VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

“Dục Tân!” Lăng Huyền Sương lòng như lửa đốt, muốn chạy theo thì bị đôi tuyết sư chắn ở trước mặt, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm. Hắn không dám tới gần, chỉ nắm chặt ống tay áo, nói với hai con tuyết sư, “Chúng mày đừng có đứng ngốc ở đây, mau đi giúp Dục Tân a!”

Tuyết sư vẫn bất động như cũ.

Yến Thanh Tiêu cõng Lăng Huyền Thư lên, nói: “Thiệu nguyên chủ chỉ dùng một tiếng huýt sáo đã xuống mệnh lệnh được với chúng nó, chúng ta đi mau, đừng có phụ ý tốt của hắn. Phó Nam, đi trước mở đường.”

Lăng Huyền Sương không muốn, “Nhưng mà…”

Bối Cẩn Du quản không được nhiều chuyện như vậy, lôi kéo hắn rời đi, “Không muốn cũng phải đi, nếu không tất cả chúng ta sẽ mất mạng!”

Bọn họ vừa rời đi, đôi tuyết sư cũng tự giác đuổi theo.

Thiệu Dục Tân một mình đối đầu cùng năm người, hắn không chút lưu tình sử dụng sát chiêu, trong lúc đối phương không kịp chuẩn bị giết được một tên.

Còn lại bốn tên Mặt đầu lâu bất ngờ với nội lực bá đạo của hắn, lập tức cẩn thận hơn rất nhiều, lại ỷ vào ưu thế nhiều người phối hợp với nhau cùng ra tay.

Thiệu Dục Tân lấy một địch bốn, trong lòng không quá chắc chắn. Hắn không mong sẽ giết được hết bốn tên này, chỉ hy vọng kéo dài được thời gian, để đám người Lăng Huyền Sương tranh thủ tìm được một chỗ ẩn thân, tránh được nguy hiểm lần này.

Đáng tiếc không như mong muốn, bốn tên kia phối hợp cực kỳ hiểu nhau, Thiệu Dục Tân chống đỡ dần hiện rõ đang rơi vào thế yếu, muốn ngăn cản bốn tên này đã đủ khó khăn, cuối cùng vẫn bị một tên chạy thoát.

Thiệu Dục Tân bắt đầu lo lắng.

Có Yến Thanh Tiêu cùng Phó Nam đi cùng, hắn sẽ không sao; Bối Cẩn Du ít ra cũng có một chút công phu, ba người bọn họ nhất định có thể giết chết tên đó, hắn sẽ không bị thương.

Tâm tư loạn thành một đoàn, chiêu thức đánh ra cũng rối loạn theo, suýt nữa lại để một tên trong đó chạy mất.

Thiệu Dục Tân chợt nghĩ tới điều gì đó, cố ý thả ra kẽ hở, thả một tên Mặt đầu lâu chạy đi.

Đã thế, nếu muốn giết hai tên còn lại ở đây sẽ không phải là việc khó, rồi đuổi theo cản giết hai tên kia trước khi chúng tìm được đám Lăng Huyền Sương, giải quyết từng tên như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Tuy có Bối Cẩn Du đỡ, Lăng Huyền Sương vẫn cảm thấy hai chân muốn nhũn ra, hắn sợ da lông động vật hơn hai mươi mấy năm, cho dù trong lòng đã tự nhủ đôi tuyết sư sẽ không làm hại hắn, nhưng thân thể lại không chịu nghe hắn sai khiến.

Bối Cẩn Du lau mồ hôi, nói: “Kiên trì một chút nữa.”

Lăng Huyền Sương liễm liễm tâm thần, thở một hơi nói: “Ngươi còn không thoải mái, cũng đừng có gạt.”

“Ta rất khỏe.” Bối Cẩn Du liếc nhìn con đường dưới chân càng lúc gồ ghề, thầm nghĩ không biết Lăng Huyền Uyên có thể tìm tới chỗ này được không.

Phó Nam từ trước đầu quay lại đến, nói: “Lâu chủ, cách đó không xa ở phía trước có một cái cây già, hốc cây này đủ cho ba, bốn người ẩn thân, cây cỏ mọc loạn xung quanh, chỉ cần không phát ra tiếng động, chắc sẽ không bị ai phát hiện, tạm thời các ngươi chạy đến đó tránh đi.”

“Vậy còn ngươi?” Yến Thanh Tiêu vừa đi theo hắn vừa hỏi.

Phó Nam nói: “Ta sẽ ẩn núp trên cây, nếu mà kẻ địch đến, ta có thể đúng lúc phát hiện để thông báo cho các ngươi; còn nếu trốn không thoát bọn chúng, ta ở bên ngoài cũng thuận tiện ra tay với bọn chúng, đủ thời gian để cho các ngươi thoát thân.”

“Ta sẽ ở bên người với ngươi, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Cũng đỡ phải chen ở trong hốc cây.”

Đi thêm được một đoạn, Phó Nam đi tới bên dưới một gốc cây cây già, khua đẩy xung quanh một lúc thì lộ ra lối vào từ hốc cây, vẫy tay với Lăng Huyền Sương: “Lăng đại thiếu, ngài vào trong tránh đi.”

Lăng Huyền Sương vừa muốn giơ tay qua, Phó Nam chợt kéo hắn qua một bên.

Bối Cẩn Du chỉ nhìn thấy ống tay Phó Nam khẽ nhếch, giữa không trung vang lên vài tiếng ‘leng keng’, sau đó rơi xuống hai cái ám khí.

Mặt đầu lâu bỗng nhiên vọt tới.

Phó Nam chạy lên chống trả, còn chưa trải qua mười chiêu đã bị Mặt đàu lâu dùng một chưởng vỗ ra.

“Phó Nam!” Yến Thanh Tiêu gọi hắn một tiếng, do dự có nên thả Lăng Huyền Thư xuống để chạy qua hỗ trợ không.

Mặt đầu lâu đẩy ngã Phó Nam, lại đi bắt Lăng Huyền Sương cùng Bối Cẩn Du.

Bối Cẩn Du vốn muốn xông lên, trước mắt lại xẹt qua hai tia sáng trắng.

Hai con tuyết sư hung ác nhào tới phía gã, ra sức cắn xé.

Mặt đầu lâu giật nảy cả mình, song chưởng nhắm vào đỉnh đầu hai con tuyết sư.

“Cẩn thận!” Trái tim Lăng Huyền Sương căng thẳng muốn vọt ra khỏi miệng, hoàn toàn quên mất lo lắng trước đây không lâu, bản thân hắn chạy qua có biến thành món ăn trên bàn cho tuyết sư hay không.

Qua cơn kinh hoảng, Mặt đầu lâu nhanh chóng không để tuyết sư vào mắt, không chút lưu tình chấn tay lên(1). Căn bản hắn nghĩ chỉ hai ba lần sẽ giết được đôi tuyết dưới chưởng của gã, lại không ngờ bộ pháp của tuyết sư còn linh hoạt hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, chúng nó né tránh dị thường nhạy bén.

Hùng sư nhìn gã đầy táo bạo, kiên trì tìm được sơ hở, nhắm thẳng vào chân nhỏ của gã cắn mạnh.

“A!” Mặt đầu lâu kêu thảm một tiếng.

“Được!” Lăng Huyền Sương cũng kêu theo một tiếng.

Mặt đầu lâu vừa tức vừa hận, lấy ám khí ném qua Lăng Huyền Sương.

Lăng Huyền Sương sợ tới rụt đầu nhắm mắt.

“Cẩn thận!” Bối Cẩn Du muốn kéo Lăng Huyền Sương ra, lại không ngờ Thư sư còn nhanh hơn cả y. Thư sư nhảy lên, dùng chân trước đánh văng ám khí.

Ám khí dù sao cũng sắc bén, tuy bị Thư sư đánh rơi, nhưng cũng làm nó bị thương ở chân phải phía trước, máu chảy ra tung tóe.

“Ô…” Thư sư nhịn đau nghẹn ngào một tiếng, đứng phục trước mặt Lăng Huyền Sương, hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Mặt đầu lâu.

Hùng sư thấy Mặt đầu lâu đả thương Thư sư, tính tàn nhẫn dâng cao, kéo căng chân nhỏ của gã, rồi nhảy lên loạn cắn cả người gã, mãi đến khi cắn cho gã tắt thở mới chịu nhả ra

Vẩy vẩy lông bờm nhiễm máu, Hùng sư mới đi qua bên cạnh Thư sư, nằm xuống đối diện, nhẹ nhàng liếm láp vết thương cho nó.

