VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Lăng Huyền Uyên nhìn Cao Thủ đang tự đắc xuống lôi đài, mãi cho đến lúc lão vào lều ngồi, mà tầm mắt vẫn chưa thu hồi.

Bối Cẩn Du nhìn theo hướng đó, “Có chỗ nào lạ hả?”

“Cảm thấy có chỗ kì lạ, nhưng không biết phải nói thế nào.” Lăng Huyền Uyên hỏi Lăng Huyền Thư, “Huyền Thư, đệ thì sao?”

Lăng Huyền Thư xoa cằm, nói: “Mỗi một chiêu lão đánh ra, nhìn như lực bất tòng tâm, xong lại hậu kình mười phần, không để ý kĩ thì rất khó nhìn ra được. Nếu đó không phải công pháp bản môn của lão, vậy lão chính là một cao thủ thâm tàng bất lộ.”

“Lão gọi là Cao Thủ còn gì.” Lăng Huyền Dạ nói, “Mà sao các huynh nhìn ra còn đệ thì không?”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Đệ cũng không nhìn ra cái gì.”

“Cho nên các ngươi phải chăm chỉ luyện công, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Không nhìn ra là do công lực các ngươi còn chưa đủ.”

“…” Yến Thanh Tiêu khẽ hừ một tiếng nói, “Ta cũng không nhìn ra.”

Lăng Huyền Thư dùng ánh mắt tỏ vẻ: “Ngươi mới vừa đánh với xong, đang còn nghỉ ngơi, không thấy cũng rất bình thường.”

Mộ Phi Hàn đột nhiên nói: “Ta cũng không nhìn ra.”

Mọi người: “…”

Tỉ thí cả một buổi sáng vẫn không có trận nào hấp dẫn đáng xem.

Lăng Huyền Sương dựa vừo Thiệu Dục Tân, hai mắt khép chặt mở không ra.

Thiệu Dục Tân thấy đầu hắn từ bả vai mình từ từ trượt xuống, liền kéo

hắn vào trong ngực.

Lăng Huyền Sương mở nửa con mắt nhìn hắn, “Kết thúc rồi à?”

“Còn lâu, ” Thiệu Dục Tân sửa sang lại cổ áo giúp hắn, “Ngủ thêm một lát nữa cũng được.”

Lăng Huyền Sương ôm eo hắn, “Không ngủ nữa, ta đói.”

“Vậy chúng ta xuống nhà bếp xem Thái Cẩm chuẩn bị món gì cho bữa trưa?” Thiệu Dục Tân hỏi.

Lăng Huyền Sương tinh thần tỉnh táo, “Được!”

Thiệu Dục Tân kéo hắn đứng dậy, đi về phía nhà bếp.

“A ui!” Đi chưa được hai bước, Lăng Huyền Sương lảo đảo một cái, suýt nữa quỳ trên mặt đất.

Cũng may Thiệu Dục Tân phản ứng nhanh, kéo hắn lại, “Sao lại không cẩn thận thế hả?”

Lăng Huyền Sương xoay người lại sờ sờ đầu Đào Tâm Duyệt, “Tiểu sư muội ngoan, đừng có nghịch ngợm, sư huynh cùng sư tẩu thấy cái gì ăn ngon miệng, sẽ mang về cho muội ăn.”

Đào Tâm Duyệt: “…”

Nhưng hắn bị làm thất vọng nữa rồi, lại cùng Thiệu Dục Tân đi vòng trở về, qua phía lều Ngự Kiếm sơn trang.

Lăng Huyền Thư nhìn dáng vẻ nhăn nhó ghét bỏ của hắn, nói: “Huynh sao vậy?”

“Ta nói cho các ngươi biết, lát nữa nhất định phải tìm chỗ khác mà ăn, ” Lăng Huyền Sương bĩu môi, “Tên Thái Cẩm kia, cho người nấu một đống chẳng rõ là gì để cho chúng ta ăn, nhìn qua như đồ ăn cho heo vậy!”

Lăng Huyền Dạ cười nói: “Thiệu đại ca dẫn huynh xuống nhà bếp?”

Lăng Huyền Kỳ hâm mộ nói: “Cả ngày không phải ăn chính là ngủ, đệ cũng muốn thế.”

“…” Lăng Huyền Sương không phục, “Còn một chuyện quan trọng nhất tại sao đệ không nói luôn hả? Ta còn muốn bồi Dục Tân nữa!”

Bối Cẩn Du nói: “Rõ ràng là hắn bồi ngươi mà?”

Lăng Huyền Sương giả mặt quỷ với mấy người, “Huyền Uyên đâu?”

Yến Thanh Tiêu chỉ lên trên đài, “To lớn thế kia mà ngươi không nhìn thấy.”

Lăng Huyền Sương quay qua phía đài hô lớn: “Huyền Uyên đừng đùa nữa, để sức ăn cơm!”

Lăng Huyền Uyên còn đang luận võ: “…”

Yến Thanh Tiêu trước đó đã để Phó Nam nói chuyện với tiểu tư, vòng kế tiếp y sẽ không so nữa, bởi vậy chỉ đợi Lăng Huyền Uyên trở về, đoàn người kéo nhau ra ngoài dùng bữa luôn.

