VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Sau một hồi thổn thức, có người tò mò hỏi Phùng Xuân: “Này, Xuân nhi, ngươi biết mẫu thân ngươi gả ngươi cho ai không?”

Diêu Xuân Nương cũng tò mò nhìn Phùng Xuân.

Phùng Xuân gật đầu: “Ta đã nghe mối mai nói rồi, nói sẽ gả cho một người nhu… nhu huyền gì đó.”

Nàng ấy nói một cách mơ hồ, nhưng mọi người đều hiểu.

Có người thở dài tiếp lời: “Ôi, tục huyền à, làm tục huyền không dễ đâu. Nam nhân trẻ tuổi còn dễ nói, chứ sợ một người lớn tuổi mà còn có con, nếu lại có bệnh gì nặng, thì ngươi gả qua đó sẽ không dễ sống đâu.”

Với tình trạng ngốc nghếch của Phùng Xuân, có lẽ cũng không tìm được nhà nào tốt, nói một câu “không dễ sống” cũng đã là lựa lời nhẹ nhàng.

Phùng Xuân có vẻ còn không biết tục huyền là gì, nghe người đó nói như vậy, nàng ấy có chút sợ hãi rụt cổ lại, thấp giọng hỏi Diêu Xuân Nương: “Xuân Nương, tục huyền là gì vậy?”

Diêu Xuân Nương cầm chày gỗ đập mạnh hai cái vào quần áo trong tay, nhíu mày nói: “Là gả cho nam nhân có thê tử đã chết.”

Khi nàng vừa nói xong, người vừa rồi bắt đầu liệt kê từng người ở thôn Lê Thủy đã có thê tử c.h.ế.t mà không có nơi nương tựa: “Ông lão của An gia đã bảy mươi tuổi , tính là một người, Phú gia có một nam nhân sáu mươi tuổi bị trúng gió, bên sông có Liễu kia hình như thê tử cũng vừa bỏ đi không lâu, mới bốn mươi mấy tuổi, để ta nghĩ xem còn ai nữa…”

Nàng ta từ bảy mươi tuổi đến hai mươi mấy tuổi, Phùng Xuân nghe thấy người lớn tuổi thì nhăn mặt, nghe thấy người trẻ tuổi thì cúi đầu ngây ngô cười thầm.

Trên mặt nàng ấy đỏ bừng, Diêu Xuân Nương nhìn nàng ấy, vừa vui vừa lo, những lời an ủi đến bên miệng lại lặng lẽ nuốt xuống.

Người ngốc có phúc của người ngốc, nàng nghĩ. Nam nhân lớn tuổi thì lớn tuổi, có con cũng không sao, chỉ cần đối xử tốt với Phùng Xuân là được.

Diêu Xuân Nương nghĩ vậy, thở dài, âm thầm cầu nguyện: hy vọng có thể đối xử tốt với Phùng Xuân một chút.

Quần áo chưa giặt xong, đệ đệ mũm mĩm trên lưng Phùng Xuân đã ngủ dậy bắt đầu quấy khóc, có lẽ là đói, rống cổ họng mà gào khóc.



Phùng Xuân bỏ lại quần áo, chậm rãi đứng dậy. Nàng ấy quỳ lâu đau đến run rẩy, nhưng vẫn phải bế đệ đệ đi qua đi lại ở ven đường để dỗ dành.

Nhưng Phùng Xuân đâu có biết dỗ trẻ con, trước đây ở nhà, Tào Thu Thủy và Mã Bình rất ít để nàng động vào đệ đệ, đôi phu thê này rất yêu quý đứa nhi tử mà họ khó khăn lắm mới có được.


Diêu Xuân Nương thấy trẻ con khóc thì phiền lòng, lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng cậu bé, cậu bé mới yên tĩnh lại.

Nhưng cậu bé ngủ dậy tinh thần phấn chấn, mặc dù miệng bị bịt kín, nhưng tay chân lại không yên. Phùng Xuân quỳ giặt quần áo, nhóc liền kéo cổ áo nàng ấy, cắn lưng nàng ấy, làm Phùng Xuân ướt đẫm nước miếng.

Trước đây Diêu Xuân Nương rất thích trẻ con, nhưng lúc này nhìn thấy đau đầu, nàng lấy hai món quần áo còn lại trong giỏ của Phùng Xuân, định giúp nàng ấy giặt nhanh để nàng ấy đưa đứa trẻ này về.

Nhưng ngay lúc này, đứa trẻ bỗng nhiên kêu lên, kéo tóc Phùng Xuân, cố gắng trèo lên vai nàng ấy

Đứa trẻ nhìn thì nhỏ, nhưng sức mạnh lại không nhỏ. Chỉ trong chốc lát, Phùng Xuân không giữ vững được, hét lên một tiếng, cả hai người lớn và đữa nhỏ cùng ngã xuống sông.

“Bùm” một tiếng, Diêu Xuân Nương và mọi người hoảng hốt vội vàng bỏ đồ trong tay, chạy lại nâng hai người dậy.

May mắn là đoạn nước này nông, chỉ đến thắt lưng, không cuốn trôi người.

Phùng Xuân có vẻ bị hoảng, run rẩy từ dưới nước bò dậy, quần áo gần như ướt sũng, đứa trẻ trên lưng cũng không khá hơn, toàn thân ướt đẫm, sặc nước hai cái, vừa ho vừa khóc.

Xung quanh, phần lớn phụ nhân đều trở thành mẫu thân, lo lắng vây lại xem tình hình của đứa trẻ, vắt nước trên người hai người.

“Ôi, trời lạnh như vậy, trẻ con không thể bị lạnh, nhanh về nhà thay quần áo đi.”

Diêu Xuân Nương vắt tóc Phùng Xuân, nói: “Đi thôi, Phùng Xuân, ta sẽ đưa ngươi về.”

Bình luận

Truyện đang đọc