TƯỚNG QUÂN À CHÀNG GẢ CHO TA ĐI


Trên triều hôm nay có mật báo từ biên ải báo về, Hải quốc có âm mưu xâm lược Đại An.
Lưu Khắc Huân bị triệu kiến sau khi thiết triều kết thúc.

Hắn bước vào Ngự thư phòng, bỗng thấy một bóng dáng thân thuộc.
Bệ hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Lưu tướng quân bình thân.

Ngươi đến rất đúng lúc, ta và Lưu Trúc đang nói về tình hình ở Hải quốc.
Người tên Lưu Trúc này là Tứ cô cô của Lưu gia, con gái thứ tư của Lưu lão phu nhân.

Dù là nữ nhân nhưng đã lập không ít chiến công cho Đại An.

Mấy năm gần đây Lưu Trúc được phái đến biên giới giữa Đại An và Hải quốc trấn giữ, mật báo hôm nay là do Lưu Trúc dâng lên.
Thái tông hoàng đế triệu kiến Lưu Khắc Huân đến là vì muốn hắn chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xuất quân.
***
Lưu gia.

Về đến nhà Lưu Khắc Huân hỏi người hầu thì biết Lưu lão phu nhân và Đại phu nhân đang ở Từ đường.
Từ xa đã nghe tiếng gọi của Lưu Khắc Huân vọng vào Từ đường.
Bà nội, mẫu thân hai người xem ai về này.
Đại phu nhân đỡ lão phu nhân trong Từ đường bước ra, nhìn thấy là Lưu Trúc Lưu lão phu nhân mắt ngấn lệ.
Lưu Trúc tiến đến quỳ xuống trước mặt Lưu lão phu nhân.
Mẫu thân con về rồi.
Con nha đầu này sao đi một lần là mấy năm trời vậy hả, không một lá thư gửi về.

Ai cần mấy thứ đồ bổ đó của con hả?
Thấy Lưu lão thái thái tức giận, Đại phu nhân đứng giữa khuyên ngăn.
Mẹ à, Tứ muội không phải đã mạnh khỏe trở về rồi sao, người đừng giận nữa.
Đại tẩu nói đúng đó mẹ~, người nhìn xem con không hề trầy xước miếng nào, mẹ đừng giận nữa mà.

Lưu Trúc làm nũng với lão phu nhân, nắm góc áo của bà ấy tỏ vẻ đáng thương.
Lưu lão phu nhân vẫn chưa thể nguôi giận, giật tay áo ra quay lưng đi vào Từ đường.

Lưu Trúc đuổi theo vào bên trong tiếp tục năn nỉ.
Để không gian riêng cho hai người họ hàn huyên, Đại phu nhân và Lưu Khắc Huân hướng về phía hoa viên.
Đêm qua con mất ngủ hay sao mà nhìn phờ phạc quá vậy?
Không sao, chỉ là đêm qua ngủ không ngon thôi.
Lưu Khắc Huân cười cười, đáp.

Việc coi mắt lần trước con thật sự không ưng vị tiểu thư nào sao?
Có lẽ con cùng họ không có duyên.
Haizz, con từng tuổi này rồi phải sớm thành gia lập thất.
Con biết mẫu thân lo cho con nhưng hiện tại chưa phải lúc.
Con định đợi đến lúc nào, đợi đến lúc mẫu thân thành bà già luôn hay sao?
Nói tới đây Đại phu nhân lại cảm thấy phiền não hơn nữa.
Không được, không được.


Con thấy Tư Uyển thế nào, mẫu thân lập cô ta làm tiểu thiếp cho con trước.
Nghe Đại phu nhân nói thế, Lưu Khắc Huân lắc đầu lia lịa, Lưu đại tướng quân hiếm khi hốt hoảng đến nói lắp.
Chuyện này con...con, mẫu thân con không có...không có ý đó đâu.

Con và Tư Uyển không...Nói chung là bây giờ con có việc gấp cần làm con đi đây.

Nói xong thì vội chạy đi mất, bỏ lại Đại phu nhân đứng một mình.
Không có chuyện gì thì sao lại nói lấp, thật là.
Nghĩ lại đêm hôm trước, vụ mất cắp giải quyết xong thì Đại phu nhân định đến tìm Lưu Khắc Huân nói về việc xem mắt.

Khi tới cổng Đông viện thì nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình liên tục gọi tên Tư Uyển Tư Uyển, còn gấp gáp bồng người ta trở về.

Con mình sinh ra thì làm sao Đại phu nhân không hiểu được chứ.

Lưu Khắc Huân từ nhỏ theo tổ phụ hắn ra trận, tiếp xúc được với bao nhiêu nữ nhân.

Tư Uyển đó diện mạo cũng rất thuận mắt, có khi hơn cả mấy vị tiểu thư mà bản thân đã chọn cho Lưu Khắc Huân, khiến Lưu Khắc Huân động lòng cũng không phải việc lạ.
***
Lưu Khắc Huân sau khi nói chuyện với Đại phu nhân thì vội chạy đi, về tới Đông viện trong đầu vẫn còn vang vọng mấy lời mẫu thân vừa nói với hắn, vỗ vỗ đầu muốn quên đi.

Tư Uyển đem nước ấm vào cho Lưu Khắc Huân rữa mặt, nhìn từng động tác ân cần của cô ấy thì câu nói của Đại phu nhân liền hiện lên trong đầu hắn còn phóng to cỡ chữ lên gấp nhiều lần khiến hắn muốn quên cũng không được.

Đến lúc Tư Uyển muốn giúp Lưu Khắc Huân thay triều phục ra, hắn liền nắm tay Tư Uyển cản hành động tiếp theo.
Vẫn còn sớm ta đến quân doanh một chuyến.

Nói xong, hắn như chột dạ vội vã chạy đi.
Nhìn theo bóng dáng công tử đi càng xa, Tư Uyển thầm nghĩ: hôm nay công tử hơi kỳ lạ thì phải.
Đến giờ ăn của gia nhân Tư Uyển đến nhà bếp xem có giúp gì được không.
Nha đầu còn đứng đây làm gì, mọi việc đều xong cả rồi chúng ta đi ăn cơm thôi.
Lưu gia việc gì cần khắt khe thì nhất định không xảy ra sơ sót, dù vậy nhưng đặc ân cũng không hề ít.

Gia nô nhà khác một ngày chỉ ăn một bữa, còn ở Lưu gia thì tới hai, tiền công hằng tháng cũng không ít.
Chủ nhân ăn trưa xong mới đến người hầu ở dưới.

Lúc ăn trưa mọi người thường xúm lại nói chuyện đã xảy ra ở Lưu gia hôm nay, ai muốn biết chuyện gì thì đều có thể đến đây..


Bình luận

Truyện đang đọc