Diêu Xuân Nương nhìn ra ngoài sân, thấy không có ai, liền đóng cửa bước vào. Khi nàng lại gần, thấy trên đầu Chu Mai Mai quả thật có hai vết sẹo dài chéo nhau.
Còn Phùng Xuân cũng không khá hơn, trên mặt và cánh tay nàng ấy cũng có nhiều chỗ sưng đỏ và bầm tím.
Diêu Xuân Nương nhíu mày, đứng im không biết nên nói gì.
Nhưng Phùng Xuân ngược lại rất vui vẻ: “Xuân Nương, tỷ chờ một chút, sắp xong rồi.”
Nói xong, Phùng Xuân như thấy Chu Mai Mai gội đầu chậm rãi, liền đưa tay lên tóc bà ta, giúp bà ta rửa bọt.
Chu Mai Mai gạt tay nàng ấy ra, vặn tóc, lấy khăn lau khô mặt, liếc nhìn Diêu Xuân Nương một cái: “Ôi, tiểu quả phụ đến thăm, thật hiếm thấy.”
Diêu Xuân Nương hiếm khi không phản bác, chỉ nói: “Ta đến thăm Phùng Xuân.”
Nàng nói xong, muốn mỉm cười với Phùng Xuân, nhưng nhìn thấy vết bầm trên mặt nàng ấy lại không thể cười nổi: “Có đau không? Ngươi gặp chuyện sao không đến tìm ta?”
Phùng Xuân ngây thơ cười hai tiếng, chỉ trả lời câu trước: “Mai di đã giúp ta bôi thuốc, giờ không đau nữa.”
Mấy ngày không gặp, vậy mà đã gọi di luôn rồi.
Chu Mai Mai vừa lau tóc vừa nói với Diêu Xuân Nương: “Thật tiếc cho gương mặt và thân hình đẹp đẽ này của ngươi, ta còn tưởng ngươi đã nghĩ thông suốt, muốn cùng tỷ tỷ làm việc đây.”
Diêu Xuân Nương nghe thấy câu này không vui, nhíu mày nhìn bà ta: “Ai muốn làm công việc của bà chứ?”
Phùng Xuân thấy hai người bắt đầu cãi nhau, lo lắng nhìn Diêu Xuân Nương và Chu Mai Mai. Nàng ấy thấy Chu Mai Mai cười, chỉ có Diêu Xuân Nương là mặt mày bực bội không vui, liền đụng khuỷu tay vào Chu Mai Mai: “Bà đừng bắt nạt Xuân Nương.”
Chu Mai Mai khẽ nhếch môi, không hài lòng nói: “Ta nói hai câu thì đã là bắt nạt nàng ta rồi sao?”
Bà ta nói xong thì dừng lại, nheo mắt, ánh mắt dò xét quét qua Diêu Xuân Nương và Phùng Xuân: “Ta thấy hai người quan hệ khá tốt đấy.”
Bà ta bỗng cười một cái, không khách khí đuổi người: “Nếu vậy, ngươi đi đi, sang nhà Diêu quả phụ ở đi.”
Diêu Xuân Nương lập tức đáp: “Được, dù sao ta cũng ở một mình, nhà trống cũng là trống, Phùng Xuân, ngươi đến ở với ta đi.”
Nhưng Phùng Xuân lại không đáp ứng, nàng ấy buồn bã nhìn Chu Mai Mai, không nói một lời, bưng chậu đi vào trong nhà.
Chu Mai Mai nhìn theo bóng lưng cứng đầu của nàng ấy, “hừ” một tiếng, tức giận nói: “Cái tính c.h.ế.t tiệt này, lại quấn lấy ta rồi.”
Diêu Xuân Nương thấy Phùng Xuân vào nhà, hạ thấp giọng lo lắng hỏi Chu Mai Mai: “Phùng Xuân ở đây, ngươi sẽ không để nàng ấy làm những chuyện đó chứ?”
Không phải Diêu Xuân Nương nghĩ vậy, mà thực sự là vì mỗi lần Chu Mai Mai gặp nàng đều muốn lôi kéo nàng tham gia.
Chu Mai Mai nhếch môi cười lạnh: “Phụ mẫu của nàng ta không quản nàng ta, ngươi lo lắng làm gì, muốn làm mẫu thân của nàng ta sao?”
