VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Diêu Xuân Nương cười đưa tay chọt vào cái má lúm đồng tiền của nàng ấy, Phùng Xuân rụt cổ lại cười khúc khích mà trốn.

Diêu Xuân Nương nhìn cái sọt trống không trên lưng nàng ấy, hỏi: “Ngươi mang cái sọt lớn như vậy, định đi đâu thế?”

Phùng Xuân dùng lưỡi đẩy viên kẹo tròn tròn trong miệng sang một bên, chỉ vào cái đuôi nhỏ của dòng sông đang biến mất, phồng má nói: “Tiết Thanh Minh đến rồi, ta phải đi dưới đó hái cành liễu, sau đó mẫu thân sẽ mang lên phố bán, có thể bán được nhiều tiền lắm.”

Diêu Xuân Nương nhìn dòng sông không thấy điểm cuối, lo lắng nói: “Nhưng ta nghe bọ họ nói cây liễu ở xa dưới hạ du lắm phải không? Ngươi đi một mình à?”

“Từ lúc nhỏ một mình ta đã đi hái cành liễu rồi!” Phùng Xuân lắc lắc cái sọt nặng trên lưng, rất tự hào nói: “Ta có thể hái đầy một cái sọt!”

Nàng ấy nhỏ nhắn, nhưng cái sọt sau lưng lại to và nặng, Diêu Xuân Nương nghĩ một hồi cũng không hiểu mẫu thân của nàng ấy sao lại yên tâm để nàng ấy đi một mình.

Diêu Xuân Nương nói với nàng ấy: “Hay là ta cùng đi với ngươi nhé, ta cũng chưa đi xuống dưới đó bao giờ, đúng lúc cũng đi hái một ít cành liễu treo ở cửa.”

Chặng đường này thật nhàm chán, Diêu Xuân Nương nói muốn cùng đi, Phùng Xuân vui mừng không thôi, lập tức đồng ý: “Được được!”

“Vậy ngươi đợi ta một chút.” Diêu Xuân Nương nói: “Ta về nhà trước để cất cái giỏ.”

Phùng Xuân nghe lời gật đầu: “Ừ! Ta sẽ đợi ngươi ở đây, không đi đâu cả.”

Hạ lưu sông này xa hơn Diêu Xuân Nương tưởng tượng, đi gần một canh giờ, đến nơi hai bên sông đã không còn nhà cửa.

Cũng như vậy, khu rừng này lớn hơn Diêu Xuân Nương nghĩ, cây lê um tùm, liễu xanh rợp bóng, chỉ riêng cây lê có lẽ cũng phải hàng trăm cây. Hít một hơi, tràn ngập hương hoa lê nồng nàn.

Diêu Xuân Nương như bị hương hoa lê làm cho nghẹt mũi, không nhịn được hắt hơi, nàng xoa xoa mũi, đưa tay hái một cành hoa lê cắm vào tóc, kinh ngạc nhìn xung quanh, hỏi Phùng Xuân: “Sao ở đây lại nhiều cây lê như vậy?”

Phùng Xuân cũng không rõ, nàng ấy ngây ngốc lắc đầu: “Không biết, có lẽ nó tự mọc lên.”



Đi xuyên qua rừng lê, đến dưới cây liễu, Phùng Xuân đặt sọt xuống, từ trong sọt lấy ra một cái kéo, nhanh nhẹn bắt đầu cắt cành liễu.

Diêu Xuân Nương tò mò nhìn quanh, từ trong áo lấy ra một cái khăn, hái một ít hoa lê gói lại, định về làm bánh hoa lê ăn.


Nàng cho hoa lê vào lòng, cầm cành liễu mà Phùng Xuân đã cắt nhìn một chút, rồi xắn tay áo lên, cùng cắt liễu giúp nàng ấy.

Cả hai đều là những người khéo tay, chỉ trong nửa giờ cái sọt của Phùng Xuân đã đầy, Diêu Xuân Nương cũng ôm một bó trong lòng, nghĩ sẽ mang cho Đường Anh hai cành.

Cắm ở cửa, trừ tà.

Cái sọt đầy cành liễu trông nặng nề, Phùng Xuân quỳ trước sọt, hai tay luồn qua dây đeo, một tay nắm dây đeo, một tay chống đất, cúi lưng chậm rãi đứng dậy.

Diêu Xuân Nương thấy dây đeo sắp cắm vào thịt nàng ấy, đưa tay muốn đỡ, nhưng lại sợ làm nàng ấy ngã, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

Khi nghĩ đến Phùng Xuân còn phải mang theo cái sọt nặng nề đầy liễu đi bộ một hoặc hai giờ để về, Diêu Xuân Nương nói: “Mẫu thân của ngươi sao lại nỡ để ngươi một mình đến nơi xa như vậy, bà ta không sợ ngươi té xuống sông bị cuốn trôi à?”

Phùng Xuân lau mồ hôi trên trán, ngây ngô cười: “Mẫu thân phải ở nhà chăm đệ đệ, không thể đến được.”

Diêu Xuân Nương ôm cành liễu, đi phía trước mở đường cho nàng ấy, lại hỏi: “Còn kế phụ của ngươi thì sao?”

Phùng Xuân có vẻ hơi sợ ông ta, nhỏ giọng nói: “Không biết, mẫu thân không nói với ta.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Diêu Xuân Nương không biết đường trong rừng lê, đi vòng quanh suýt nữa lạc, may mà cuối cùng theo bờ sông tìm được hướng đi.

Khi hai người sắp ra khỏi rừng lê, Diêu Xuân Nương bỗng dừng bước, có chút đăm chiêu nhìn sâu vào trong rừng.

Bình luận

Truyện đang đọc