VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Tiểu Lộ đem không hề biến sắc lau khô ngân châm rồi cất cẩn thận.

Liễu Nương nói: “Lúc này có thể yên tâm dùng bữa được rồi chứ?”

Lăng Huyền Sương gắp một khối thịt kho tàu bỏ vào miệng, “Bụng đói muốn chết ta rồi.”

Lăng Huyền Thư vẫn không nhúc nhích như cũ

Yến Thanh Tiêu gắp rau giúp hắn, cũng nhỏ giọng nói: “Ăn đi, dù nàng có hậu chiêu, ngươi cũng phải ăn no mới có sức mà ứng phó.”

Lăng Huyền Thư mỉm cười nhấc đũa, thoáng lên giọng, “Ngươi gắp đồ ăn cho ta, cho dù có độc ta cũng sẽ ăn, huống chi mấy món này còn không có độc.”

Liễu Nương cười nói: “Lăng Tam thiếu thực sự thích nói giỡn.”

Lăng Huyền Thư muốn nói ta rất nghiêm túc, mới mở miệng thì bị Yến Thanh Tiêu huých tay một cái, đành phải nuốt ngược trở vào.

Yến Thanh Tiêu cảnh cáo mà nhìn hắn, “Ta biết, nhưng không cho phép ngươi nói.”

Lăng Huyền Thư híp mắt cười, ăn sạch những thứ được y gắp vào bát của hắn.

Tuyết sư ngồi xổm ở ngoài phòng, hai con mắt nhìn chằm chằm thẳng người Thiệu Dục Tân.

Lăng Huyền Sương hơi không dễ chịu, “Còn thế này lần sau ta sẽ không ngồi cạnh ngươi.”

Cổ họng Thư sư phát ra tiếng trầm thấp “Ô ô”, nó oan ức.

Thiệu Dục Tân động viên vỗ vỗ lưng Lăng Huyền Sương, “Do chúng nó đói bụng ấy mà.”

Lăng Huyền Sương nhìn Liễu Nương, “Vậy nhanh cho nó thịt đi.”

“Đến đây đến đây!” Đệ tử vừa mới xuống lại quay lại, hai tay bưng một cái rổ lớn, bên trong chứa đầy thịt bò, “Tất nhiên cũng không dám chậm trễ Nhị vị gia này.”

Hạ Tĩnh Hiên vừa ăn vừa nói: “Có một vị là cô nương.”

Đệ tử: “…”

Hai con tuyết sư ngửi thịt trong rổ, lại dùng móng vuốt khẩy một cái, sau đó lần thứ hai nhìn về phía Thiệu Dục Tân, thế mà lại không ăn.

Lăng Huyền Kỳ nói: “Thịt không tươi?”

Đệ tử kia vội nói: “Không thể nào, đây chính là thịt bò mới giết!”

Mộ Phi Hàn cau mày, chặn lại chiếc đũa Lăng Huyền Dạ đang duỗi ra gắp.

“Ngươi…” Lăng Huyền Dạ cũng phát hiện có chỗ không đúng, không tiếp tục nói hết câu.

“Không phải không tươi, ” Thiệu Dục Tân thả đũa của mình xuống, cũng nắm lại đôi đũa Lăng Huyền Sương còn đang bận gắp không ngừng, “Vậy thì là không sạch sẽ.”

Lăng Huyền Sương nghi ngờ nói: “Cái gì không sạch sẽ? Không phải không có độc rồi sao?”

“Không có độc thì cũng là cái khác.” Dư Diệu vẫy tay với Phó Nam ngoài cửa, “Tiểu Nam, nếu như tí nữa ta ngủ, ngươi nhớ kỹ phải bảo vệ ta thật tốt.”

Phó Nam: “…”

Yến Thanh Tiêu nhìn Lăng Huyền Thư, “Thuốc mê?”

Lăng Huyền Thư giơ tay ấn vào huyệt mạng môn* của mình, âm thầm dẫn nội lực qua, “Đó là cái gì, vậy phải hỏi Liễu hạp chủ mới được.”

*huyệt mạng môn: ở đốt sống sau lưng, nhìn hình.

