VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Đường An còn nhỏ, cảm thấy việc ngủ ngoài trời giữa đêm thật thú vị, cũng rất tinh nghịch. Bé áp sát vào Đường Anh, nhẹ nhàng trở mình, nhìn sang Diêu Xuân Nương vẫn chưa ngủ, tò mò hỏi: "Xuân Nương tỷ tỷ, có phải tỷ sợ ma hay không?"

Miệng của bé vẫn còn ngậm viên kẹo mà Diêu Xuân Nương cho, nói nghe có chút dính dính, Diêu Xuân Nương nghe bé hỏi như vậy, nghiêng người nhìn bé, có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao muội biết?"

Đường An nghe nàng thừa nhận, cười đắc ý: "Bởi vì muội vừa thấy tỷ đi vòng quanh quan tài một vòng lớn, những người sợ quan tài thì thường sợ ma."

Diêu Xuân Nương hỏi bé: "Vậy muội có sợ không?"

Đường An lắc đầu: "Ca nói trên đời này không có ma, chỉ là tự mình dọa mình thôi."

Diêu Xuân Nương nghe vậy, lặng lẽ rụt nửa mặt vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nhưng từ khi gặp ma, ta đã tin rồi."

Nàng nói xong, còn cẩn thận nhìn quanh bốn phía tối tăm tĩnh lặng, như sợ có thứ gì bẩn thỉu trong bóng tối nghe thấy.

Đường An nghe nàng nói vậy, nửa tin nửa ngờ: "Thật sao? Tỷ đừng dọa muội đấy."

"Đương nhiên là thật, ta lừa muội làm gì." Diêu Xuân Nương nói đến chuyện này vẫn cảm thấy rùng mình, nàng dịch người lại gần Đường An, thì thầm: "Hồi đó ta còn rất nhỏ, cụ thể bao nhiêu tuổi ta không nhớ rõ, có thể bốn năm sáu bảy tám tuổi gì đó. Có một hôm ta và bọn Miêu Miêu chơi trốn tìm, trốn trong đống cỏ và vô tình ngủ quên. Rồi bọn họ không tìm thấy ta, cũng không gọi ta, bỏ mặc ta về nhà hết."

Đường An rất xúc động, tức giận nói: "Sao bọn họ có thể như vậy, thật quá đáng!"

"Đúng vậy!" Diêu Xuân Nương tức giận hừ một tiếng, tiếp tục: "Ta tỉnh dậy, mở đống cỏ ra thấy trời đã tối, gọi tên bọn họ cũng không ai trả lời, chỉ đành một mình trở về."

Nói đến đây, Diêu Xuân Nương hạ thấp giọng: "Rồi ta đi một đoạn đường, đột nhiên gặp một đứa trẻ mà chưa từng thấy trước đây. Lúc đó ta rất can đảm, giữa đêm gặp người cũng không sợ, ta còn cho nó kẹo ăn. Nhưng khi về kể với mẫu thân, muội biết mẫu thân của ta nói gì không?"


Âm thanh côn trùng bất ngờ vang lên giữa cánh đồng, Đường An lo lắng nuốt nước bọt: "Nói gì vậy?"

"Mẫu thân của ta lại bảo ta, trong thôn chẳng có đứa trẻ nào như vậy! Nếu không phải là trẻ trong thôn, thì còn có thể là gì?"

Biểu tình của Diêu Xuân Nương còn rất nghiêm túc, nghe đến đây Đường An nổi da gà, bé sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn can đảm hỏi: "Có thể đã nghĩ nhầm không?"



Diêu Xuân Nương nói: "Không thể nhầm được, trong thôn bọn ta rất ít trẻ con, hai tay cũng đếm hết được, nhà nào có bé trai mà giữa đêm chưa về, chắc chắn sẽ có người đi tìm, nhưng mẫu thân hôm sau đi hỏi thì phát hiện tối hôm đó bé trai trong thôn đều ở nhà, không có ai đi lang thang bên ngoài."

Đường An nhíu mày, sợ hãi đến mức suýt khóc: "Vậy Xuân Nương tỷ tỷ có nói chuyện với cậu ta không? Cậu ta, bọn họ đều nói ma không nói chuyện với người."


Diêu Xuân Nương cũng nhíu mày: "Không có! Nên mới đáng sợ!"

Đường An tin tưởng vào thuyết không có ma quỷ suốt nhiều năm giờ đây sụp đổ, nội tâm của bé vật lộn, sợ hãi đến mức suýt trở thành người nói lắp như Tề Thanh: "Nhưng, nhưng ca nói không có ma mà."

Diêu Xuân Nương nhỏ giọng nói: "Đó là vì hắn chưa thấy, nếu hắn thấy, hắn cũng sẽ giống như ta mà tin vào ma."

Ở sau lưng nói thầm trong đêm luôn sợ người khác nghe thấy, Diêu Xuân Nương nói xong, vô thức quay đầu nhìn Tề Thanh, thấy hắn vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, như thể đã ngủ say không nhúc nhích, nàng mới yên tâm quay lại.

Đường An sợ hãi cuộn chân lại, giấu mình kín mít trong chăn, tiếp tục hỏi: "Vậy sau này tỷ có gặp lại con ma kia hay không?"

"Không, chỉ gặp có một lần." Diêu Xuân Nương lẩm bẩm: "Mẫu thân còn mời tiên sinh xem bát tự đến để trừ tà cho ta, tiên sinh xem bát tự bảo ta sau này đừng chạy lung tung vào ban đêm, nói nếu gặp lại cậu ta thì sẽ rắc rối, sẽ bị cậu ta quấn lấy."

Đường An vừa sợ vừa tò mò: "Bị cậu ta quấn lấy thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Diêu Xuân Nương lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng bị ma quấn lấy thì chắc chắn không phải chuyện tốt, hy vọng cả đời này không gặp ma nữa."

Đường An tim đập như trống, đã bắt đầu tìm cách đối phó với việc gặp ma: "Vậy nếu gặp thì phải làm sao?"

Diêu Xuân Nương trầm ngâm một tiếng, suy nghĩ nói: "Ta nghe bọn họ nói ma quỷ và kẻ ác giống nhau, thích bắt nạt kẻ yếu, nếu muội càng sợ ma, ma càng đến bắt nạt muội, nếu gặp phải, tìm một người không sợ ma để dọa nó chạy đi chắc sẽ ổn."

"Nếu không dọa chạy được thì..."

Hai người như những chú chim không ngủ đêm, lảm nhảm trò chuyện, phía sau, không biết từ lúc nào Tề Thanh đã mở mắt, không nói gì cũng không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ nghe Diêu Xuân Nương và Đường An nói, khẽ nhíu mày đăm chiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc