VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Mọi người vừa nghe, cùng nhau chạy sang bên đó.

“Đừng quên ăn viên thuốc đó!” Hoắc Tư Quy ở phía sau gọi.

Đào Tâm Duyệt lấy viên thuốc ra ăn vào, hỏi: “Tại sao ba huynh đệ Khuyết gia không sợ khói độc?”

Hoắc Tư Quy nói: “Bởi vì người Ẩm Huyết Giáo nhiều năm dùng giải vật ** bỏ thêm vào rượu để uống, có thể bảo đảm độc bất xâm thể.”

“Chẳng trách.” Đào Tâm Duyệt gật gật đầu, “Ngươi đã lâu không uống tới loại rượu đó, cho nên mặc dù ngươi xuất thân Ẩm Huyết Giáo, vẫn không tránh được độc vật.”

Hoắc Tư Quy bắt được tay nàng, lại buông ra mau chóng, “Ta chỉ cần báo thù được cho cha mẹ, thế nhưng khinh công ba người này cực cao, cũng khó mà bắt, khiến họ cuống lên sợ lại gây thêm chuyện, thương tổn đến ngươi sẽ không hay. Chờ chút nữa ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đến bên khe kia, ngươi qua được thì xuống núi hội hợp cùng Tiểu vương gia, vậy sẽ an toàn hơn.”

Nghe hắn nói giống như là đang bàn giao di ngôn, Đào Tâm Duyệt nhất thời nóng ruột, đổi lại nắm lấy tay hắn, “Vậy còn ngươi? Bọn họ khinh công tuyệt đỉnh, nếu thật sự không bắt được người, ngươi định làm gì?”

“Không bắt được ba cũng bắt được một, ” Hoắc Tư Quy nói, “Cha ta do Khuyết Hữu giết chết, mẹ ta cũng vì hắn mà chết, ta không giết được hắn, cũng phải tìm được cơ hội cùng hắn đồng quy vu tận!”

“Không được!” Vành mắt Đào Tâm Duyệt ửng hồng, cắn môi nhìn hắn, đáy mắt có chút giãy dụa.

Hoắc Tư Quy quay đầu nhìn lại hướng mọi người rời đi, nhẹ nhàng tránh tay nàng, “Đào cô nương, ta phải đi rồi.”

Đào Tâm Duyệt càng nắm chặt tay hắn hơn, “Ta muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện.”

“Cái gì?” Hoắc Tư Quy mất tập trung hỏi.

Đào Tâm Duyệt nói: “Mặc kệ có báo thù được hay không, ngươi phải lấy bản thân làm trọng, không được bị thương.”

Hoắc Tư Quy rốt cục tránh nàng ra, “Ta không thể đáp ứng ngươi.”

“Không phải ngươi thích ta sao?” Đào Tâm Duyệt lấy dũng khí nói, “Nếu ngươi làm được, ta sẽ gả cho ngươi!”

Hoắc Tư Quy ngớ người, “Ngươi…”

“Ngươi có nguyện ý hay không!” Đào Tâm Duyệt giậm chân.

“Tất nhiên ta sẽ đồng ý…” Hoắc Tư Quy vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đào Tâm Duyệt một lần nữa kéo tay hắn, “Vậy thì đi thôi.”

“Đi bái đường sao?”

“…” Đào Tâm Duyệt lườm hắn một cái, “Đi giúp ngươi báo thù!”

Hoắc Tư Quy cầm ngược lại tay nàng, “Chuyện ngươi đã đáp ứng ta, cũng phải ngàn vạn làm được.”

Lăng Kha vừa đánh vừa lui, chỉ cầu tự vệ, thấy đám người Lăng Huyền Uyên bỗng nhiên đều xông tới, vội hỏi: “Không phải đã nói các ngươi không được động thủ hay sao? Tất cả lui ra!”

Lăng Huyền Thư nói: “Bọn con không có động thủ, đến đây chỉ muốn đưa thuốc giải độc cho cha.”

Lăng Kha lúc này mới nhớ ra còn có việc này, tránh thoát một chưởng từ Khuyết Hữu, mượn cơ hội quay đầu lại nhìn sang, khe đã ở ngay đó.

Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân tiến lên cuốn lấy Khuyết Vũ, Lăng Huyền Thư nhân cơ hội ném thuốc qua cho Lăng Kha, “Cha, nhanh ăn vào!”

Khuyết Y đằng trước bỗng nhiên lui về, thân thể ở giữa không trung hối hả vụt tới, lấy tay chộp bình sứ.

“Sao có thể có chuyện đó!” Yến Thanh Tiêu kinh dị với thân pháp khinh công quỷ dị của Khuyết Y.

Lăng Huyền Thư cũng cả kinh, vội vàng nhảy lên lấy bình thuốc.

Khuyết Y ra động tác càng nhanh hơn, mắt thấy bình sứ sắp rơi vào trong tay hắn, Lăng Huyền Thư lo lắng trong lòng, theo bản năng muốn xuất chưởng.

“Không được!” Lăng Kha lớn tiếng nói.

Lăng Huyền Thư không thể làm gì khác hơn là thu hồi nửa chưởng lực vừa mới phát ra, rút kiếm nhẹ nhàng hất một cái vào dưới bình sứ khi Khuyết Y vừa bắt được.

Bình sứ bị đánh bay, làm một đường vòng cung rơi xuống trong tay Lăng Huyền Dạ.

Lăng Huyền Dạ không dám chần chờ, nhanh chóng vọt tới bên cạnh Lăng Kha, chặn lại công kích từ Khuyết Hữu thay ông, nhét thuốc cho ông, “Nhanh ăn vào!”

Lăng Huyền Thư trở xuống mặt đất, mũi kiếm cắm xuống đất, mượn lực miễn cưỡng đứng vững, thân hình hơi lung lay.

Yến Thanh Tiêu tiến lên đỡ lấy hắn, “Ngươi sao vậy? Hắn làm ngươi bị thương?”

Lăng Huyền Thư vuốt ngực một cái, “Không có, cha bảo ta thu chưởng, khí tức có hơi loạn.”

“…” Yến Thanh Tiêu không biết nói gì nói tiếp, “Có sao không?”

Lăng Huyền Thư cười cười, “Không sao.”

Khuyết Y rơi cùng lúc với hắn lại có gì đó không đúng.

Ánh mắt Khuyết Vũ căng thẳng, vội vã thoát khỏi Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân chạy qua chỗ Khuyết Y.

“Thật sự không thể gây tổn thương tới hắn?” Thiệu Dục Tân đứng tại chỗ chờ Lăng Huyền Sương chạy tới, “Cứ một mực nhường như thế, bằng khinh công của hắn, chúng ta vĩnh viễn không thể bắt hắn được.”

Lăng Huyền Uyên đưa tay tới Bối Cẩn Du, “Cha ta không cho chúng ta hại người.”

Lăng Huyền Sương nhào vào trong lòng Thiệu Dục Tân, “Không cho hại người lại không được bắt người, chẳng phải là để yên không được làm gì, vậy phải làm sao?”

Lăng Huyền Uyên nắm eo Bối Cẩn Du, để cả người y dựa vào hết vào người mình, “Cha đang chờ dùng tình cảm từ từ cảm hóa bọn họ đi.”

Lăng Huyền Sương, Thiệu Dục Tân, Bối Cẩn Du: “…”

Khuyết Y quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh từ trên đầu nhỏ xuống từng giọt, thân thể run rẩy dữ dội.

Khuyết Vũ tới đỡ hắn ngồi xuống, “Tiểu Y, đệ thế nào rồi?”

Yến Thanh Tiêu hỏi Lăng Huyền Thư: “Ngươi đã đả thương hắn?”

“Không có, ” Lăng Huyền Thư điều hoà hô hấp, “Ta không động tới hắn tí nào, ta cũng không biết hắn bị làm sao.”

