổi phải lấy vợ rồi...*ha ha*...!không trốn được đâu.
Chu Ân nhại theo giọng điệu của Đại phu nhân mà chọc Lưu Khắc Huân.
Lưu Khắc Huân quay sang nhìn Cao Việt nở một nụ cười thật nhẹ, Cao Việt hiểu ý gật đầu đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Ân vẫn còn đang cười...
Đến khi Tư Uyển bưng canh hầm tuyết yến vào thì Chu Ân đang quỳ ở trong góc, hai mắt bầm tím nhìn không khác gì gấu trúc làm Tư Uyển phải đứng lại nhìn thật kỹ một lúc.
Lưu Khắc Huân giơ chén canh về phía Chu Ân ý bảo hắn đến lấy, sau sự việc lúc nãy còn cho hắn uống đúng là may mắn cho hắn lắm rồi.
Chu Ân cầm chén canh định ngồi xuống ghế thì...
Hừ.
Chu Ân liền hiểu ý, ngoan ngoãn cầm chén canh quay lại vào góc quỳ xuống từ từ uống.

Chu Ân may mắn nhưng hình phạt của từ Lưu tướng quân vẫn còn.
Hai người đáng ghét như vậy thì có nữ nhân nào thèm gả cho hai người, nếu có thì chắc chắn là giả dạng có ý đồ.

Tư Uyển cô nương cho ta xin thêm một chén nữa đi.
Ánh mắt của người kia đều tập trung về phía Chu Ân.
Giả dạng: Lưu Khắc Huân và Cao Việt có cùng suy nghĩ.

ĐÚNG VẬY.
Đúng cái gì? Chu Ân vẫn chưa hiểu gì hỏi ngược lại hai người họ.
Chỉ cần tìm người giả làm ý trung nhân của ta cùng đến chỗ xem mắt thì có thể qua cửa này rồi.

Lão Chu đệ giỏi lắm.

Nhưng chúng ta lấy đâu ra một nữ nhân để...
Cảm ơn cô Tư Uyển...
Lưu Khắc Huân và Cao Việt đang bận nghĩ cách, còn bên này Chu Ân lại chẳng thèm quan tâm mà chỉ lo ăn.

...Tư Uyển cũng là nữ nhân nè sao hai người lại nói không có.

Ủa, mà tìm nữ nhân làm gì vậy? Hắn bận ăn nên cả câu chuyện nghe được chữ có chữ không.
***
Đệ Nhất lâu.
Mới sáng Lưu Khắc Huân đã bị Đại phu nhân hối thúc đến chỗ xem mắt.

Vì hôm nay là Hưu mộc nên Lưu Khắc Huân cước bộ thong thả đến chỗ hẹn.
Ngước nhìn biển hiệu của Đệ Nhất tửu lâu ở kinh thành, Lưu Khắc Huân thở dài.
Phòng riêng tầng hai của tửu lâu, Lưu Khắc Huân nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện là một tiệm trà, nhóm của Chu Ân đang ở bên đó.
Khi Chu Ân nhìn thấy Lưu Khắc Huân thì làm mấy động tác cổ vũ sau đó là bị Cao Việt mắng, nhìn cực kỳ buồn cười.
Người đầu tiên Lưu Khắc Huân phải xem mắt là Lý Ngọc Nhi con gái của Hình bộ thị lang.

Khi mục tiêu đã xuất hiện hắn hít sâu một hơi để lấy tinh thần.

Lý tiểu thư hân hạnh gặp mặt.
Khi nhìn thấy người đến gần Lưu Khắc Huân phong thái lịch thiệp mà chào hỏi.
Không biết Lưu Khắc Huân có thích cô tiểu thư này hay không chứ về phía cô ấy thì vừa thấy Lưu Khắc Huân khí chất ngời ngời thì hai mắt nhìn không rời xém nữa là bước hụt chân, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.

Cảnh này bị Chu Ân đối diện nhìn thấy thì cười không ngừng được.
Cũng không trách vị Lý tiểu thư đó được, Lưu Khắc Huân nổi tiếng anh tuấn, có bao cô gái thầm thương trộm nhớ dù chưa được tận mắt lần nào.
Cả hai nói chuyện qua lại đôi ba câu thì Cao Việt bước vào.
Tướng quân có tin khẩn cần thông báo với ngài.
Lưu Khắc Huân nhìn về phía Lý tiểu thư tỏ vẻ áy náy.
Lý tiểu thư xin lỗi, ta đi sẽ nhanh chóng trở lại.
Tướng quân có việc công cần làm nên không cần xin lỗi, tiểu nữ sẽ đợi người quay lại.

Lý Ngọc Nhi e thẹn khi nói sẽ chờ Lưu Khắc Huân, cô ấy chắc chắn đã có tình ý với Lưu Khắc Huân rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc