VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Diêu Xuân Nương không phải đợi lâu, Tề Thanh đã mang một bát mì lớn trở về.

Mì nước trong, trên mì có hai quả trứng, một quả trứng chần sơ tròn trịa, một quả trứng chiên vàng, bên cạnh còn có một ít rau xanh, hơi nóng bay lên, mùi thơm ngào ngạt.

Trong nhà không có đèn dầu, Tề Thanh vào cửa thấy Diêu Xuân Nương ngồi trước bàn, cằm đặt lên mặt bàn, trong tay cầm bức thư, không biết đang suy nghĩ gì.

Tề Thanh đặt mì xuống trước mặt nàng, để đũa lên trên bát, nói: “Ăn, ăn đi.”

Diêu Xuân Nương thấy hắn đến, lập tức nhét bức thư vào túi áo, Tề Thanh chỉ coi như không thấy.

Nàng đói đến ánh mắt đều xám ngắt, ngửi thấy mì nóng hổi trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Cảm ơn.”

Tề Thanh không nói gì, châm đèn dầu trên bàn.

Khi ở nhà ăn cơm, Đường Anh luôn đợi hắn cùng xuống bàn, giờ Diêu Xuân Nương chỉ một mình, Tề Thanh cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng ngồi cùng nàng.

Hắn ngồi ở một chỗ mà người qua đường không nhìn thấy, lại nhớ rõ lời Diêu Xuân Nương đã nói không để người khác thấy hai người qua lại.

Diêu Xuân Nương cầm đũa thử một miếng mì, hơi nóng, nhưng mì ngấm đầy nước dùng, ngon hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Nửa năm qua, nàng luôn tự mình nấu ăn và ăn một mình, trên bàn luôn chỉ có mình nàng cô đơn, đã lâu không có ai cùng nàng ăn cơm.

Giờ khác này có Tề Thanh ngồi cùng nàng, nếu nói trong lòng không động lòng chắc chắn là giả.

Nàng vừa ăn mì, vừa thỉnh thoảng nhìn Tề Thanh một cái, hắn tựa lưng vào cánh cửa gỗ đóng, hơi cúi đầu ngồi im lặng, tay đặt trên đầu gối, không cười cũng không nói, giống như một vị thần giữ cửa.



Diêu Xuân Nương nhìn mãi, không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện tối qua, hắn cũng im bặt như thế, nhưng dễ dàng dùng tay khiến nàng ướt một chân.

Tề Thanh nhận thấy ánh mắt của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Diêu Xuân Nương cũng không tránh, ánh mắt thẳng thắn lịa táo bạo, nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt này Tề Thanh đã lĩnh giáo qua nhiều lần, gương mặt phiếm hồng và những tiếng thở khẽ vang lên trong ký ức, hầu kết hắn giật giật, mí mắt khẽ hạ, lại chuyển ánh mắt đi.

Đũa đ.â.m mạnh vào trứng chần, nhấn xuống nước mì cho ngấm đầy nước, Diêu Xuân Nương cắn một miếng, thầm nghĩ: trốn gì chứ, ta có ăn thịt người đâu.

Đang ăn, Tề Thanh bỗng quay đầu nhìn về phía cửa phòng phía sau, hỏi Diêu Xuân Nương: “Trong đó là, là cái gì?”

“Hả?” Diêu Xuân Nương ngẩng đầu nhìn, trong miệng còn nhai rau xanh, nói năng không rõ: “Một số đồ đạc của Trương Thanh Sơn và mẫu thân của hắn để lại.”

Sau khi Trương Thanh Sơn chết, nàng lúc nào cũng nghĩ mình sẽ rời khỏi thôn Lê Thủy, nên không dọn dẹp nhà cửa, tất cả những đồ không cần thiết đều nhét vào căn phòng không ai ở, Diêu Xuân Nương gần như không nhớ bên trong có gì nữa.

Tề Thanh chưa bao giờ hỏi những chuyện vặt vãnh này, giờ tự dưng nhắc đến, Diêu Xuân Nương hỏi: “Sao vậy?”

Tề Thanh nói: “Có mùi, mùi mốc.”

“À?” Diêu Xuân Nương lo lắng: “Chẳng lẽ bị mốc rồi sao?”

“Ta xem xem.” Tề Thanh nói: “Nàng, nàng ăn đi.”


Thấy Tề Thanh bình tĩnh như vậy, Diêu Xuân Nương cũng yên tâm hơn chút, nàng ngồi xuống tiếp tục ăn mì: “Ừa.”

Tề Thanh kéo ghế mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc nhẹ nhàng xộc ra, đồ đạc bên trong ẩm ướt hơn nửa, đặc biệt là cái giường đã lâu không sử dụng, màn giường cũng đã sụp xuống.



Tề Thanh nhanh chóng quan sát tình hình trong phòng, ngẩng đầu nhìn mái nhà có vài tia sáng lọt qua, nói: “Dột, dột rồi.”

Diêu Xuân Nương thò đầu vào nhìn, nhíu mày.

Căn phòng này từ khi Trương Thanh Sơn đi nàng chưa từng mở ra, lúc đó còn là phòng cưới của nàng, giờ đã hỏng thành như vậy.

Nàng suy nghĩ một hồi, ước chừng là do trận động đất trước đó làm dột mái. Nàng đã thấy Tề Thanh lên mái nhà sửa chữa, còn mừng vì nhà mình an toàn, không ngờ giờ lại thành ra thế này.

Nếu phát hiện muộn thêm vài ngày, có lẽ khe tường sẽ mọc nấm.

Tề Thanh xắn tay áo, trực tiếp di chuyển chiếc ghế ẩm mốc sang một bên, mở cửa sổ thông gió, rồi kiểm tra đồ đạc bên trong.

Hắn đi ra, nói với Diêu Xuân Nương: “Giường lỏng, lòng, phải đóng, đóng lại. Mái nhà cũng, cũng phải sửa.”

Hắn là thợ mộc, Diêu Xuân Nương tự nhiên nghe theo hắn, nàng gật đầu, rồi nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.

Tề Thanh hiểu ý nàng, về nhà lấy dụng cụ.

Diêu Xuân Nương ăn xong mì thì rửa bát, cầm đèn dầu vào phòng xem Tề Thanh đóng chân giường.

Mùi ẩm mốc trong phòng đã bay đi, màn giường bị hắn tháo ra để một bên. Hắn ngồi xổm trên đất, cầm búa đóng đinh vào chân giường bị lỏng.

Trong phòng tối om, không biết hắn làm sao mà nhìn thấy.

Diêu Xuân Nương cẩn thận tránh tay cầm búa của hắn, đặt đèn dầu bên cạnh hắn. Nàng không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên xem, thỉnh thoảng đưa cho hắn một cái đinh.

Bình luận

Truyện đang đọc