Editor :Rừng thần thoại
Nhìn thiệp mời trên tay, Lăng Huyền Thư với gương mặt tuấn tú đang nhăn nhó sắp thành một dúm tã. Thiệp mời bị nắm càng lúc càng chặt, Lăng Huyền Thư cắn răng nói: “Tại sao lại có tên của ta trên đây…”
Lăng Huyền Kỳ lắc lư tiến vào tiểu viện của Lăng Huyền Thư, vừa vặn nghe được tiếng oán giận của gã, móc ra từ trong lồng ngực một tấm thiệp mời y chang vung xuống mặt bàn đá trước mặt Lăng Huyền Thư, “Ngay cả đệ cũng có, cho nên huynh có nhận được thiệp mời thì có gì là lạ.”
Khóe miệng Lăng Huyền Thư giật giật, nhìn Lăng Huyền Kỳ ngồi đối diện với mình, “Ngay cả đệ cũng mời, Lưu chưởng môn cũng không sợ việc vui công tử nhà lão bị phá hỏng?”
“…” Lăng Huyền Kỳ vẻ mặt thành thật, “Tam ca, thật ra đệ cũng không thích việc gặp rắc rối như huynh tưởng tượng.”
Lăng Huyền Thư nhíu mày, “Ta nghe nói hôm qua đệ đánh con trai Kiều viên ngoại?”
Lăng Huyền Kỳ xem thường, “Tài nghệ hắn không bằng người, sao có thể trách đệ?”
“Theo ta được biết con trai Kiều viên ngoại cũng không biết võ công.” Lăng Huyền Thư thu thiệp mời vào trong tay áo, hơi híp mắt.
Lăng Huyền Kỳ ho khan, “Hắn… Hắn sẽ không chạy tới đòi bồi thường đó chứ?”
“Không có.”
“Vậy là được.” Lăng Huyền Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Huyền Thư mặt không hề cảm xúc, “Mà đến là cha hắn.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
“Theo thường lệ tính tiền nợ tháng này của đệ, ” Lăng Huyền Thư tính toán một chút, “Đệ thiếu nợ ta 3,57928 đồng, nhớ rõ.”
Lăng Huyền Kỳ một mặt lấy lòng mỉm cười, “Tam ca, đã là huynh đệ với nhau, mấy đồng lẻ hãy bỏ qua đi, không được sao?”
Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, “Cũng được.”
Lăng Huyền Kỳ liều mạng gật đầu.
Lăng Huyền Thư làm mặt ta rất phối hợp với vẻ mặt của ngươi nói: “Vậy thì theo ý đệ, suy đi tính lại, bốn ngàn hai.”
“…” Lăng Huyền Kỳ nứt mặt, từ lúc nào ta nói có ý như vậy, “Vẫn là 3,57928 đồng đi.” Dù có tính lại cũng không cần phải triệt để thế a.