Hôm nay mọi người kéo nhau đến Cẩm Tú Viên xem trò vui, cho nên lượng người đến Thiên cung các ít hơn ngày thường nhiều, thấy một góc có chỗ trống, mấy người ngồi xuống luôn, không lên phòng đặc biệt lầu trên nữa.

Chưởng quỹ gọi người lôi bình phong đến, để phòng ngừa người ngoài quấy rối.

Mấy người bọn họ mới vừa ăn được một ít, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến quen thuộc âm thanh.

Viên Thành nói: “Xem ra người ở đây không nhiều so với lời đồn, còn đến sớm chiếm chỗ ngồi làm gì?”

Phương Công nói: “Đồ ăn ở đây không biết có ngon như trong truyền thuyết không đây, sư phụ còn đuổi chúng ta ra ngoài không cho chúng ta xem ngài luận võ.”

“Ngồi đi ngồi đi, gọi mấy món cho sư phụ, không phải nói sẽ tới rất nhanh sao.”

“Tiểu nhị, đến đến đến!”

“Cái lão Cao Thủ kia cũng tới, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Còn nói rất nhanh, xem ra luận võ lần này lão đã tính trước kỹ càng rồi.”

Lăng Huyền Uyên cúi đầu nhìn trà trên tay, “Lấy công phu của lão, mấy vòng này khó mà làm khó được lão, nói không chừng sẽ đáng đến cuối cùng.”

Bối Cẩn Du nói: “Cùng đánh với ngươi?”

Lăng Huyền Kỳ cắn chén trà cười, “Sao mà Nhị tẩu biết được Nhị ca sẽ đánh tới trận cuối?”

Bối Cẩn Du nhíu mày, “Ngươi cảm thấy hắn không thể à?”

“…” Lăng Huyền Kỳ bé ngoan uống trà, “Có thể.”

Thấy bọn họ nhắc tới Đào Tâm Duyệt thì nói: “Võ công của người này tà môn cực kì, ” nàng nghĩ vừa rồi mình bị lão trêu chọc, gò má hơi ửng hồng, “Nếu mà quyết tâm, chỉ sợ… Lão sớm có thể lấy mạng ta.”

“Sẽ không, ” Lăng Huyền Sương xua tay, “Sư huynh ngươi sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, ta cũng sẽ không!”

Đào Tâm Duyệt lườm hắn một cái, “Ngươi thì có gì ngăn cản được?”

“Ta cản không được lão, ” Lăng Huyền Sương chỉ từ Lăng Huyền Uyên tới Lăng Huyền Kỳ, “Nhưng ta có một đống đệ đệ.”

Một đốn đệ đệ: “…”

Đang khi nói chuyện, bên ngoài ồn ào dần lên, mọi người trước sau kéo nhau vào cửa, đảo mắt đã lấp kín Thiên cung các.

Viên Thành nói: “Đúng là có rất nhiều người.”

Phương Công nói: “Đều là người vừa ở Cẩm Tú viên xem trò vui tới đây.”

Đúng lúc Trần Tiểu Cường đỡ Cao Thủ đi vào, “Sư phụ, ngài chậm một chút.”

Lăng Huyền Thư ý vị không rõ cười cười, đứng lên nói: “Ta thử đi thăm dò nội tình.”

Yến Thanh Tiêu thuận miệng nói: “Cẩn thận.”

Lăng Huyền Thư đã sắp bước qua tấm bình phong thì quay đầu lại, cười đến vô cùng ấm áp, “Được.”

Yến Thanh Tiêu: “…” Người vừa nói chuyện nhất định không phải là ta, nhất định không phải!

Lăng Huyền Thư giả như nhìn thẳng bước ra phía cửa, lúc đi tới bên cạnh Cao Thủ thì “Không cẩn thận” va vào vai lão.

Cao Thủ đang được Trần Tiểu Cường đỡ đi nhìn qua bước chân bất ổn, mỗi bước đi đều phải lắc chân vài ba lần, Lăng Huyền Thư lại có ý va chạm phía dưới, thế mà lùi nửa bước cũng không.

Lăng Huyền Thư ngạc nhiên với sức mạnh từ vai lão, lại làm ra vẻ muốn đỡ lão, “Hóa ra là cao minh… Tiền bối, vãn bối lỗ mãng, tiền bối chớ trách.”

“Việc nhỏ việc nhỏ, ” Cao Thủ nắm lấy cánh tay của hắn, thân thể lảo đà lảo đảo, “Cũng do ta đã lớn tuổi, xương cốt không rắn chắc bằng người trẻ tuổi các ngươi, va phải ngươi có vẻ không nhẹ, cứ để ta từ từ.”

Nụ cười Lăng Huyền Thư không thay đổi, “Phải, phải.”

“Sư phụ, chúng ta đi ngồi đi, đứng ở chỗ này… Ai u!” Trần Tiểu Cường còn chưa dứt lời, thì cả người bị một nguồn sức mạnh đẩy ra ngoài, ngã xuống đất một lúc rồi mà vẫn chưa bò lên được.

Viên Thành cùng Phương Công vội vàng đi qua nâng hắn dậy, hỏi hắn xảy ra chuyện gì.

Trần Tiểu Cường ngơ ngơ ngác ngác nói: “Ta cũng không biết.”

“Sư phụ, ” Viên Thành đi tới, “Ngài đây là…”

Cao Thủ lui lại một bước, đưa tay ra hiệu cho Viên Thành đỡ mình, “Lăng Tam thiếu, ta đói, đi ăn cơm trước đã, đỡ phải cản đường của ngươi.”

Lăng Huyền Thư khẽ vuốt cằm, “Tiền bối xin mời.”

Đợi đến khi Cao Thủ ngồi xuống, Lăng Huyền Thư xem như không có chuyện gì xảy ra mà đến chỗ chưởng quỹ nói chuyện phiếm hai câu, lại trở về sau tấm bình phong.

“Thế nào?” Lăng Huyền Uyên hỏi.

Lăng Huyền Thư suy nghĩ nên nói như thế nào, một lúc sau chỉ nói ra bốn chữ: “Sâu không lường được.”

Đào Tâm Duyệt không đồng ý, “Võ công của lão ta tuy nói có chút tà môn, nhưng cũng không đến trình độ đó như ngươi nói.”

“Cái ta nói không phải là võ công của lão, ” Lăng Huyền Thư nói, “Ta vừa cùng lão quá hơn ba mươi chiêu, còn chạm nhau một chưởng, có thể đánh Trần Tiểu Cường bắn ra, chứng tỏ nội lực của lão vẫn còn dưới.”

Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng nói: “Cũng phải xem người ta cố ý nhường ngươi, hay là cố ý không muốn để cho ngươi tra được nội tình của lão.”

Lăng Huyền Thư chỉ vào ấm trà, đem chén trà đưa qua trước mặt chờ y rót, “Năng lực điểm này ta vẫn có, ngươi phải tin ta.”

Thấy không ai để ý đến y, Yến Thanh Tiêu đành nhịn xuống rót trà cho hắn, “Có hay không đều do tự ngươi nói, ai mà biết được?”

Thiệu Dục Tân nói: “Nếu nói không phải võ công, vậy sâu không lường được mà ngươi nói, ám chỉ cái gì?”

“Người như lão ta.” Lăng Huyền Thư xoay xoay chén trà trong lòng bàn tay, “Lúc lão ta cùng Đào cô nương luận võ ta đã thấy có chỗ kì lạ, vừa rồi cùng lão quá chiêu, càng thấy lạ hơn. Chiêu thức của lão quả thật thượng thừa, thủ pháp cũng đủ lão luyện, nhưng mà…”

Lăng Huyền Dạ hiếu kỳ nói: “Nhưng mà cái gì?”

Lăng Huyền Thư cau lại lên lông mày, “Nhưng mà với võ công của lão, lại đến tuổi này, thì đáng lẽ nội lực không chỉ đến mức đó.”

“Cũng phải, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Hay lão không phải người thường xuyên luyện võ?

Mộ Phi Hàn mở miệng nói: “Với một người không quá nhiệt tình với võ công, sao còn đến tranh minh chủ võ lâm?”

Lăng Huyền Dạ dùng tay chống đầu, “Nói vậy xem ra, người này đủ khiến người ta khó mà nhìn thấu.”

Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư vẫn đang nhíu mày, hỏi: “Ngươi còn lưu ý chỗ nào à?”

“Mấy chiêu thức này ta cảm thấy đã gặp ở đâu đó, ” Lăng Huyền Thư thở dài nói, “Đáng tiếc không quá ấn tượng, thật giả khó đoán làm ta khó mà nhớ ra ngay được.”

Món ăn lục tục mang lên, Bối Cẩn Du bắt chuyện bải mọi người mau động đũa, “Không nhớ ra được thì đừng nghĩ nữa, dù sao cái ngươi vừa mới thăn dò cũng đủ biết lão ta không phải đối thủ Huyền Uyên, nên Huyền Uyên có thể thuận lợi ngồi lên vị trí Minh Chủ.”

Lăng Huyền Uyên duỗi đôi đũa ra được một nửa thì rút về, “Ngươi biết từ lúc nào lão ta không phải đối thủ của ta?”

Bối Cẩn Du nói: “Bởi vì lão ta không phải đối thủ của Huyền Thư.”

Lăng Huyền Uyên tiếp tục gắp rau, lạnh nhạt nói: “Võ công của Huyền Thư còn tốt hơn ta.”

“…” Một chiếc đũa trong tay Bối Cẩn Du rơi xuống mặt bàn, “Tại sao ta không biết chuyện này?”

Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ nhếch miệng nhìn Lăng Huyền Uyên một chút lại chuyển qua nhìn Lăng Huyền Thư một chút, cùng kêu lên: “Chuyện này chúng ta cũng không biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc