Diêu Nhị Đông đã đi một vòng quanh nơi ở hiện tại của Diêu Xuân Nương, thấy trong thùng có gạo, trong lọ có muỗi, trên giường có chăm mới, lòng lo lắng mới thả lỏng.
Ông vừa định ra khỏi phòng trong, thì bỗng nhiên nhìn thấy dưới tủ đầu giường có một ngăn kéo rộng bằng bàn tay, có một đống đồ chơi bằng gỗ đang nằm đấy.
Nó nằm chồng chất đầy ắp, nhìn có lẽ phải hơn mười hai mươi cái.
Diêu Nhị Đông đưa tay chỉ vào ngăn kéo, hỏi Diêu Xuân Nương: “Đây không phải là đồ trẻ con thích sao? Con lấy ở đâu ra?”
Diêu Xuân Nương ngẩn người, thấy Diêu Nhị Đông kéo ngăn kéo ra, đưa tay sờ soạng đống đồ chơi.
Âm thanh nặng nề của gỗ vang lên trong phòng, Diêu Nhị Đông thắc mắc: “Toàn bộ đều là gỗ.”
Không chỉ có đồ chơi, nếu Diêu Nhị Đông kéo hết ngăn kéo ra, ông sẽ thấy bên trong còn có một hộp trang điểm do Tề Thanh làm cho Diêu Xuân Nương.
Diêu Xuân Nương lo lắng bị phát hiện, tim đập nhanh, biểu cảm trong khoảnh khắc giống như bị Diêu Nhị Đông phát hiện ra tóc của Tề Thanh để lại trên giường nàng.
Nàng nhanh chóng nghĩ ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Con bỏ tiền ra nhờ hàng xóm làm, không có gì, chơi cho đỡ buồn.”
Diêu Nhị Đông nghe xong, không đồng tình liếc nàng một cái: “Sao lại tiêu tiền vô lý như vậy? Tiền để trong túi không giữ được à? Sống một mình thì phải tiết kiệm, con có thời gian chơi những trò chơi trẻ con này, chi bằng thêu thêm chút gì đó mang đi chợ bán.”
Diêu Xuân Nương ấm ức không nói được, khô khốc nặn ra một câu: “Vậy sau này con sẽ không nhờ hắn làm nữa.”
Thấy Diêu Xuân Nương nghe lời, Diêu Nhị Đông không nói gì thêm, ông đóng ngăn kéo lại, ngồi xuống bàn trong nhà chính.
Diêu Xuân Nương rót nước cho ông và cho mình, rồi cũng ngồi xuống.
Hai người trò chuyện vài câu, tìm hiểu về những chuyện trong nhà.
Diêu Nhị Đông nghe thấy âm thanh Tề Thanh làm việc bên ngoài, bỗng thở dài: “Người thợ mộc này cũng tốt, nhưng cái cổ thì cứ như đeo một cái bình, ngốc nghếch.”
Nói xong, Diêu Xuân Nương phản bác ngay: “Ngốc ở chỗ nào?”
May mà Diêu Nhị Đông không nghe ra điều gì kỳ lạ trong câu nói của Diêu Xuân Nương, ông nói: “Ta vừa hỏi hắn vài câu về con, câu nào hắn cũng phải nghĩ nửa ngày mới trả lời.”
Diêu Xuân Nương “ồ” một tiếng, nàng oán thầm nghĩ: Làm sao không nghĩ được, nếu không cẩn thận nói ra điều gì, mà hắn với tư cách là hàng xóm không nên biết, chẳng phải sẽ lộ rồi sao.
Diêu Nhị Đông nói tiếp: “Con nên đối xử với người thợ mộc này hòa nhã một chút, lỡ sau này có chuyện gì cần nhờ vả người ta, biết đâu hắn còn giúp đỡ được.”
Diêu Xuân Nương đang cầm bát uống nước, nghe đến hai chữ “giúp đỡ” thì cổ họng thắt lại, một ngụm nước bị nghẹn lại, ho đến đỏ mặt.
Trong lòng nàng có quỷ, nghe gì cũng cảm thấy Diêu Nhị Đông như đang thăm dò mối quan hệ của nàng và Tề Thanh, nàng nhỏ giọng nói: “Con sống một mình tốt lắm, không cần nhờ ai giúp.”
“Trước đây không cần, sau này thì không cần sao?” Diêu Nhị Đông bất đắc dĩ nói: “Đã gả đi rồi, sao còn như một cô nương không hiểu chuyện thế.”
Diêu Xuân Nương lẩm bẩm: “Gả ai chứ, tay còn chưa nắm qua hai lần, chẳng khác gì gả cho quỷ.”
Nàng nói xong, suy nghĩ một chút rồi đặt bát xuống, thăm dò hỏi: “Phụ thân, Trương Thanh Sơn đã đi rồi, phụ thân nói con bây giờ tái hôn có được không?”
Diêu Xuân Nương chỉ là hỏi cho có, chuẩn bị tinh thần bị Diêu Nhị Đông mắng một trận “không tuân thủ nữ tắc”, không ngờ Diêu Nhị Đông chỉ ngẩn ra một chút, sau đó lại quả quyết đồng ý: “Được chứ, sao lại không! Tìm một người có điều kiện tốt, sống thoải mái một chút.”
Ông hỏi Diêu Xuân Nương: “Trong lòng có người chưa?”
Diêu Xuân Nương muốn nói nhưng không dám nói, nàng ấp úng: “Đang xem xét.”
Diêu Nhị Đông nói: “Cần phải xem xét kỹ, đừng tìm người như Trương Thanh Sơn, bệnh tật suốt ngày, buông tay bỏ đi là xong. Trương gia là do ta và mẫu thân con hồi đó không nhìn rõ, may mà nhà hắn cũng không có họ hàng gì, để lại căn nhà này và vài mảnh đất cho con, con cũng coi như có chỗ để ở.”