VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Bàn tay ấm áp mềm mại đặt lên đầu gối hắn, nhiệt độ xuyên qua quần, thấm vào da thịt, làm cho đầu gối lạnh lẽo ấm lên.

Trên bàn, Tề Thanh im lặng đưa bát lên miệng ăn cơm, như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng dưới bàn, tay Diêu Xuân Nương lại chậm rãi mò lên co bắp căng cứng của chân hắn.

Đường Anh đang cười, Đường An đang ồn ào. Ngoài Tề Thanh ra, không ai biết Diêu Xuân Nương đang làm lọa với hắn dưới bàn.

Nhà chỉ có ba người, để chăm sóc cho Đường Anh mắt không tiện, bàn đều làm nhỏ lại.

Lúc này, Diêu Xuân Nương hơi nghiêng người về phía Tề Thanh, nhìn như đang chống tay trái lên băng ghế.

Khoảng cách này đủ để tay của Diêu Xuân Nương với tới người Tề Thanh.

Nàng dường như cũng đang có ý định như vậy, ngón tay lướt qua đùi hắn, chậm rãi nhưng có mục đích rõ ràng di chuyển tới.

Tim của Tề Thanh đập như trống, vô thức nhíu mày, hắn lén nhìn sang gương mặt không đổi sắc của Diêu Xuân Nương, thấy nàng không có ý định rút tay lại, lại thu chân về.

Diêu Xuân Nương như đã đoán trước hắn sẽ tránh, nàng thản nhiên nâng tay trái lên, tay cầm bát gắp xương cá, đồng thời liếc mắt nhìn hắn.

Tề Thanh vẫn chưa giãn lông mày, miệng nhai cơm, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Diêu Xuân Nương như thấy phản ứng của hắn thật thú vị, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Trời dần tối, mấy người ăn no uống đủ, Đường An cũng như đã mệt, tốc độ nói chậm lại.

Tiểu cô nương nhìn ánh đèn dầu mờ ảo trước mặt, tự nói như thể: “Hình như cháu đã say rồi.”

Đường Anh nghe thấy câu này, bà mò mẫm đưa tay lên má Đường An, cười nói: “Đúng là say rồi, mặt nóng như thể có thể nướng bánh.”

Diêu Xuân Nương cũng cười: “Đã đỏ như đèn lồng rồi.”

Đường An nghiêng lại nhìn Diêu Xuân Nương, vui vẻ nói: “Xuân Nương tỷ tỷ, mặt tỷ cũng đỏ rồi kìa.”

Diêu Xuân Nương hỏi: “Có đỏ như đèn lồng không?”

Đường An nhìn kỹ một chút, lắc đầu nói: “Không giống, giống như hoa đào.”



Ánh sáng mỏng manh chiếu lên mặt Diêu Xuân Nương, môi mỏng của nàng nhếch lên một nụ cười, Đường An nhìn một lúc lâu, hâm mộ nói: “Xuân Nương tỷ tỷ Nương, tỷ thật xinh đẹp.”

Rồi tiểu cô nương sờ sờ mặt mình, buồn bã nói: “Chỉ có muội đỏ như đèn lồng lớn.”

Đường Anh dỗ dành tiểu cô nương: “Đèn lồng lớn cũng đẹp.”


“Thật không?”

“Thật.”

Đường Anh nâng hai tay lên, cẩn thận và chậm rãi vuốt ve đường nét của Đường An, ánh sáng chiếu vào đôi mắt mờ đục của bà, bà dịu dàng nói: “Đôi mắt to, mũi nhỏ, miệng không lớn không nhỏ vừa đúng, Tiểu An chính là cô nương đẹp nhất.”

Diêu Xuân Nương cũng gật đầu phụ họa: “Đẹp!”

Lúc này Đường An mới nở nụ cười.

Tiểu cô nương vui vẻ, lại nhìn vào chén còn sót lại một chút rượu quýt, như thể vẫn thèm, muốn uống hết chén rượu.

Tề Thanh nhận ra, liền đưa tay chặn cốc của tiểu cô nương, đặt sang bên mình, mở miệng nói: “Không được uống, uống nữa, ăn xong, rửa mặt rồi, rồi đi ngủ.”

Rượu khiến người ta dũng cảm, Đường An không nỡ nhìn chén rượu bị Tề Thanh mang đi, tranh luận với hắn: “Sao không được uống, Xuân Nương tỷ cũng say rồi, tỷ ấy cũng còn uống nữa kìa.”

Tiểu cô nương nói rất mạnh miệng, nhưng lại không dám từ tay Tề Thanh giành lại rượu của mình.

Tề Thanh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tiểu cô nương.

Mặt hắn không biểu cảm, nhưng khí thế lại mạnh mẽ, khiến trong lòng Đường An run lên, đối diện với ánh mắt của hắn một lúc, nhưng không chịu nổi ba giây, bỏ lại câu “muội ăn no rồi”, thì loạng choạng chạy vào bếp lấy nước rửa mặt.


Đường An đi rồi, Đường Anh cũng không định ở lại đây cản con đường đào hoa của tôn nhi, tìm một lý do tùy tiện chuẩn bị rời đi: “Người già rồi, ăn no thì buồn ngủ, Xuân Nương ngươi ăn chậm một chút, ta cũng đi rửa mặt nằm nghỉ đây.”

Theo lý thuyết, khách khứa chưa ăn xong mà chủ đã xuống bàn là rất bất lịch sự. Đường An còn nhỏ cũng thôi, Đường Anh xưa nay làm việc luôn chu đáo, sẽ không hành xử như vậy, nhìn thế nào cũng thấy cố tình lánh sang một bên, để lại không gian cho người trẻ ở riêng.

Nhưng Diêu Xuân Nương đã uống rượu, tư duy chậm chạp, không nhận ra điều gì không ổn.



Ngược lại còn thấy như vậy tiện hơn, chân nâng lên, chậm rãi chạm vào bắp chân nhỏ của Tề Thanh.

Tề Thanh không ngờ nàng lại dám táo bạo như vậy, cả người bất ngờ run lên, tay cầm đũa không kiểm soát va vào mép bát, phát ra một tiếng vang lớn.

Đường Anh hoàn toàn không hay biết, bà chỉ lo Diêu Xuân Nương cảm thấy bị bỏ rơi, cẩn thận dặn dò Tề Thanh: “Cháu chăm sóc Xuân Nương một chút, đừng im lặng như khúc gỗ vậy.”

Diêu Xuân Nương chỉ cười, dùng môi nói: Tổ mẫu bảo chàng chăm sóc ta. Nói xong, còn dùng mũi giày chạm nhẹ vào hắn.

Tề Thanh bỏ đũa xuống, giữ c.h.ặ.t c.h.â.n Diêu Xuân Nương, không để nàng động đậy.

Đường Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, bà chỉ biết Tề Thanh tính tình trầm lặng, hiện giờ không nghe thấy Tề Thanh trả lời, không yên tâm lại nói: “Tề Thanh, nghe thấy không?”

“Biết, biết ạ.” Tề Thanh miệng đáp lại lời Đường Anh, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Diêu Xuân Nương.

Hắn nhíu mày như một ông lão có tuổi, chờ Đường Anh rời đi, thấp giọng nói với Diêu Xuân Nương: “Đừng có làm bậy.”

Xuân Nương say rồi, hắn nghĩ.

Nhưng hắn không say.

Đường Anh và Đường An ở trong bếp bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra, bắt gặp cảnh tượng này. Bỗng nhiên, trên bàn im lặng, Diêu Xuân Nương rút chân về, không những không buông tha hắn, mà còn dựa vào gần hơn, thò tay ra.

Nàng hạ thấp giọng, đáng thương nói: “Ta còn tưởng cả buổi tối chàng đều không định để ý đến ta nữa cơ.”

Tề Thanh nhìn vào đôi mắt say của nàng, nắm lấy tay nàng, vô cùng bất đắc dĩ: “Xuân Nương, đừng, đừng động.”

Hắn như đang dỗ Đường Anh dỗ Đường An vậy: “Đợi tối, tối lại, lại làm.”

Diêu Xuân Nương vô tội nói: “Nhưng trời đã tối rồi, đã là buổi tối rồi.”

Đột nhiên, trong bếp lại vang lên tiếng bước chân, Đường An và Đường Anh như sắp ra ngoài.

Tề Thanh phản xạ tự nhiên quay đầu, căng thẳng nhìn về phía cửa bếp, còn Diêu Xuân Nương lập tức lùi trở vê ngồi ngay ngắn.

Tề Thanh kéo áo che giữa hai chân, cắn răng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc