VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Diêu Xuân Nương nghe hắn trả lời, bước hai bước đến bên cạnh bếp, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn: “Vậy thì là gì?”

Sắc mặt của hắn có chút trầm, nhìn kiểu nào cũng thấy không vui, mặc dù không từ chối, nhưng cũng không giống như sẽ đồng ý với nàng.

Trong lòng Diêu Xuân Nương lo lắng, cắn chặt môi. Nàng không giấu giếm những suy nghĩ trong lòng, trực tiếp hỏi hắn: “Nếu ngươi không có ý với ta, tại sao lại mang cơm cho ta, lại giúp ta làm việc, còn cho ta ăn canh trứng?”

Nàng cảm thấy có chút xấu hổ, lại cảm thấy uất ức, tức giận nói: “Vô duyên vô cớ lại tốt với ta như vậy, khiến ta hiểu lầm, thật không thể chấp nhận được!”

Vừa dứt lời, Tề Thanh bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình ảnh của nàng, hắn trầm giọng hỏi: “Vậy chúng ta trước, trước đây thì tính, tính là gì?”

Bóng dáng cao lớn của hắn đổ lên người Diêu Xuân Nương, nàng không tự chủ lùi lại một bước, không hiểu rõ câu nói của Tề Thanh: “Trước đây gì cơ?”

Tề Thanh nghe vậy càng tức giận hơn, hắn nắm lấy tay nàng kéo trở lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Trước đây khi nàng, nàng nhờ ta giúp, giúp nàng, chẳng lẽ không, không tính là theo, theo nàng sao?”

Hắn nói lắp bắp, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, khiến Diêu Xuân Nương không biết nói gì. Nàng không ngờ rằng trong lòng Tề Thanh lại nghĩ như vậy.

Nhưng là, Tề Thanh lại nghĩ đúng.

Đúng vậy, nàng đã cùng hắn trải qua nhiều điều, đã để hắn nhìn thấy qua, đã để hắn chạm vào cơ thể mình, còn nhờ hắn giúp đỡ nhiều lần.

Hắn luôn sẵn lòng đáp ứng, sao lại không tính là “theo nàng”.



Tề Thanh thấy nàng im lặng quá lâu, mất mác buông tay nàng ra, lại không nói gì nữa.

Trước khi gặp Diêu Xuân Nương, Tề Thanh sống một cuộc sống người gỗ đơn điệu, chưa từng chạm vào tay nữ nhân, chưa từng nhờ ai mai mối, cũng chưa từng nghĩ đến cô nương nào, trong lòng cũng chưa từng có ai.


Khi hắn đồng ý giúp Diêu Xuân Nương, trong lòng đã suy nghĩ về mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người ít nhất ba lần, nếu không thì hắn đã không chạm vào Diêu Xuân Nương.

Chỉ có hắn mới biết, Diêu Xuân Nương ở trong lòng hắn chiếm vị trí sâu đến mức nào.

Trong khi đó, Diêu Xuân Nương mặc dù đã gần gũi với hắn, nhưng giờ đây mới nghĩ đến việc giữ hắn trong lòng.

Hắn nhìn mối quan hệ giữa mình và Diêu Xuân Nương rất gần gũi, nhưng Diêu Xuân Nương lại chỉ coi hắn như một công cụ để giải tỏa, khi nhắc đến những chuyện đó, nàng hoàn toàn không xem hắn là người bên cạnh.

Khi Diêu Xuân Nương nhận ra điều này, trong lòng nàng cảm thấy hoang mang, bỗng trở nên thành câm điwsc, không biết phải nói gì.

Nàng lắp bắp “ta” hai lần, giống như hắn nói chuyện, lắp bắp: “Lúc ấy đầu óc của ta mụ mị, không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có thể sau này sẽ rời khỏi đây về thôn Liễu Hà, nên…”

Nàng nói đến một nửa thì nhận ra mình lại nói sai, quả nhiên, Tề Thanh nhìn nàng với vẻ kinh ngạc buồn bã, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng.


Trước đó Diêu Xuân Nương không phân biệt tốt xấu đi mắng hắn, tức giận với hắn, hắn đều không để tâm.

Nhưng câu “theo ta” của Diêu Xuân Nương sau khi đã cho hắn nhìn thấy, cho hắn chạm vào lại như đ.â.m vào lòng hắn.



Diêu Xuân Nương chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong lòng bỗng lo lắng, trực tiếp nắm lấy tay hắn.

Nàng như sợ Tề Thanh sẽ bỏ đi, đỏ bừng tai, không nghĩ ngợi gì, nhón chân lên hôn nhẹ lên đôi môi khô mềm của hắn.

Cơ thể mềm mại dán sát vào hắn, Tề Thanh bỗng cứng lại, đứng sững sờ bất động tại chỗ.

Môi chạm nhau, Diêu Xuân Nương chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, nhẹ nhàng động cánh môi.

Hầu kết của Tề Thanh lăn lộn, cũng không tránh né.

Diêu Xuân Nương hôn hắn một lúc lâu, đến khi chân nàng mỏi mới chậm rãi lùi lại.

Hắn dễ dỗ lắm, chỉ hôn một chút, hàng lông mày nhíu lại đã giãn ra, chỉ còn lại biểu tình ngây ngốc.

Diêu Xuân Nương chớp mắt, giọng nói dịu dàng, dụ dỗ: “Hãy ở cùng ta đi, Tề Thanh, ta sẽ đối xử tốt với chàng. Ta theo chàng, sẽ không nhắc đến chuyện về thôn Liễu Hà nữa.”

Tề Thanh cúi đầu nhìn tay nàng đang nắm chặt cánh tay hắn, rồi lại ngẩng lên nhìn vào đôi mắt chăm chú của Diêu Xuân Nương.

Một sợi tóc mảnh bay trước mặt nàng, hắn dùng khăn lau tay, gạt tóc nàng ra sau tai, rồi chậm rãi cúi đầu, hành động vụng về hôn lên khóe môi nàng.

Hắn lắp bắp mà thận trọng nói: “Được, được.”

Bình luận

Truyện đang đọc