Diêu Xuân Nương hỏi ngược lại: “Vậy sao bà lại tốt bụng nhận nàng ấy? Ta nghe bọn họ nói, Phùng Xuân đã ở đây với bà mấy ngày rồi.”
Chu Mai Mai vô tâm vô phế cười rộ lên: “Ngươi không thấy ta và phụ thân của nàng ta ở trong rừng lê cởi áo lăn lộn sao? Đương nhiên là vì ta muốn làm mẫu thân của nàng ta rồi.”
Nói xong, bà ta vừa lau tóc vừa đi vào nhà, để lại câu: “Được rồi, ngươi đã gặp rồi, mau đi đi, ở đây buổi trưa không nấu nhiều cơm đâu.”
Diêu Xuân Nương còn chưa hiểu rõ tình hình, làm sao có thể đi như vậy, nàng nói: “Ta không đói, ta đã ăn rồi.”
Nói xong, cũng theo vào trong.
Khi Diêu Xuân Nương ở nhà Chu Mai Mai, một nam nhân trung niên cao gầy cũng đang dò hỏi đến trước cổng nhà nàng.
Nam nhân hơi còng lưng, đứng trước cổng nhà Diêu Xuân Nương nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn vào sân thấy quần áo phơi, thắc mắc nói: “Người đâu? Ban ngày mà đi đâu hết rồi?”
Ở bên cạnh, Tề Thanh đang làm việc, thấy nam nhân đứng ở cổng nhà Diêu Xuân Nương không đi, liền ngẩng đầu nhìn sang.
Đó là một gương mặt xa lạ.
Nam nhân mỉm cười hiền lành với Tề Thanh: “Cậu trai trẻ, cho ta hỏi một chút, đây có phải là nhà Diêu Xuân Nương không?”
Nam nhân có vẻ ngoài già nua, nhưng khi cười, thần sắc lại có vài phần giống Diêu Xuân Nương, Tề Thanh đoán ra người đến là ai, có chút lo lắng đặt đồ trong tay xuống, đứng thẳng dậy, gật đầu.
Nam nhân không nhận ra sự khác thường của hắn, lại hỏi: “Cậu trai trẻ, ngươi có biết Diêu Xuân Nương đi đâu không?”
“Biết, biết.” Tề Thanh nói xong gọi vào trong nhà: “Tiểu, Tiểu An.”
Hắn vừa nói lắp bắp, nam nhân nhìn thấy trong sân có một đống gỗ, cũng đoán ra thân phận của hắn: Thợ mộc Tề ở thôn Lê Thủy.
Tề Thanh rất ít khi ở nhà lớn tiếng, Đường An nghe thấy âm thanh tưởng có chuyện gì, vội vàng từ trong nhà chạy ra: “Ca, có chuyện gì vậy?”
Tề Thanh quay lưng về phía nam nhân, nhỏ giọng nói với tiểu cô nương vài câu, Đường An ngẩn ra, quay đầu nhìn nam nhân đứng bên đường, gật đầu đáp “Được”, rồi chạy ra ngoài.
Tề Thanh đưa ghế cho nam nhân: “Muội, muội muội ta đi gọi, gọi nàng ấy về, ông ngồi, ngồi đợi một chút.”
Diêu Nhị Đông từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, từ thôn Liễu Hà chạy tới, thực sự mệt mỏi không chịu nổi. Ông nhanh chóng bước tới nhận ghế, khách sáo nói: “Cảm ơn ngươi, cảm ơn.”
Ông ngồi xuống, ngại ngùng cười với Tề Thanh, giọng khàn khàn: “Ta tên Diêu Nhị Đông, từ thôn Liễu Hà đến, không biết có thể xin một bát nước uống không.”
Trước mặt chính là người nhà của Diêu Xuân Nương, Tề Thanh làm sao mà không đáp ứng.
Hắn nói: “Tới, tới liền.” Nói xong quay người bước nhanh vào trong nhà.
Diêu Nhị Đông rõ ràng không nghĩ rằng hàng xóm của nữ nhi mình, lại nhiệt tình với người xa lạ như ông, ông nhìn bóng lưng Tề Thanh, thầm cảm thán: Người ở thôn Lê Thủy thật tốt bụng.