VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Khoảng cách năm trượng này tuyệt đối khó mà nhảy qua dễ dàng, Lăng Huyền Uyên hỏi: “Có thể nối cầu hai bên không?”

Hoắc Tư Quy nói: “Không, bằng không ta cũng chẳng nhắc tới chuyện này.”

“Vậy nếu mà chúng ta giết tới đó, phía sau đệ tử Ẩm Huyết Giáo như ong vỡ tổ xông tới, ”

Lăng Huyền Dạ nói, “Còn chưa giao thủ thì chúng ta đã bị dồn vào một góc còn gì?”

Lăng Huyền Thư nghi ngờ nói: “Khoảng cách xa đến vậy, cho dù khinh công ba huynh đệ bọn họ có cao đến đâu, cũng không thể một lần mà nhảy qua được chứ?”

Hoắc Tư Quy gật đầu, “Ở một bên khe có một sợi dây xích, nếu bọn họ từ bên trong ra thì quăng dây xích này ra giữa khe, làm chỗ đặt chân. Còn nếu tới lúc về thì phát ra tiếng ở khe đối diện cầu viện, sẽ có Ẩm Huyết Sử bảo vệ xích sắt quăng qua.”

Yến Thanh Tiêu nói: “Nói cách khác chỉ cần có người xông qua cướp được xích sắt trước là được, bằng công lực bản thân khó mà một lần nhảy qua đó, nếu có ai ở phía sau giúp đỡ một cái, thì vẫn có thể làm được.”

Hoắc Tư Quy khẽ thở dài, “Vấn đề ở ngay chỗ này, sợi dây xích này nhiêu năm thả rơi xuống khe, một đầu bị ngâm trong đó, đã sớm nhiễm quá nhiều nọc độc khí đôc, nếu chúng ta đụng vào, sẽ lập tức mất mạng. Dù có đồ vật ngăn cách, cũng không chặn được khí độc thấm vào, nên…”

” Bằng vào chúng ta căn bản không qua được cửa ải này, ” Lăng Huyền Kỳ nhụt chí nói,

“Những gì nói trước đó đều vô ích, muốn giết Hỏa Phong giống như nằm mộng ban ngày.”

Hoắc Tư Quy mím môi không nói.

Lăng Huyền Thư cầm gối mềm đặt ra sau lưng rồi dựa vào, “Thế sao Ẩm Huyết Sử cầm xích sắt không có chuyện gì?”

“Cái này ta cũng không rõ lắm, ” Hoắc Tư Quy nói, “Dường như có liên quan tới tà công bọn họ luyện tập, bởi vì ta nghe nói trên dưới toàn giáo chỉ có ba huynh đệ Hỏa Phong cùng ba mươi hai Ẩm Huyết Sử mới có thể chạm vào xích sắt kia. Mà sau mỗi lần chạm vào, bọn họ phải dùng nước thuốc được pha chế đặc biệt rửa tay, để ngừa độc vật thương thân. Tuy độc vật Ẩm Huyết Giáo nhiều, nhưng bọn chúng vẫn chưa thể lợi dụng tốt, thủ đoạn dùng độc đến nay cũng chỉ có vậy mà thôi.”

“Có lớp bình phong này thì thật sự không thể khinh thường.” Lăng Huyền Uyên nhìn về phía Lăng Huyền Thư, “Đệ hỏi chuyện này, là muốn bắt Ẩm Huyết Sử ép hắn quăng xích sắt?”

Không chờ Lăng Huyền Thư gật đầu, Hoắc Tư Quy nói thêm: “Vô dụng, đừng quên phía bên kia còn có ba tên Hỏa Phong ở, cho dù Ẩm Huyết Sử chịu, thì người vượt qua đó làm sao chống đỡ được một lúc ba tên Hỏa Phong?”

Lăng Huyền Sương vội la lên: “Ngươi nói nhiều như vậy, biện pháp đâu?”

“Không phải là… Để cho các ngươi suy nghĩ đó sao.” Hoắc Tư Quy vô tội nói.

Mọi người: “…”

Ánh mắt Bạch Giám Tâm lóe lóe, xuống giường muốn đi ra bên ngoài.

Dư Diệu không nhanh không chậm nói: “Các ngươi không có cách nào, nhưng ta thì có biện pháp.”

Sống lưng Bạch Giám Tâm cứng đờ, tay nắm chặt thành giường, không nhúc nhích.

Lăng Huyền Thư nhìn cái này lại nhìn cái kia, nói: “A Diệu, để ngươi mạo hiểm ta đã quá áy náy, dù sao chuyện đầu tiên cũng dễ dàng để ngươi thoát thân; nếu lại để cho A Tịch theo chúng ta đến tận chỗ đó, muốn rời khỏi chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mà chuyện này từ đầu đã không liên quan tới các ngươi, không nên liên lụy nhiều người thì tốt hơn.”

“Là bạn thì đừng có nói như vậy, ” Dư Diệu nói, “Ngươi biết tính tình A Tịch, nếu hắn biết được chuyện của ngươi, cũng sẽ không đứng ngoài nhìn.”

Bạch Giám Tâm tựa vào cột giường, “Chuyện khói độc để ta giải quyết, quay về sẽ làm một ít viên thuốc để các ngươi tạm thời tránh được, các ngươi phải nắm chắc thời gian, quý trọng mà dùng, dù sao ta cũng không thể một lần cản chế ra quá nhiều.”

Dư Diệu vắt chân nói: “Vậy ngày mai ta sẽ mang A Tịch tới đây, cũng tiện cho chúng ta cộng thương đại kế.”

Bạch Giám Tâm lườm hắn một cái, đi ra ngoài.

Nhìn hắn rời đi, Yến Thanh Tiêu hiếu kỳ hỏi: “A Tịch là ai?”

Lăng Huyền Thư nói: “Cố nhân.”

“…” Yến Thanh Tiêu cắn răng nói, “Ta là muốn hỏi tại sao chúng ta không được nhưng hắn lại được?”

Lăng Huyền Thư nói: “A Tịch có một sư phụ kỳ quái, lúc hắn còn nhỏ rất thích bắt hắn để thí nghiệm thuốc, thử tới thử đi, đã luyện hắn thành thể chất bách độc bất xâm, cho nên những sâu độc kiến độc kia không làm gì được hắn.”

“Nhắc tới, ” Vẻ mặt Dư Diệu không nhìn ra là tiếc nuối hay là hoài niệm, “Thể chất đặc biệt này của A Tịch, chính là nguyên nhân Giám Tâm cùng hắn kết bạn quen biết rồi thân nhay, bây giờ hai người này nhưng…”

Lăng Huyền Thư thấy hắn nói một nửa lại không nói nữa, nói: “Chờ A Tịch đến rồi, có phải là sẽ khác?”

“Ta chỉ hy vọng bọn họ có thể cởi bỏ khúc mắc lẫn nhau, dù sao bên người có người mình quý trọng cũng không nhiều.” Dư Diệu nói xong, cũng đứng dậy rời đi.

Yến Thanh Tiêu thấy trên mặt Lăng Huyền Thư tỏ rõ mệt mỏi, nói: “Chuyện này cũng bàn được kha khá rồi, hôm nay bàn tới đây đi, còn lại chờ vị kia… A Tịch gì đó đến rồi lại nói tiếp, đã không còn sớm, đều về đi ngủ đi.”

Lăng Huyền Uyên đứng lên, đi được hai bước thì quay đầu lại, hỏi Hoắc Tư Quy: “Một trong ba huynh đệ Hỏa Phong Tam, trên người nào có hình xăm không?”

“Hình xăm?” Hoắc Tư Quy không rõ vì sao hắn hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời, “Cũng không biết, chưa bao giờ ta thấy bọn họ cởi trần.”

Lăng Huyền Thư nói: “Nhị ca cảm thấy Hỏa Phong là người đả thương Nhị tẩu?”

“Căn cứ vào đâu mà suy đoán?” Lăng Huyền Kỳ cũng hỏi theo.

Lăng Huyền Uyên lại bước tiếp ra ngoài, “Không có căn cứ, ta chỉ không muốn buông tha bất luận khả năng nào.”

Lăng Huyền Dạ đỡ Mộ Phi Hàn từ đầu đến cuối chưa nói một lời, “Có phải mệt rồi không? Sớm biết thì không cho ngươi đến rồi, ngày mai ta nói cho ngươi nghe cũng giống nhau mà.”

“Không ngại.” Mộ Phi Hàn dựa vào gã mượn lực đứng lên, cũng nhìn Hoắc Tư Quy nói,

“Hoắc công tử, theo ngươi, bọn họ trộm Thiên Tàm tuyết y, có khả năng mặc ở trên người ai nhất?”

“Tuy nói bảo vật nên dâng cho Đại Hỏa Phong thân là giáo chủ, nhưng ta không cho là thế, ” Hoắc Tư Quy nói, “Tình cảm ba huynh đệ Hỏa Phong vô cùng tốt, chắc chắn Đại Hỏa Phong cùng Nhị Hỏa Phong sẽ đem bảo y cho Tiểu Hỏa Phong võ công kém nhất.”

Mộ Phi Hàn hơi gật đầu, “Ta biết rồi, đa tạ.”

Lăng Huyền Dạ đỡ hắn đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Đến giờ vẫn còn nhớ bảo y này, ai...”

Mộ Phi Hàn liếc gã một cái, không lên tiếng.

Đợi cho tất cả mọi người đi hết, Yến Thanh Tiêu mới chậm rãi đi theo cuối cùng.

Lăng Huyền Thư đúng như dự đoán gọi y lại, “Thanh Tiêu, đợi tí.”

Yến Thanh Tiêu làm mặt không kiên nhẫn quay đầu lại, “Chuyện gì?”

Lăng Huyền Thư hất cằm chỉ xuống giường chiếu lộn xộn, “Giúp ta trải được không?”

“...” Yến Thanh Tiêu nghiêng thân dựa vào cửa, “Ngươi cần chính là Lăng Tiểu Lâm nhà các ngươi mới đúng chứ?”

Lăng Huyền Thư cười nhẹ, “Ta chỉ cần ngươi.”

Yến Thanh Tiêu: “...”

Nhìn ánh mắt y có vẻ hơi không dễ chịu, tâm tình Lăng Huyền Thư càng tốt hơn, “Thanh Tiêu, sau khi tới đây sao ngươi lại không đến nhìn ta, từ lúc ta tỉnh vẫn không gặp ngươi.”

Yến Thanh Tiêu đi qua, động tác thô lỗ giúp hắn trải giường, “Có nhiều người chăm sóc ngươi đến vậy, nào cần tới phiên ta bận tâm?”

“Ta nói rồi ta chỉ cần...”

“Câm miệng!” Yến Thanh Tiêu hét hắn, ấn hắn nằm vật xuống, rồi đắp kín chăn cho hắn,

“Gần đây trong lòng ta rất là khó chịu, ngươi đưng có gây thêm phiền phức cho ta!”

Lăng Huyền Thư có hơi bất ngờ, nói: “Sao lại phiền lòng?”

Yến Thanh Tiêu nói: “Đây là chuyện của ta, nghĩ rõ ràng ta sẽ nói cho ngươi biết, không nghĩ ra...”

“Không nghĩ ra thì sao hả?” Hai mắt Lăng Huyền Thư không hề nháy mà nhìn y.

Yến Thanh Tiêu né tránh ánh mắt của hắn, “Không nghĩ ra, sau này chúng ta vẫn giống như trước đây, không cần gặp mặt.”

“...” Lăng Huyền Thư cười khổ, “Thế mà còn nói chỉ là chuyện của một mình ngươi?”

“Ta nói gì chính là cái đó!” Yến Thanh Tiêu xoay tay vung lên tắt đèn, “Ngươi ngủ đi, ngày mai lại không có tinh thần như giờ, thì đừng có gặp ta!”

Lăng Huyền Thư gối lên cánh tay, nhẹ giọng nói: “Chết cũng phải có.”

Ngày hôm sau, Lăng Huyền Sương bị Thiệu Dục Tân kéo dậy, dùng qua đồ ăn sáng xong cũng xem như gần tỉnh táo, nên mới đề nghị đi nhìn Bối Cẩn Du một cái.

Đi tới bên dưới lầu trúc Lăng Huyền Uyên cùng Bối Cẩn Du, đã thấy Bối Cẩn Du đang ngồi ở bên ngoài cho thỏ Bạch Giám Tâm nuôi ăn, tinh thần xem ra không tệ.

Lăng Huyền Sương bắt đầu bò lên lưng Thiệu Dục Tân, tuy đã rất nỗ lực thử đi tiếp xúc với đôi tuyết sư, nhưng với mấy động vật này vẫn còn sợ sệt, với hắn mà nói vẫn còn ám ảnh.

Bối Cẩn Du nhìn hắn khẩn trương, cười nói: “Không phải đã tốt lắm rồi sao, sao lại còn trốn?”

Lăng Huyền Sương ngừng động tác, bĩu môi nói: “Ta nhất thời đã quên.”

Lăng Huyền Uyên đuổi thỏ nhỏ đi, mời hai người họ ngồi xuống, nói: “Đến rất đúng lúc, ta cũng đang muốn tìm các ngươi.”

“Chuyện gì?” Lăng Huyền Sương thoải mái tiếp nhận trà Bối Cẩn Du đưa tới, hỏi.

Lăng Huyền Uyên nhìn Bối Cẩn Du, mới nói: “Ta đang suy nghĩ trước khi lên Ẩm Huyết phong, có muốn nên để huynh cùng Cẩn Du tạm ở lại Tử Trúc Lâm hay không.”

Bối Cẩn Du tay nâng chén trà hơi khựng lại, “Là bởi vì mấy lời Hoắc công tử nói tối qua?”

“Bối trại chủ cũng nghe rồi?” Thiệu Dục Tân nói, “Như hắn từng nói, tình hình trên Ẩm Huyết phong xác thực quá mức hung hiểm.”

“Hắn đã nói đại khái với ta.” Bối Cẩn Du vừa nhìn về phía Lăng Huyền Uyên, “Ta biết một đường này ta liên lụy cho ngươi không ít, thế nhưng lần này ta vẫn muốn đi theo, cái khác ta có thể không giúp được gì, nhưng ngươi đã nói bên trong có vô số cơ quan, nói không chừng ta còn có chỗ hữu dụng.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Nếu cảnh tượng trên Ẩm Huyết phong đúng như Hoắc công tử từng nói, vậy thì cơ quan của chúng với Cửu Ngõa liên hoàn trại của ngươi sẽ không giống nhau.”

Bối Cẩn Du hừ một tiếng, “Ta biết ngươi không lọt mắt cơ quan cạm bẫy Cửu Ngõa liên hoàn trại chúng ta, nhưng mấy cạm bẫy kia còn không phải nhốt được ngươi lại? Bằng không ngươi cũng sẽ không trở thành áp trại phu nhân của ta!”

Lăng Huyền Uyên: “...”

Bối Cẩn Du lại nói: “Cơ quan cạm bẫy của ta đều dùng nhân lực tài lực ít nhất đỡ tiêu hao để đạt được lợi ích lớn nhất, thô sơ không quan trọng, có ích là được. Nhìn như không đáng chú ý, nhưng bên trong có nhiều chỗ, các ngươi không hiểu, ta lại hiểu.”

“Em dâu Cẩn Du nói đúng, ” Lăng Huyền Sương lắc hai cái chân, “Dọc đường vừa rồi không biết ngươi đã muốn đuổi chúng ta về nhà bao nhiêu lần rồi, lần nào thành công? Cho nên ngươi đừng vọng tưởng!”

Lăng Huyền Uyên không để ý đến hắn, hỏi Thiệu Dục Tân nói: “Thiệu đại ca thấy chuyện này thế nào?”

Thiệu Dục Tân hơi suy nghĩ, nói: “Bề ngoài nhìn vào, để người ở lại sẽ tốt hơn, nhưng ta chỉ lo lắng, Hỏa Phong sẽ nhân cơ hội trong lúc chúng ta vừa đi sẽ hồi mã thương*, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”

* hồi mã thương: Quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch

“Đúng vậy, ” Lăng Huyền Sương nháy đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Thiệu Dục Tân,

“Ngươi đã đồng ý để ta cùng ngươi lên Ẩm Huyết phong để hỏi rõ ràng.”

Thiệu Dục Tân đưa tay nựng nựng hắn, “Hừm, mang ngươi theo bên người, ta mới có thể chân chính an tâm.”

... 

Chương này dài qua thể.

Bình luận

Truyện đang đọc