Liễu Nương vẫn ngồi ngay ngắn, mỉm cười nói: “Có phải thuốc mê hay không thì các ngươi cũng ăn hết rồi, chẳng phải sẽ biết ngay đó sao?”

Vạn Trung không thể tin được mà nhìn nàng, “Ngươi thật sự bỏ thuốc mê? Tại sao?”

Liễu Nương không trả lời, thậm chí không có liếc hắn đến một cái.

Lăng Huyền Sương tựa ở lồng ngực Thiệu Dục Tân trong, mí mắt rũ xuống, “Ta… Buồn ngủ…”

Thiệu Dục Tân ôm lấy hắn, hỏi Liễu Nương nói: “Liễu hạp chủ vội vã để chúng ta nghỉ ngơi đến thế, phải chăng đã chuẩn bị tốt phòng sẵn rồi?”

Liễu Nương đưa tay đến bên hông, đặt lên chuôi đao, một cách hết sắc chăm chú mà phòng bị mọi người. Thủ đoạn đã sớm bị người nhìn thấu, khiến nàng khó mà suy tính.

Không có người nói chuyện, nháy mắt trong phòng ngoài phòng đều im lặng.

Im lặng này rất là bất thường.

Tuyết sư xoay thân nhìn, đi bộ xung quanh hai vòng, bắt đầu đè thấp thân thể gầm nhẹ.

Người lục tục ngã xuống bàn, còn có mấy người hoảng sợ, mà Lăng Huyền Uyên, Lăng Huyền Thư, Thiệu Dục Tân cùng Phong Tích dường như hoàn toàn không bị chịu ảnh hưởng của thuốc mê, vẫn lạnh nhạt ngồi ở chỗ đó.

Đệ tử ở ngoài không dùng bữa theo, cho nên cũng không bị ảnh hưởng, những người này muốn đối phó người Tế Nhật Hạp, thừa sức.

Liễu Nương đột nhiên cười ha ha vài tiếng, nói: “Không ngờ mọi chuyện lại bị phá hủy bởi hai con súc sinh này, sớm biết vậy cũng không nên ân cần đưa thịt lên cho chúng nó ăn, các ngươi cũng sẽ ăn nhiều hơn mà ngã xuống.”

Lăng Huyền Dạ gục xuống bàn, một tay chống đầu mơ màng, “Ngươi còn không biết rõ à, có mấy người không phải sử dùng thuốc mê là bắt được.”

Liễu Nương đứng lên, nhìn ra bên ngoài, cười lạnh nói: “Vậy thì dùng cách khác đi.”

Ngoài trời rất sáng, lóe lên từng ánh vàng.

“Thiếu gia!” Lăng Tiểu Tình ở ngoài cửa nói, “Cháy rồi! Thế lửa lan tràn rất nhanh, không nhanh là chỉ trong nửa nén hương sẽ cháy tới đây.”

Lăng Huyền Thư dựa vào nội lực chống đỡ, Yến Thanh Tiêu cũng vẫn tính tỉnh táo, trong tay cất giấu tiêu Phi Vũ, nói: “Ngươi muốn thiêu chết chúng ta, ngươi cho rằng ngươi sẽ bình yên vô sự chạy thoát à?”

“Nếu các ngươi bị trúng thuốc thì có thể, đáng tiếc a đáng tiếc.” Trên mặt Liễu Nương lộ rõ vẻ ôn nhu, “Mà chỉ cần vì người đó diệt trừ ưu hoạn, ta có chết cũng không sao cả.”

Thiệu Dục Tân nhìn Hoắc Tư Quy đã ngồi không vững nhưng vẫn kiên trì đúng quy đúng củ đỡ Đào Tâm Duyệt, “Thì ra tin đồn là thật.”

“Xem ra các ngươi đã hoài nghi ta từ sớm, ” Liễu Nương nói, “Thế mà còn ngu đến mức ngồi nghe ta nói.”

“Không phải gần như tất cả đều ngã xuống rồi sao, ngươi có chỗ dựa nên không sợ chúng ta là đúng rồi.” Lăng Huyền Thư đè tay Yến Thanh Tiêu lại, “Ngươi đi đi.”

Yến Thanh Tiêu khó hiểu nhìn hắn.

Liễu Nương không tin hắn dễ dàng buông tha nàng như thế, “Ngươi thả ta đi?”

Lăng Huyền Thư nói: “Không phải là thả ngươi, mà để cho ngươi truyền lời đến Hỏa Phong giúp ta, nói chúng ta sẽ mau chóng gặp mặt.”

“Ngươi còn muốn sống sót ra ngoài?” Liễu Nương hừ nói, “Dựa vào chính ngươi đúng là không khó, nhưng ngươi sẽ mặc kệ những người này được sao?”

“Đó chính là chuyện của ta!” Lăng Huyền Uyên nói xong, đánh một chưởng về phía Liễu Nương.

Hai phe bên ngoài thấy bên trong rốt cục đã động thủ, cũng không chờ nữa, trở mặt xông vào đánh nhau.

Liễu Nương né tránh dễ dàng một chưởng không rõ mà Lăng Huyền Uyên đánh ra, cướp đường bỏ trốn.

Vạn Trung vốn đã nhanh nhuyễn thành một bãi bùn, cũng không biết kéo ra sức lực từ đâu, bay qua nhào tới ôm lấy chân Liễu Nương, “Tại sao… Tại sao…”

Liễu Nương đánh hai cái muốn rút ra, “Ngươi thả ta ra!”

Vạn Trung ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi sao lại thế… Nói rõ ràng!”

Liễu Nương ra quyết tâm, trở tay chảm một đao xuống.

“Này!” Yến Thanh Tiêu muốn hét lên ngăn cản, nhưng đã chậm.

“Ngươi…” Vạn Trung nghiêng người qua một bên, mắt thấy đã không cứu nổi.

Liễu Nương một cước đá văng hắn, lại nhìn đám người Lăng Huyền Thư, thả người nhảy ra, nhanh chóng không thấy tăm hơi.

Yến Thanh Tiêu tránh khỏi tay Lăng Huyền Thư, “Sao ngươi không cho ta chế trụ nàng!”

Lăng Huyền Thư đứng dậy đẩy y ra phía ngoài, “Nếu cùng nàng đấu, trong biển lửa này chúng ta sẽ không trốn ra được, còn mang theo cả nhà, chẳng may lạc nhau như lần trước thì sao?”

Yến Thanh Tiêu: “…” Ngươi nói hay như ngươi mang theo một nhà đến đây chơi vậy.

“Nàng đi rồi thủ hạ của nàng sẽ không còn tâm quấn đấu, chúng ta mới dễ thoát thân.” Lăng Huyền Thư đi qua giúp Mộ Phi Hàn đứng không vững còn đỡ thêm Lăng Huyền Dạ càng đứng không vững, “Mau lên, đi ra bên ngoài trước đã.”

Giống như nghiệm chứng lời nói của hắn, đệ tử Tế Nhật Hạp thấy Liễu Nương đi rồi mới dùng tư thế như thủy triều mà rút lui, vô cùng chật vật.

Lăng Huyền Uyên gọi người phía dưới không phải đuổi theo, trước tiên phải mang theo những người bị ngất rời khỏi nơi sắp bị đốt thành biển lửa.

Tuy rằng bốn phía đều bị lửa lớn vây quanh, nhưng mọi người đều đồng tâm hiệp lực đập ra một chỗ hổng, nên chạy trốn một đường ra bên ngoài cũng không tốn nhiều sức lực. Nếu nói có tổn thất gì, đại khái chính là Vạn Trung đi.

Trời vừa sáng.

Lăng Huyền Kỳ ngáp một cái tỉnh lại, xoa huyệt Thái Dương nói: “Chúng ta đều không có chuyện gì sao?”

Lăng Huyền Uyên giúp đỡ Bối Cẩn Du muốn đứng dậy, “Không có chuyện gì, may là phát hiện đúng lúc, nếu không chẳng biết sẽ biến thành chuyện lớn cỡ nào.”

Bối Cẩn Du nhìn hai con tuyết sư nằm nhoài một bên, nói: “Lần này lại là Thiết Mã Kim Qua lập công lớn, nếu không có khi lại xảy ra thương vong không nhỏ. Trải qua chuyện lần trước, sao các ngươi lại xem thường đến vậy?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Huyền Thư nói rồi, không nên sợ hãi.”

Bối Cẩn Du: “…”

Phong Tích nói: “Huyền Thư từng thử độc là muốn đề phòng, bởi vì hai huynh đệ họ đã sớm biết rõ, chỉ cần không có độc, thuốc mê với nội lực thâm hậu bọn họ mà nói cũng vô dụng.”

“Vậy sao ngươi không nói sớm cho chúng ta một tiếng?” Bối Cẩn Du oán giận nói.

Lăng Huyền Uyên nói: “Bởi vì biết rõ lại không ngờ nàng dùng thuốc mê.”

“…” Bối Cẩn Du nói tiếp, “Còn không bằng trước đó làm rõ chuyện cho rồi.”

Hoắc Tư Quy nói: “Không làm rõ hay làm rõ, với Liễu Nương là người thủ đoạn quyết tuyệt như thế, giữ ở bên người nhìn đúng là dễ dàng đối phó hơn nhiều so với dồn nàng về chỗ tối. Nhưng nếu trước đó làm rõ, trời vừa sáng nàng sẽ về Tế Nhật Hạp trước, mà chúng ta khó mà trốn thoát ra được.”

Bọn họ nán lại ở trên một sườn núi nhỏ, ở đây có thể trông thấy toàn cảnh Tế Nhật Hạp, vẫn chưa tản hết khói bụi ở chỗ đại hỏa, một mảnh thê lương.

Lăng Huyền Thư từ xa nhìn sang, than thở: “Liễu Nương quả thật nhẫn tâm, vì Hỏa Phong lại đem tâm huyết đời đời kiếp kiếp của mình lụi tàn theo lửa.”

Lăng Huyền Dạ ngồi dậy, đá một cước vào mông Lăng Huyền Kỳ, “Nhất định là do tiểu tử này ở Lạc Trần Nguyên thả lửa làm gợi ý cho Liễu Nương, nếu không nàng cũng không nghĩ ra loại biện pháp đả thương địch thủ hao tổn thế này.”

Lăng Huyền Kỳ ai u một tiếng, xoa cái mông nói: “Đừng quên chuyện này huynh cũng có phần!”

Cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau.

Yến Thanh Tiêu chậm rãi xoay người, “Lại tới?”

“Đệ tử của nàng đuổi tới.” Lăng Huyền Thư đi trở về bên cạnh y nói, “Ngủ không ngon sao?”

“Phí lời, ai có thể ở nơi này ngủ ngon được?” Yến Thanh Tiêu nói xong lại hỏi, “Ngươi cả một đêm không ngủ?”

Lăng Huyền Thư ngồi xuống ở bên cạnh y, “Có lẽ do thuốc mê của nàng gây tác dụng ngược.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

“Thanh âm gì mà ồn thế hả?” Hạ Tĩnh Hiên trở mình, đầu vẫn còn choáng, không nhớ gì.

Thiệu Dục Tân nói: “Là đệ tử Tế Nhật Hạp lẩn trốn ở gần đây, còn đang theo chúng ta gây phiền phức.”

“ Chỉ vậy thôi cũng bị bọn chúng phiền đến chết rồi, ” Dư Diệu dựa vào Phó Nam dù tối hôm qua hôn mê ngủ thiếp nhưng vẫn bị hắn ôm chặt lấy người, “Hay là chúng ta đi mau đi.”

Lăng Huyền Uyên liếc nhìn bốn phía, hỏi Hoắc Tư Quy nói: “Còn muốn đi tiếp con đường đó không?”

“Nàng là cố ý để cho các ngươi tưởng rằng sau khi nổi lửa con đường nàng chạy trốn mới là đường đích nhưng đó cũng không tính là đường, ” Hoắc Tư Quy chỉ tay hướng nam, “Bên đó có một con đường nhỏ, đi ra ngoài chính là quan đạo, đường cũng dễ đi.”

Thiệu Dục Tân ôm lấy Lăng Huyền Sương còn đang ngủ say sưa, “Đi thôi, có quan đạo là có thành trấn, lần này tìm một chỗ thoải mái một chút ngủ một giấc đi.”

*Huyệt mệnh môn

Bình luận

Truyện đang đọc