Lăng Huyền Sương trốn nửa người phía sau Bối Cẩn Du, “Là… Là chúng nó cứu ta?”

Bối Cẩn Du gật đầu, còn đang nghĩ mà sợ.

Lăng Huyền Sương chậm rãi ngồi xổm người xuống, cách khoảng hai, ba bước nhìn tuyết sư.

Máu chảy nhuộm đỏ bộ lông trắng muốt, đã không còn dáng vẻ đoan trang tao nhã lúc trước, nhớ lại hình ảnh khủng bố cắn người sống đến chết, vào lúc này trong mắt Lăng Huyền Sương chúng nó ngoan ngoãn nghe lời hơn bất cứ lúc nào.

“Cảm ơn chúng mày.” Lăng Huyền Sương ôm đầu gối nói. Tuy vẫn không dám đến gần để sờ một cái, nhưng hắn vẫn cảm nhận được bản thân đã không còn sợ hãi như trước đây.

Thư sư nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, cái đuôi dài giơ lên ve vẩy hai lần, lại cúi đầu xuống.

Lăng Huyền Sương lúc này mới lấy lại đủ hơi, đang muốn cùng Bối Cẩn Du gọi Yến Thanh Tiêu thương lượng tiếp theo nên làm gì, mới phát hiện không thấy Yến Thanh Tiêu.

“Sao lại không nói một tiếng đã đi, chạy đi đâu rồi?” Lăng Huyền Sương lo lắng hỏi.

Bối Cẩn Du thấy Phó Nam cũng ở một bên, đưa tay qua mũi, còn còn thở, đẩy mấy lần nhưng không thấy tỉnh, thở dài nói: “Xem ra cũng bị thương không nhẹ.”

Lăng Huyền Sương nhón chân lên nhìn, mới phát hiện Yến Thanh Tiêu đang cõng Lăng Huyền Thư ở một chỗ khác đối mặt với một gã Mặt đầu lâu. Thấy hắn gần như đã hết chịu nổi, Lăng Huyền Sương liên tục vẫy tay với Bối Cẩn Du, “Không tốt không tốt, chúng ta mau qua hỗ trợ.”

Trước tiên phải nói hai người có đủ năng lực hỗ trợ hay không, Mặt đầu lâu cũng không cho bọn thời gian để chạy. Gã vỗ bỏ cánh tay Yến Thanh Tiêu đang giơ ra đỡ, dùng chân đá ba phát nhắm vào giữa người hắn.

Yến Thanh Tiêu dùng một tay giữ chặt Lăng Huyền Thư, nên cũng chỉ còn lại một cái tay tiếp địch, cản được chiêu gã nhắm vào hạ bộ, nhưng không thể tránh được giữa người, ngực bị gã đá trúng ba phát.

Bị đá thối lui dựa vào thân cây, Yến Thanh Tiêu mới ngừng lại, đã hết chống đỡ nổi, ngã ngồi xuống đất.

Mặt đầu lâu rút ra một thanh kiếm ngắn từ trong tay áo, đi tới trước mặt Yến Thanh Tiêu, vung thẳng vào đỉnh đầu hắn.

“Không được!” Lăng Huyền Sương hô to một tiếng, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Dục Tân đạp gió chạy như bay đến, “Dục Tân, cứu bọn họ!”

Thiệu Dục Tân không thể ngờ được, thầm hận do hắn lo lắng quá độ đã quên mất khinh công Ẩm Huyết Giáo Thiên Hạ Vô Song, đợi đến khi giết hai tên kia xong, hai tên lúc trước chạy mất đã biến mất tung mất ảnh từ lâu. Cũng may Lăng Huyền Sương không sao, đáy lòng hắn mới an tâm một chút, tỉnh táo mới rõ, khoảng cách xa như vậy, chỉ sợ bản thân không kịp cứu người.

Ngũ tạng còn đang đảo lộn, không còn khí lực để cử động, Yến Thanh Tiêu tai nghe tiếng xé gió đến gần, thầm nghĩ có lẽ bản thân cùng người sau lưng hồn quy một chỗ ở đây.

Dường như, cũng không phải chuyện gì không tốt.

Yến Thanh Tiêu nhắm mắt lại.

Đau đớn lại không ập tới như đã nghĩ, lúc mở hai mắt ra, Yến Thanh Tiêu nhìn thấy bên cạnh duỗi ra một cánh tay, tóm chặt lấy đoản kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc