TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Quay về tiểu viện.

Cả đám người mặt hầm hầm nhìn tên gian thương bị bọn họ đánh bầm dập.

Thì ra hắn là nội gián Lưu Trúc để lại.

Từ khi đến đây, liên lạc cũng như gặp mặt hắn cũng chỉ có Chu Ân và Cao Việt.

Lão đại, hắn gọi là Phùng Mã, tay trong của của Tứ cô cô.
Ta cảm thấy hắn chỉ là kẻ bán tin tức thôi.

Tứ cô cô sẽ không có thuộc hạ như hắn đâu.
Cho người đưa Phùng Mã đi băng bó trước sau đó mới cùng nói chuyện.

Lưu Khắc Huân cầm thuốc trị thương đi đến phòng của Tư Uyển.
*Gõ cửa*
Tư Uyển, ta vào được không?
Vừa nghe tiếng Lưu Khắc Huân, cửa phòng lập tức được mở ra.
Công tử mời vào trong.
Tư Uyển tỏ ra ngại ngùng khi để Lưu Khắc Huân thấy căn phòng của mình lúc này.

Tay của ngươi thế nào rồi?
Tay tay nô tỳ không sao đâu.

Tư Uyển ánh mắt thì nhìn tới nhìn lui căn phòng, cười gượng với Lưu Khắc Huân một cái rồi nhanh chóng đi dọn phòng của mình.
Phòng của Tư Uyển ngoài là nơi nghỉ ngơi còn là nơi điều chế hương liệu, nên có chút lộn xộn.
Cách bố trí và xây dựng nhà ở Hải quốc khác rất nhiều so với Đại An.
Ví dụ như phòng của Tư Uyển, sàn phòng được lát gỗ nên khi bước vào phải cởi giày.
Giữa phòng có đặt một chiếc bàn thấp, Lưu Khắc Huân đến đó ngồi xuống, thuận tay giúp Tư Uyển dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
Dọn dẹp xong Tư Uyển pha chén trà định đem đến cho Lưu Khắc Huân.

Vừa đi được vài bước thì ngửi thấy mùi hương có chút quen.
Công tử người đang đốt hương sao?
Ừm, ta thấy có mấy nén hương màu đỏ trên bàn có mùi ngọt ngọt nên đốt thử.
Vội vàng chạy lại, sẵn chén trà trong tay Tư Uyển hất thẳng vào lư đồng đang tỏa hương.
Haizz, may mà kịp nếu không thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Hương này có vấn đề gì sao? Lưu Khắc Huân ngạc nhiên vì hành động vừa rồi của Tư Uyển.
Cái này là...là...
Tiêu rồi, nếu công tử biết được thì sẽ ra sao đây: Tư Uyển nghĩ.
Hửm, là cái gì? Khó nói lắm sao?
Nô tỳ...
*Tiếng gõ cửa*
Lão đại, Phùng Mã đã trị thương xong, huynh muốn nói chuyện với hắn ngay không?
Thật may có người đến, như cá gặp nước cần nhanh chóng bơi đi.
Công vụ quan trọng, công tử đi cẩn thận, có gì cứ gọi nô tỳ.
Không biết bằng cách nào trong chớp mắt Lưu Khắc Huân bị Tư Uyển tiễn ra khỏi cửa.

Nhìn cửa phòng đang đóng chặt, Lưu Khắc Huân mỉm cười: Như trẻ con vừa làm chuyện xấu sợ người lớn biết, dấu đầu hở đuôi.
Tay bị thương ngươi nhớ bôi thuốc đó.
***
Lưu Khắc Huân trở về phòng của mình, vừa mở cửa ra Phùng Mã đã vội quỳ xuống khấu đầu, khóc lóc kể lễ.
Công tử ta biết sai rồi, ngài làm ơn đừng để họ đánh ta nữa được không.

Ta biết là ta không nên bán đồ giả.

Ta không nên lừa gạt người ta.

Ta không nên động tay với phu nhân của ngài.


Ta biết sai rồi, ngài tha cho cái mạng nhỏ này của ta đi.
Bọn Chu Ân nghe hắn nói vậy thì bật cười.
Hắn có con mắt rất được đó chứ.
Phải là quá được luôn đó chứ.
Thôi được rồi.

Chính sự quan trọng.

Lưu Khắc Huân lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đến giờ cơm tối, khi Tư Uyển đến phòng ăn thì Lưu Khắc Huân có việc chưa đến, những người còn lại thì đều đã có mặt, còn có Phùng Mã ở đó.
Vừa thấy Tư Uyển, Phùng Mã vác cái mặt bầm dập đi đến nhận lỗi.
Chuyện lúc chiều ở chợ, ta tại đây tạ lỗi với phu nhân.

Xin phu nhân lượng thứ vì tội mạo phạm của ta.
Tư Uyển lắp bắp hỏi lại Phùng Mã.
Ta...ngươi nói cái gì mà phu...phu nhân?
Phùng Mã nghĩ Tư Uyển không chịu tha thứ cho mình nên tiếp tục nài nỉ.
Phu nhân à, ta thật sự biết lỗi người tha thứ cho ta đi.
Tư Uyển ngăng hắn nói tiếp.
Khoang đã.

Từ từ, ngươi có phải lầm lẫn chỗ nào không.

Ta còn chưa thành thân sao có thể là phu nhân của ai được chứ?
Hở.


Không phải người và Lưu công tử là vợ chồng sao? Ài, ngài không cần lo đều là người nhà cả mà, ta không nói ra ngoài đâu.
Phùng Mã còn sợ Tư Uyển lo lắng, nói một cách chắc nịch bản thân sẽ không nói chuyện hai người thành thân ra ngoài, dù sao đang làm công vụ mà.

Đến Chu Ân cũng phải lên tiếng khen ngợi.
Đúng là một con người tận tâm và rất có trách nhiệm.
Những người có mặt ở đó cũng gật đầu cảm thấy câu nói của Chu Ân rất có lý.
Thấy Lưu Khắc Huân vừa bước vào, Tư Uyển chạy lại cáo trạng với hắn.
Nhìn Tư Uyển tức mặt đỏ đến mang tai làm hắn không nhịn được cười.
Ngươi đừng làm cô ấy ngại.

Ta và cô ấy không phải phu thê, ngươi đừng có hiểu lầm.
Nghe Lưu Khắc Huân nói thế thì Phùng Mã phản bác.
Ta hiểu lầm là ta không đúng.

Nhưng mà lúc nãy trước mặt ngài ta cũng nói thế, sao ngài không giải thích với ta chứ.

Lúc đó ngài giải thích thì bây giờ ta đâu có làm phu nhân khó sử.
Người ta hỏi kìa, lão đại mau giải thích đi.
Giải thích đi..


Bình luận

Truyện đang đọc