TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Sau khi tan tiệc thì không còn sớm nữa, Lưu Khắc Huân nhanh chóng trở về tìm ái nhân của mình.

Hắn muốn cùng Tư Uyển trải qua đêm giao thừa đầu tiên của hai người.

Khi ở bên nhau, không có quá nhiều lời ngọt ngào, không cần những thứ xa hoa hay cầu kỳ để thể hiện tình cảm.

Có thể cùng đối phương tay trong tay trãi qua thiên trường địa cửu, cũng là một loại hạnh phúc.

Tối nay, Lưu Khắc Huân đột nhiên muốn cùng Tư Uyển uống rượu.

Đưa chén rượu đã được hâm nóng qua, Tư Uyển ánh mắt đầy ý cười chờ xem người nào đó lại tính dở trò gì, rượu thì không chịu lấy mà lại nắm chặt tay mình.

Chỉ không ngờ là Lưu Khắc Huân không hề tìm cách ăn đậu hũ từ Tư Uyển như thường ngày mà chỉ đơn giản là nắm tay cô ấy mà thôi.

Lúc sáng, khi thấy Lưu Khắc Huân từ chỗ Đại phu nhân trở về, Tư Uyển thấy hai bên đầu gối hắn dính bột mì.

Rõ ràng là có chuyện.
Trong lòng người có tâm sự sao?

Một tia ngạc nhiên chợt xẹt qua trong mắt Lưu Khắc Huân, điều chỉnh tâm trạng một chút, hắn nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.

Cũng không có gì, ta chỉ đang nghĩ không biết khi nào chúng ta có thể thành thân.

Công tử~.
Lưu Khắc Huân hiểu Tư Uyển vẫn chưa thể chấp nhận được việc hắn có thể bất chấp mọi thứ để hai người có thể ở bên nhau.

Được rồi, hôm nay chúng ta không nói chuyện đó nữa, được không?
Ừm.
Đưa tay cầm bình rượu rót cho Tư Uyển một ly.

Sau đó bản thân Lưu Khắc Huân uống trước một ly.
Tối nay nhất định phải để Tư Uyển uống say: Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu của Lưu Khắc Huân.
Nhưng chắc chắn Lưu Khắc Huân sẽ không ngờ được, bởi vì lần trước ở Hải quốc Gia Ý lôi kéo cô cùng uống rượu, Tư Uyển đã nâng tửu lượng của mình lên trông thấy.
Kết quả khi Tư Uyển gục xuống bàn, Lưu Khắc Huân cũng đã loạng choạng, vẫn có thể nhận thức được mọi việc nhưng cũng sắp không xong rồi, dù sao trong bữa cơm tối hắn cũng đã uống không ít.
Vỗ vào mặt mấy cái, Lưu Khắc Huân cố mở mắt ra chuẩn bị thực hiện âm mưu của mình.
Vất vả, xiên xiên vẹo vẹo mới đỡ được Tư Uyển lên giường.

Hành động tiếp theo của Lưu Khắc Huân có thể khiến hắn hối hận, cực kỳ hối hận.
Đó chính là leo lên giường kéo chăn, ôm Tư Uyển ngủ.
Chắc chắn tình tiết chỉ tới đó, không xa hơn nổi.

Người ngoài nhìn vào thế nào cũng Lưu tướng quân nhà ta có tình yêu thuần khiết đến như vậy thật khiến người ta cảm động.
...***...
Đúng như dự đoán, sáng hôm sau khi Lưu Khắc Huân mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Nhìn Tư Uyển trong lòng còn nở một nụ cười nhưng rất nhanh chóng nụ cười đã hóa đá khi hắn phát hiện y phục tên người cả hai không thể nghiêm túc hơn được nữa.
Sau khi trải qua một trận mưa bão trong lòng, Lưu Khắc Huân xác nhận Tư Uyển vẫn còn say giấc thì ánh mắt xuất hiện một ngọn lửa cháy dữ dội như đang trên chiến trường quyết tâm giết giặc.

Đợi đến khi Tư Uyển tỉnh dậy, cô đã phải mất một lúc lâu mới định hình lại tình huống trước mắt.

Càng suy nghĩ, cả người Tư Uyển càng đỏ lên, sắp biến thành tôm luộc thì Lưu Khắc Huân nằm cạnh bỗng xoay người, vươn tay kéo Tư Uyển vào trong lòng.


A...
Bất ngờ bị kéo như vậy, Tư Uyển thốt ra âm thanh có chút xấu hổ.

Tư Uyển vội bịt chặt miệng mình lại.
Cái cảm giác da thịt dựa sát vào nhau, Tư Uyển không dám nghĩ tiếp, hận không thể đập đầu vào gối bất tỉnh.
Khi Tư Uyển còn đang đấu tranh thì nghe thấy âm thanh trầm thấp sát bên tai.

Uyển Nhi~.
Câu gọi như muốn lấy mạng Tư Uyển, không thể ngừng nghĩ đến những cảm tượng xấu hổ có thể xảy ra giữa hai người đêm qua.
Bản thân đã cố gắng nhưng không có cách nào nhớ được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng những chuyện đó bây giờ còn quan trọng không khi sự thật trước mắt là cả hai người họ không một mảnh vải che thân nằm cạnh nhau.
Chưa kịp tiêu hóa sự việc trước mắt thì lại nghe Lưu Khắc Huân nói.

Uyển Nhi, từ nay không cho nàng uống rượu nữa đâu...
Trên đầu Tư Uyển hiện một dấu chấm hỏi thật lớn.

…Khi say thì làm loạn.

Mặc dù ta rất thích nàng chủ động nhưng...nhưng giữa chừng nàng ngủ mất thì ta không chịu nổi đâu.
Lưu Khắc Huân làm vẻ mặt đau khổ, nói ra hết những ủy khuất mình phải chịu, chỉ có còn thiếu nước lấy khăn tay chấm nước mắt thôi.

Lưu Khắc Huân bịa chuyện giả như vậy mà Tư Uyển đối với lời nói của hắn lại ngốc nghếch tin tưởng một cách tuyệt đối.

Mặt ỉu xìu xin lỗi Lưu Khắc Huân.

Ta không biết đâu, nàng phải chịu trách nhiệm.

Chịu chịu trách nhiệm cái gì?
Thì tất nhiên là cùng ta thành thân rồi.

Cứ xem như chúng ta động phòng trước, bái đường sau.

Dù thế nào thì gạo cũng nấu thành cơm rồi, Lưu Khắc Huân ta chỉ lấy một mình nàng thôi, nàng không được chối bỏ đâu.
Từ kẻ chủ mưu, Lưu Khắc Huân ở trước mặt Tư Uyển biến bản thân thành người bị hại, còn sợ người trong lòng chối bỏ trách nhiệm.
Nếu người khác nói lại toàn bộ lời của Lưu Khắc Huân, Tư Uyển nhất định có thể nhận ra sơ hở.

Nhưng hiện tại người nói lại là Lưu Khắc Huân nên Tư Uyển ngốc nghếch tin mọi thứ.
Lưu Khắc Huân cười thầm trong lòng, đầu năm đã thấy sắp rước thê tử về nhà rồi, còn điều gì tốt hơn nữa chứ..


Bình luận

Truyện đang đọc