TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Như thường ngày, Tư Uyển dậy từ sớm, đi đến nhà bếp.
Sau chuyện đêm qua, xung quanh Tư Uyển đều trở thành màu hồng phấn.
- Nha đầu, hôm nay tâm trạng không tệ.
Tư Uyển chào hỏi Dương thẩm.
- Chỉ là tối qua ngủ ngon thôi.
- Nấu cháo bát bảo, công tử về rồi sao?
- Vâng.
Hai người vừa làm việc vừa tán gẫu với nhau.
Lúc Tư Uyển cúi người vo gạo thì Dương thẩm đi ngang qua, bà ấy bổng ngẩn người nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
- Tư Uyển, nha đầu cô có người trong lòng chưa?
Dương thẩm đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
- Chuyện này...!chuyện này...!Sao tự nhiên thẩm lại hỏi thế?
Dương thẩm cười.
- Có gì mà căng thẳng vậy.

Nha đầu cô hiện tại cũng không còn nhỏ nên lấy chồng rồi, ngại cái gì chứ.
Mọi người trong nhà bếp nghe Dương thẩm nói Tư Uyển như thế thì hùa nhau cười, chọc ghẹo Tư Uyển.
- Dương thẩm nói đúng nha.


Có cần ta giới thiệu cho cô không?
- Tiểu Thái tôi thấy cũng rất được đó, nha đầu cô thấy sao?
- A Thanh cũng không tệ đâu.
...
Trước câu hỏi của mọi người, Tư Uyển cũng chỉ cười cho qua chuyện.

Nói nhiều đôi khi lại không hay
Dương thẩm thì suốt cả buổi sáng cứ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn vào cổ của Tư Uyển.

Có lời muốn nói nhưng rồi lại thôi.
...***...
Sau khi ăn sáng, Lưu Khắc Huân quanh quẩn trong thư phòng buồn chán không việc gì làm nên quyết định đi tìm Tư Uyển.

Trùng hợp gặp được Tư Uyển đang vội vàng chạy về phòng.
Xem như phòng mình, Lưu Khắc Huân rất tự nhiên thẳng tay đẩy cửa bước vào.
Bỗng cả người Lưu Khắc Huân đông cứng như tượng đá, một chân làm động tác bước đi vẫn giữ trên không.

Nhưng Lưu tướng quân là ai chứ, có việc gì có thể khiến hắn bất ngờ quá lâu chứ.

Lưu Khắc Huân như không có chuyện gì xoay lưng đóng cửa phòng lại, tìm trong phòng một vị trí đẹp ngồi xuống.
- Công công tử.

Người chảy máu mũi kìa.
- Cứ mặc kệ ta, nàng cứ tiếp tục đi.
Lưu Khắc Huân thanh lịch lấy khăn tay ra lau đi máu ở mũi.

Trông như người thấy sắc chảy máu mũi không phải là hắn.
Thời khắc này giá như có ai đó đứng trước mặt Lưu Khắc Huân mắng hắn thiếu liêm sỉ thì hay biết mấy.

Khi mở cửa phòng Tư Uyển và nhìn thấy cô ấy y phục xộc xệch không chỉnh tề mà lại có thái độ quân tử hết sức bình tĩnh như vậy chứ.

- Giữa ban ngày mà nàng dám y phục không chỉnh tề như vậy sao?
Lưu rất giống quân tử Khắc Huân lên tiếng dạy dỗ người.
Tư Uyển ủy khuất nói.
- Đâu phải nô tì muốn như vậy.


Người giúp xem sau cổ nô tì có bị gì không.
Tư Uyển dùng chậu nước làm gương, cố gắng nhưng vẫn không thể nhìn đến sau cổ.
- Sao tự nhiên lại đi xem cổ?
- Cả buổi sáng Dương thẩm thẩm cứ nhìn cổ của nô tì, ánh mắt bà ấy có chút kỳ lạ, nên...
Lưu Khắc Huân bước lại gần Tư Uyển, đưa tay sờ lên chiếc cổ xinh đẹp đó.

Đồng thời đặt một nụ hôn chứa đầy tình yêu của hắn lên.
- Cổ của nàng chỉ có nụ hôn của ta mà thôi.

Đừng nghĩ quá nhiều.
Đúng là như Lưu Khắc Huân nói, cổ của Tư Uyển thật sự chỉ có nụ hôn của hắn.
Dương thẩm có thể làm chứng dùm Lưu Khắc Huân.

Khẳng định thứ làm Dương thẩm bất ngờ đó chính là dấu hôn của Lưu công tử, thật một trăm phần trăm.
...***...
- Ta nghe nói mấy ngày nay nàng đến Phẩm Hương Lâu làm việc sao?
- Vâng, ở đó thiếu người nên nô tì đến giúp đỡ.
- Ai sắp xếp việc này vậy? Bọn họ không biết nàng đang làm việc ở đâu sao?
Tư Uyển không trả lời câu hỏi đầu của Lưu Khắc Huân.
- Mấy ngày trước công tử không có trong phủ nên nô tì cũng không có việc gì làm, đến đó làm việc cũng xem như là giảm bớt một phần gánh nặng cho Đại phu nhân mà.

À đúng rồi, có chuyện này nô tì muốn kể với người.
Tư Uyển dùng chuyện gặp được Trần Lập cùng A Đông, A Xuân để chuyển vấn đề đang nói đi.
Lưu Khắc Huân tức nhiên nhận ra nhưng vẫn chăm chú nghe Tư Uyển nói.


Chuyện Tư Uyển không muốn nhắc nhiều đến là có lý do riêng của cô ấy.
- A, quên mất.

Nô tì còn có việc phải làm.
Đang nói bỗng Tư Uyển đứng bật dậy thì bị Lưu Khắc Huân giữ lại.
- Nàng không đến Phẩm Hương Lâu một ngày cũng không ảnh hưởng gì đâu.
- Đúng là như vậy nhưng mấy ngày nay tay Hà thúc bị thương, A Phụng tỷ xin nghỉ hôm nay.

Công việc sẽ đổ dồn lên những người khác.
Tư Uyển năn nỉ hết nước mới được Lưu Khắc Huân đồng ý, nhưng phải đợi đến sau giờ cơm trưa mới được đi.

Lý do của Lưu Khắc Huân rất đơn giản.

Tay ta bị thương, không có nàng bên cạnh không biết phải làm sao.
Vì thế sau giờ cơm trưa, Lưu Khắc Huân luyến tiếc thả cho Tư Uyển đi.

Hắn nhìn cái bàn bên cạnh mình, nào là sách, rồi có đủ thứ loại điểm tâm từ mặn đến ngọt mà Tư Uyển chuẩn bị cho hắn lại không nhịn được mà cười vui vẻ.
Thật ra là Tư Uyển sợ Lưu Khắc Huân ở nhà buồn chán lôi đao kiếm ra luyện thì vết thương lại trở nặng nên bày một đống đồ như dỗ con nít cho Lưu Khắc Huân giải trí..


Bình luận

Truyện đang đọc