TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Khi ăn cơm, mọi người cùng nhau trò chuyện một chút.
Nha đầu, gần đây làm việc ổn không?
Mọi chuyện đều rất ổn, có chuyện gì sao Dương đại thẩm?
Muội còn hỏi có chuyện gì sao.

Người hầu ở Đông viện có một người chăm sóc cây cỏ, một người gánh nước, một người quét sân và những công việc còn lại đều là muội làm.

Rất nhiều việc đó nha.
Mặt Tư Uyển vẫn rất bình thản nhìn mọi người cùng bàn.
Muội chỉ có pha trà rót nước, quét dọn phòng ngủ, thư phòng, giặt quần áo, nấu bữa sáng, cùng mấy việc lặt vặt khác cũng đâu có nhiều.
Mấy việc đó bình thường cần ít nhất ba người làm lận đó.

Đúng vậy, thư phòng và phòng ngủ của công tử không hề nhỏ.

Bữa sáng ngày nào nha đầu cô cũng nghĩ ra món mới.

Quân phục và triều phục phải dùng tay giặt nhẹ nhàng, cực kỳ tốn sức.

Mới sáng cô còn đem tất cả sách trong thư phòng ra phơi nắng từng trang một.

Chưa tính mấy việc lật vật khác.
Những người cùng bàn đều gật đầu tán thành.


Tư Uyển làm nhiều việc còn làm rất tỉ mỉ lại càng thêm tốn sức và thời gian.
Không cực gì đâu, ta cảm thấy công việc rất nhẹ nhàng.
Mọi người câm nín.
Sao sáng nay không đến nhà bếp làm thức ăn sáng cho công tử? Dương thẩm thẩm hỏi.
Tư Uyển ngượng ngùng đáp.
Dạy tr...!âm thanh lẩm bẩm nhỏ dần.
HẢ...
Tiếng hô quá lớn làm mọi người tập trung hết vào bên này.
Con nha đầu cô gan quá đi.

Bình thường không phải dậy rất sớm sao?
Haizz, cũng may công tử nhân từ không trách phạt.
A, hôm qua không phải nha đầu bị Lưu Xảo bắt quỳ từ trưa đến chiều tối sao.

Chắc mệt mỏi nên mới dậy trễ đi.
Nhắc đến Lưu Xảo mọi người đều không vui vẻ gì.
Lưu Xảo, cô ta thật đáng ghét.

Bị lão phu nhân phạt như vậy thật đáng đời.
Thôi mau ăn cơm đi.

Dương thẩm thẩm cắt ngang bọn họ mới dừng nói.
Lưu Xảo bị ghét cũng phải, nhất là mấy người làm việc trong bếp.

Mười năm trước, cô ta cũng giống như Tư Uyển lúc trước.

Làm việc trong bếp, Dương thẩm thẩm rất tốt với cô ta xem cô ta như con gái mình mà đối xử.

Về sau cô ta được quản gia đời trước xem trọng lên được vị trí quản gia, lên càng cao Lưu Xảo càng không xem những người hầu khác ra gì.

Có lần chồng Dương thẩm bị bệnh nên bà ấy xin ứng tiền công nhưng cô ta nhất quyết không cho còn nặng lời với bà ấy, kết quả chồng Dương thẩm không qua khỏi vì không có tiền chữa bệnh.

Dương thẩm nói chồng bà ấy chết do bệnh, do nghèo chứ không liên quan đến Lưu Xảo nên không việc gì bà phải oán trách cô ta.
Mọi người cũng hiểu khi nhắc đến Lưu Xảo thì Dương thẩm hầu như không được vui.

Không phải ghét mà là đau lòng.
Thấy không khí ngưng trọng lại, Tư Uyển tìm chủ đề khác để nói.
À, buổi sáng ai đưa thức ăn đến cho công tử vậy?
Cô không biết sao?

Nhìn qua ngó lại không ai trong nhà bếp biết.
Công tử không gọi ai đi lấy đồ ăn sáng hết.
Hả? Tư Uyển chớp chớp mắt ngạc nhiên.
Công tử không ăn sáng sao? Nhưng công tử nói với ta người đã ăn rồi, kêu ta không cần lo.
Bây giờ, Tư Uyển mới nhận ra vấn đề.
Aaaa, hôm nay ta bị sao vậy nè? Dạy muộn.

Không làm đồ ăn sáng cho công tử.

Tư Uyển cúi gằm mặt xuống bàn tự trách.
Đại công tử không có trách muội mà, không sao đâu.
Không đâu.

Lúc nãy khi công tử trở về, nhìn thấy ta thì lập tức nói có việc trong doanh nên lập tức chạy đi.

Nhất định là công tử giận đến mức không muốn nhìn thấy mặt ta.
Tư Uyển đột nhiên đứng bật dậy.

Ta phải đi thu lại đóng sách đang phơi.

Chờ công tử về rồi xin lỗi nữa.
Sau đó thì rời đi.
Nha đầu vẫn chưa ăn cơm xong mà.
Qua~ tiểu nha đầu này đúng là siêng năng thật.
Đúng vậy, Aaaa bớ người ta hù chết người.
Đang nói thì giật mình la lớn.

Mọi người tập trung ánh mắt về sau lưng người đó, đồng loạt đứng dậy.

Ai có thể làm mọi người hốt hoảng như vậy chứ?
Tứ cô cô, sao người lại đến đây?
Ta không được đến đây sao? Lưu Trúc cười nhẹ hỏi lại.
Tiểu nhân không có ý đó.

Chỉ là nơi dành cho người hầu không được sạch sẽ nên...
Lưu Trúc khoát tay bảo mọi người cứ ngồi xuống, bản thân cũng rất thoải mái thuận tay lấy một chiếc màn thầu trên bàn cắn một cái.
Lúc ta đi làm công vụ, chuồng ngựa, ổ ăn mày cũng tới rồi thì ở đây có là gì.

Sẵn tiện cho ta hỏi, vụ mất cắp hôm qua, ta nghe nói bắt được người khả nghi nhưng rốt cuộc vẫn thả ra.
Nói đến tin tức trong Lưu gia không ai qua được người hầu.
Đúng là thu được tin tức hữu dụng.

Lưu Trúc trước khi đến phòng ăn có gặp qua Lưu Xảo và cũng đã hỏi về chuyện này.

Lưu Xảo nói chuyện cứ ấp a ấp úng.

Từng câu nói đều đưa sự chú ý hướng về Tư Uyển, khẳng định là Tư Uyển nhưng sau đó lại nói là do hiểu lầm.

Nhưng những câu từ có thể khiến người nghe nghĩ chắc chắn Tư Uyển là kẻ cắp hoặc ít nhiều cũng khiến họ có thành kiến với cô ấy.
Lưu Trúc nở nụ cười chế giễu: Tự cho là mình thông minh, nực cười..


Bình luận

Truyện đang đọc