Khuyết Vũ giơ một bàn tay Khuyết Y lên áp với tay mình, đưa nội lực qua, “Tập trung tinh thần, sắp xếp khí tức bị loạn, dẫn vào một chỗ là được.”

Khuyết Y nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.

Hoắc Tư Quy chạy tới.

Lăng Huyền Thư nhìn thấy hắn, hỏi: “Nhìn huynh đệ bọn họ giống như từng trải qua tình trạng này, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Hoắc Tư Quy nhìn qua, “Không biết.” Nói xong, lại chạy qua chỗ Khuyết Hữu.

Khuyết Hữu nhận ra được động tĩnh phía sau, phân tâm từ lâu.

Lăng Kha đuổi Lăng Huyền Dạ trở lại, đã bị Khuyết Hữu bức đến sát khe.

Trên khe nằm ngang một cây đại thụ không tính là to nhưng lại rất cao, nối liền hai bên với nhau.

“Thì ra Bạch công tử tới được là do vậy.” Lăng Huyền Dạ nói.

Mộ Phi Hàn nhìn người mình đứng đầy bên khe đối diện, nói: “Nhìn tình trạng này có lẽ đệ tử Ẩm Huyết Giáo đã bị khống chế rồi, bọn họ cũng đã có thuốc từ Bạch công tử, sao lại không có ai qua đây?”

Lăng Huyền Dạ suy nghĩ, nói: “Nhất định là cha do phân phó. Nhị ca nói có người sẽ không nghe, nhưng là cha nói thì hiệu quả hơn.”

Khuyết Hữu từ lâu đã vì Lăng Huyền Dạ phá hoại kế hoạch muốn độc chết Lăng Kha mà tức giận, lại thoáng nhìn tình trạng của Khuyết Y, trong lòng táo bạo điên cuồng, từ bỏ Lăng Kha, quay đầu nhìn về phía Lăng Huyền Dạ đánh tới.

Lăng Huyền Dạ không ngờ hắn lại đột nhiên gây khó dễ, ý thức được thì đối phương đã ở tới sát, mới muốn chặn, lại có người ra tay còn nhanh hơn.

Mộ Phi Hàn chặt chẽ vững vàng đối đầu hai chưởng cùng Khuyết Hữu, cánh tay tê dại từng trận, thầm than người này không chỉ khinh công ghê gớm, mà nội lực cũng có lề lối.

Lăng Kha quay lại bảo hộ hai người ở phía sau, “Không có sao chứ?”

Lăng Huyền Dạ cầm lấy tay Mộ Phi Hàn nhìn, “Ngươi không sao chứ?”

Mộ Phi Hàn một lần trả lời hai người, “Không có chuyện gì.”

Khuyết Hữu muốn đi xem Khuyết Y, lại bị Hoắc Tư Quy cùng Đào Tâm Duyệt ngăn cản đường đi, lúc này cười lạnh một tiếng, “Rất tốt, giết không được Lăng gia, ít nhất hôm nay ta cũng phải giết được một tên phản đồ!”

Lăng Huyền Kỳ ở phía sau nhìn, rút kiếm gác ở trên cổ Khuyết Y muốn động cũng không được, nói: “Ngươi dám đả thương người, ta cũng muốn giết người!”

Sắc mặt Khuyết Hữu đột nhiên thay đổi, bỏ lại Hoắc Tư Quy thèm không để ý tới, phi thân qua bên này.

Hoắc Tư Quy muốn cuốn lấy hắn, lại vì khinh công đối phương quá tốt, không phải là người mà hắn ứng phó được.

Khuyết Vũ còn đang chữa thương cho Khuyết Y, liếc nhìn Huyền Thiết Kiếm trên cổ Khuyết Y, giơ cái tay đang rảnh dùng sức vung ra ngoài.

Lăng Huyền Kỳ nhất thời cảm thấy có một nguồn sức mạnh kéo tới đập vào mặt, đẩy hắn về đằng sau, hắn muốn dùng nội lực chống đỡ, lại bị người lôi ra.

Lăng Huyền Thư ném hắn đến phía sau mình, “Đệ không phải đối thủ của hắn, cẩn thận bị thương.”

Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào hai người đó nói: “Muốn bắt người, giờ không phải là thời cơ tốt đó sao?”

Khuyết Hữu đã chạy tới gần đó, cẩn thận mà che chở hai người, tàn nhẫn đầy mắt, “Ai dám?”

Mắt thấy Lăng Kha cùng Khuyết Hữu sắp tới cầu cây, nhưng lại đột nhiên trở lại, Lưu Chưởng Môn không khỏi sốt ruột. Lão đi vòng vòng bên phía kia, xong cũng chờ không nổi nữa, cất giọng nói: “Lăng trang chủ, thứ cho ta khó mà tòng mệnh hơn nữa, ta đi qua cũng vì muốn báo thù cho con trai!” Nói xong thả người lên cây cầu.

Đám người Lăng Tiểu Phong vốn đang canh gác trước cầu, lại bị lão vung tay mở.

Tào Nghĩa giơ tay muốn bắt lại không với tới, cũng lười quản lão, còn có Hách bang chủ cùng các môn phái thấy thế cũng muốn xông người qua.

Lưu Chưởng Môn giơ chưởng đến thẳng vào lưng Khuyết Vũ, “Chịu chết đi!”

Khuyết Hữu sao có thể để lão có cơ hội làm vậy, bay lên đá một cước tàn nhẫn vào ngực Lưu Chưởng Môn, “Cút!”

Một cước này, cũng chưa đủ lấy mạng Lưu Chưởng Môn, Lăng Kha không thể không để ý, vội vã tách hai người ra.

Khuyết Y mở mắt ra.

Khuyết Vũ không dám ngừng chân khí, “Đệ tốt hơn tí nào chưa?”

“Đại ca, huynh cần gì để ý đến ta, chẳng lẽ không biết làm vậy nguy hiểm cỡ nào hay sao?” Khuyết Y khẽ cười, “Mà đám người kia cũng thật buồn cười, lại bỏ mặc ngươi và ta ở đây chữa thương, không ai lại đây bắt chúng ta.”

Ánh mắt Khuyết Vũ ảm đạm, “Trong lòng bọn họ mang nhân niệm*, chung quy khác với huynh đệ chúng ta.”

*nhân niệm: suy nghĩ nhân từ

Sắc mặt Khuyết Y trầm xuống, “Nhị ca nói đúng, sớm biết rõ huynh không hề để việc báo thù ở trong lòng! Nếu không phải huynh ấy trước khi đi Tây bắc đã sớm dặn dò Ẩm Huyết Sử hạ nhiếp hồn tán trong thức ăn của huynh, có khi huynh cũng sẽ không nghe lời của đệ đi giết những tên chưởng môn nhân chó má kia đúng không?”

Khuyết Vũ mím mím môi, hơi quay mặt đi, “Giờ có nói tới thì có ích lợi gì, người chung quy cũng là ta giết chết, trên tay nhiễm máu tươi, rửa cũng không sạch. Ta hối hận chính là mình đã luyện môn công phu này, lại còn đồng ý để hai đệ luyện cùng, chung quy là hại các đệ.”

“Nhưng đệ không hối hận, chỉ cần có thể báo thù, thống khổ cỡ nào đệ cũng nhịn được, cho dù công phu tà môn này thường xuyên khiến đệ sống không bằng chết.” Khóe miệng Khuyết Y hiện lên một vệt thê lương cười, “Hồi đệ cái gì cũng không hiểu, tính mạng của đệ cũng chỉ để báo thù, cho nên dù lấy tính mạng ra cược, đệ cũng phải đưa nó hoàn thành.”

Khuyết Vũ có dự cảm không tốt, “Tiểu Y…”

Khuyết Y làm nội lực chảy trở về, ép Khuyết Vũ ra, người như chim ưng vọt ra ngoài.

“Tiểu Y!”

Bình luận

Truyện đang đọc