VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Chu Mai Mai không dùng nhiều sức, nhưng Phùng Xuân lại rất yếu, bị đẩy một cái khiến nàng ấy loạng choạng, như một cái chổi không đứng vững bị ngã về phía sau, tay lảo đảo hai cái, nhìn như sắp ngã xuống sông.

“Này này này!” Chu Mai Mai thấy nàng ấy như vậy, sợ hãi lại đưa tay nắm lấy cổ áo nàng ấy, Phùng Xuân mặt trắng bệch, chân đạp hai bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Đứng vững rồi, nàng ấy lại sợ hãi nhìn Chu Mai Mai một cái, như cảm thấy Chu Mai Mai và cha của nàng ta là một loại người, chỉ cần tức giận sẽ ra tay đánh mình.

Người bên cạnh nói: “Ai nha, cô nương này suýt bị cha nàng ta nhấn xuống sông c.h.ế.t đuối, Chu quả phụ ngươi có thể lưu tình, đừng đánh đập nữa được không?”

Chu Mai Mai hiếm khi không phản bác. Bà ta nhìn Phùng Xuân lôi thôi, ánh mắt quét qua những vết thương trên người nàng ấy, cùng vơi gương mặt tái nhợt, chậm rãi mở miệng: “Cha của ngươi cũng thật không ra gì, cha ta lúc trước tốt xấu gì cũng chỉ bán ta, chứ không độc ác đến mức muốn ta chết.”

Chu Mai Mai đá Phùng Xuân một cái, nghiêng mặt, giọng điệu châm chọc: “Tối nay ngươi đi đâu cũng được, nhưng đừng c.h.ế.t ở bờ sông này, mỗi ngày ta còn phải đi qua đây ấy.”

Phùng Xuân như một hòn đá, bị đá cũng không nói gì, nhưng đầu lại động động, như đang đáp lại lời Chu Mai Mai: nàng ấy sẽ không c.h.ế.t ở bờ sông làm phiền bà ta.

Chu Mai Mai không thấy được cử động nhỏ nhoi đó, chỉ nghĩ Phùng Xuân vẫn không nói, “chậc” một tiếng, lại có ý định đẩy nàng ấy: “Đại ngốc, hỏi ngươi đấy.”

Lần này Phùng Xuân cuối cùng cũng có phản ứng, nàng ấy sợ hãi lùi lại một bước, chậm rãi nói: “Ta… ta không phải đại ngốc.”

“Được, tiểu ngốc.” Chu Mai Mai đổi cách gọi. Bà ta xoa xoa tóc, lơ đễnh nhìn mọi người: “Cô nương này nếu ở lại đây một đêm thì c.h.ế.t chắc, ai tốt bụng giúp đỡ một đêm, đừng để sáng mai qua cầu thấy xác chết, thật là xúi quẩy.”



Nói xong bà ta không quan tâm nữa, quay lưng, lắc m.ô.n.g đi trở về.

Những người còn lại bên bờ sông như được đánh thức bởi câu nói này, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.


Một người trong số đó phản ứng nhanh nhất, nhanh chân đi theo bước chân của Chu Mai Mai, cũng rời đi. Tín hiệu này vừa phát ra, những người còn lại cũng chen chúc nhau đi về.

Trước đây từng câu từng chữ quan tâm, như thể Phùng Xuân là người thân, nhưng giờ đây lại như sợ Phùng Xuân không có chỗ nào để đi sẽ leo lên người bọn họ, mỗi một người đều chạy nhanh hơn người còn lại.

Chu Mai Mai nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, không ngờ có mấy người nối đuôi nhau, hai bước đã vượt qua bà ta, chạy trước bà ta.

Bà ta nhìn kỹ lại, sau lưng ngoài Phùng Xuân đang đứng run rẩy bên bờ sông, không còn ai khác.

Chu Mai Mai chỉ tay vào bóng lưng của mọi người, không thương tiếc mắng: “Ta nói các ngươi, đám khốn nạn! Ngày thường thì giả vờ tốt bụng, lúc này lại chạy nhanh hơn ai hết.”

Chu Mai Mai cũng không muốn quản đống hỗn độn này, lặng lẽ đi vài bước, nhưng rất nhanh lại cảm thấy phiền lòng dừng lại.

Bà ta quay đầu, nhìn Phùng Xuân cúi đầu đứng bên bờ sông một hồi lâu không nhúc nhích, mở miệng gọi: “Ê—cô ngốc.”

Phùng Xuân ngớ người một chút, ngẩng đầu nhìn lại.



Gió lạnh vào ban đêm thổi qua những mảnh ruộng tràn đầy đám mạ, Chu Mai Mai như cảm thấy lạnh, hít mũi một cái, nhíu mày nói: “Ngươi có muốn qua nhà ta ở tạm một đêm không?”

Chu Mai Mai tự mình cũng không biết tại sao lại hỏi câu này, có thể vì Phùng Xuân trông thảm hơn bà ta, hoặc vì bà ta đã từng ngủ với phụ thân của Phùng Xuân vài lần nên cảm thấy băn khoan. Bà ta cũng không thể nghĩ rõ nguyên do.

Phùng Xuân ngẩn ra nhìn bóng dáng mờ ảo của Chu Mai Mai trong đêm tối, rất lâu không phản ứng.

Nàng ấy ngớ người một hồi, Chu Mai Mai cũng đứng chịu lạnh chờ nàng ấy một lúc lâu, cuối cùng chờ đến không kiên nhẫn, nói: “Nếu muốn thì tự đi theo, đừng để sau này c.h.ế.t cóng rồi thành ma đến tìm ta, đừng trách ta không cho ngươi ở.”

Nói xong, bà ta quay lưng tự rời đi.

Phùng Xuân nhìn theo bóng dáng của Chu Mai Mai, trong thoáng chốc, đột nhiên cảm thấy bóng lưng này có chút giống Diêu Xuân Nương.

Cũng gầy gò, cũng đơn độc, bên cạnh chưa bao giờ có ai sóng vai đồng hành.

Ngay khi tấm lưng ấy sắp biến mất trong màn đêm, Phùng Xuân dụi đôi mắt sưng tấy, di chuyển đôi chân nặng nề, do dự và chậm chạp theo sau.

Bên bờ sông cuối cùng cũng yên tĩnh, Tề Thanh cầm mũ, nhắm mắt dựa vào gốc cây, tính toán những việc cần làm trong vài ngày tới, gần như đã ngủ gục.

Hắn đứng một lúc, đợi tất cả mọi người đều không còn bóng dáng, đội mũ lên, mới bắt đầu đi về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc