VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Ngày kế mặt trời vừa sáng, Lăng Huyền Sương rất hiếm khi dậy rất sớm, không chút khách khí la hét gọi mọi người thức dậy đi tiếp.

Nhìn vành mắt hắn thâm đen, Lăng Huyền Uyên biết rõ cả đêm qua hắn đã ngủ không được ngon, lập tức dựa theo ý của hắn, dặn dò đệ tử chỉnh đốn lên đường.

Đi đường hơn hai canh giờ, cuối cùng mới tới được dưới chân núi Túy Tiên sơn. Vào mắt đầu tiên là hai hàng cửa tiệm, quán trọ tửu lâu đều không ít, nghĩ đến là biết Túy Tiên sơn đang kinh doanh. Nếu đến, mọi người cũng không vội vã, quyết định trước tiên phải lấp đầy cái bụng rồi mới lên núi.

Lăng Huyền Thư lần này không có né tránh, còn chủ động ngồi đối diện với Lăng Huyền Sương, “Đại ca, hôm nay an ủi cho huynh, bữa này xem như đệ mời.”

Lăng Huyền Sương mắt lạnh nhìn hắn. 

“…” Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ lắc đầu, “Huynh cảm thấy đệ sẽ cố ý làm thế à?”

Lăng Huyền Sương cuối cùng mới xem như buông tha hắn, “Thấy đệ cũng không có lá gan đó.”

Lăng Huyền Kỳ sáp lại nửa gục xuống bàn, “Tam ca muốn mời khách sao? Có phần đệ không?”

Lăng Huyền Thư cười, “Đệ đoán?”

“…” Lăng Huyền Kỳ hiu quạnh xoay người.

Lăng Huyền Thư giơ chân lên đẩy nhẹ cái ghế bên cạnh, chẳng may Lăng Huyền Kỳ vấp phải, đúng lúc cậu không đứng vững thì hắn đỡ được.

Lăng Huyền Kỳ không hiểu nhìn hắn. 

Lăng Huyền Thư nói: “Ngồi đi, ta mời hết, miễn cho đệ nói ta bất công.”

Lăng Huyền Kỳ hoan hô một tiếng, đang muốn bắt chuyện với các huynh đệ còn lại nói hôm nay Lăng Huyền Thư cam lòng lấy máu, quay đầu thì thấy một công tử có khuôn mặt đẹp mặc bộ TSm màu tím nhạt bị người vây quanh đưa vào bên trong.

Phô trương nhiều thế kia chắc là nhân vật có máu mặt ở trên giang hồ, Lăng Huyền Kỳ vừa trải qua giang hồ, nên biết không nhiều, hiếu kỳ nói: “Người này là ai nhỉ?”

Lăng Huyền Sương nhìn sang, nhưng hắn rất ít khi ra ngoài, người trên giang hồ quen biết cũng không nhiều, chỉ nói: “Có được mỗi cái đẹp đẽ, chắc không phải vô danh tiểu tốt, Huyền Thư, đệ nhận ra không?”

Lăng Huyền Thư đang muốn nhìn sang, liền nghe người kia nói: “Tiểu nhị ca, trong quán của ngươi có món ngon nào sở trường, không muốn giấu làm của riêng thì đều mang lên hết cho ta!”

“Nhìn người ta ra tay rất hào phóng, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Tam ca còn phải học…” Một câu còn chưa dứt lời, đã thấy Lăng Huyền Thư nghiêm mặt, bàn tay đặt trên bàn đã nắm thành quyền.

Lăng Huyền Sương tâm trạng hiểu rõ, “Chẳng lẽ… Là y?”

Lăng Huyền Thư trầm mặc một lát, mới thở ra một hơi, “Chuyển sang nơi khác được không?”

“Đệ lại không làm ra chuyện gì có lỗi với y, tại sao phải trốn?” Lăng Huyền Sương cười trên sự đau khổ của người khác, “Nếu như trong lòng đệ không thoải mái, đánh nhau với y đi!”

Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Đệ chỉ không muốn gây sự, dù sao chuyện chúng ta đến Túy Tiên sơn là chúc mừng, chứ không phải gây sự.”

Cũng đúng lúc Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Dạ một trước một sau đi vào, quét mắt một vòng liền nhìn thấy công tử áo tím ngồi quay ra cửa; công tử áo tím cũng nhìn thấy bọn họ, đứng lên nói: “Không ngờ ở chỗ này sẽ cùng Lăng Nhị thiếu tương ngộ, có lễ.”

Lăng Huyền Uyên liền ôm quyền với y, “Yến lâu chủ.”

Lăng Huyền Dạ đang muốn nhờ Lăng Huyền Uyên giới thiệu thân phận của y, vừa thấy y gã đã ngẩn ra thốt lên: “Chính là y?”

Lông mày công tử áo tím khẽ nhướn, “Vị này chính là…”

“Xá đệ Huyền Dạ vô lễ, mong Yến lâu chủ thông cảm.” Lăng Huyền Uyên gật đầu với y, rồi cùng Lăng Huyền Dạ đi sang đám người Lăng Huyền Sương.

Người từng cùng Lăng Huyền Uyên qua lại đều biết hắn không phải là người thích cùng người khác hàn huyên khách sáo, công tử áo tím vốn dĩ không thèm để ý, nhưng lại thoáng nhìn qua chỗ bàn đó gặp phải bóng lưng nọ thì trầm mặt xuống, hừ một tiếng nói: “Ta nói Lăng Tam Thiếu, ngươi như vậy, có tính là quân tử làm trái ước hẹn không hả?”

Lăng Huyền Sương chớp chớp mắt với Lăng Huyền Kỳ, “Đây chính là một nhân vật then chốt, rốt cuộc đã để ta gặp được! “

Lăng Huyền Kỳ cũng hưng phấn theo Lăng Huyền Sương, “Nói vậy vị này chính là Yến lâu chủ Yến Thanh Tiêu trong truyền thuyết?”

“…” Lăng Huyền Thư không nói gì, các ngươi xem ra không tồn tại hay sao? Hắn xoay người, nhàn nhã dựa vào cạnh bàn, nhìn về phía Yến Thanh Tiêu, “Không biết Yến lâu chủ gọi cái ước hẹn quân tử, chỉ chính là cái gì hả?”

Ba năm không gặp, người trước mắt này dường như càng lộ rõ vẻ anh lãng bất phàm, tuấn dật siêu tục, nhưng thế thì đã sao, kẻ địch chính là kẻ địch, nhất định không được nhượng bộ. Yến Thanh Tiêu một chân đạp ở trên ghế, nói: “Ta nhớ gút mắc giữa ta và ngươi cũng không nhiều đến nỗi nhớ không rõ chứ?”

Lăng Huyền Thư chợt gật đầu, “Ý ngươi là trừ những trường hợp ta không tránh khỏi, ngoài ra nếu gặp phải ngươi thì ta phải đi đường vòng?”

“Ngươi biết là được, ” Yến Thanh Tiêu hất cằm chỉ chỉ ngoài cửa, “Xin mời.”

Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Cho dù ta bay đi rất xa, cũng không ngăn được Yến lâu chủ đuổi theo không tha. “

Yến Thanh Tiêu giống như nghe được chuyện cười, “Ta đuổi theo ngươi không tha?”

Lăng Huyền Sương ở một bên tham gia trò vui, “Huyền Thư nói không sai, Yến lâu chủ, xác thực là chúng ta đến trước còn ngươi đến sau.”

Yến Thanh Tiêu trừng Lăng Huyền Sương một cái, “Ân oán giữa ta cùng Lăng Huyền Thư, không cần người ngoài lắm miệng.”

“…” Lăng Huyền Sương oan ức, “Huyền Thư, y nói ta là người ngoài…”

Lăng Huyền Thư không nhìn hắn, tiếp tục nói, “Còn nữa, tất cả chúng ta đều nhận được thiệp mời của Lưu Chưởng Môn nên mới đến đây, cho nên sẽ tính là ‘Trường hợp không thể tránh khỏi’ được chứ? Cho nên cái gọi là ước hẹn quân tử kia, ta cũng không làm trái.”

Lăng Huyền Sương u oán nhìn Lăng Huyền Thư, quá đáng dám phớt lờ ta…

Yến Thanh Tiêu hùng hổ doạ người, “Có phát thiệp mời cho ngươi hay không là chuyện của ông ta, ngươi có nhớ hay không là chuyện của ngươi, nếu ngươi cân nhắc đến ước định trước khi đến đây, thì đã không tới chỗ này.”

Lăng Huyền Dạ nghe không vô, nói: “Dù có đến rồi, Tam ca của ta cũng không có ý định gặp Yến lâu chủ nha, không phải do ngươi gọi tên huynh ấy trước sao?”

Yến Thanh Tiêu trừng Lăng Huyền Thư, thấy hắn không có ý muốn tránh lui, cười lạnh một tiếng nói: “Họ Lăng không giữ lời ước, chớ trách ta không nể tình.”

Lăng Huyền Kỳ cùng Lăng Huyền Sương châu đầu ghé tai, “Y muốn thế nào?”

Lăng Huyền Sương nói: “Ta nhớ một lần Huyền Thư uống nhiều rồi nói nếu như làm trái lời ước, Yến Thanh Tiêu nhìn thấy họ Lăng liền giết, thấy một giết một thấy hai giết hai. Có điều đầu tiên y cũng phải có đủ năng lực mới làm được, ngươi nói đúng không? Ta thấy một người y cũng không giết được.”

“Cũng chưa chắc được, ” Lăng Huyền Kỳ ra vẻ nghiêm túc, “Người ngoài nếu muốn tiết kiệm một chút thời gian, muốn giết đại ca có khi còn dễ như trở bàn tay chứ ha?”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Thư rốt cuộc đứng lên, “Ân oán giữa ta và ngươi, không nên liên lụy đến người vô tội chứ nhỉ?”

“Vô tội?” Ánh mắt Yến Thanh Tiêu trở nên lạnh lẽo, “Ngươi dám nói bọn họ không hề biết gì đến chuyện đó?”

Lăng Huyền Thư hơi cúi đầu, “Cũng không phải do ta cố tình…”

Yến Thanh Tiêu đánh một quyền xuống mặt bàn, hai gò má ửng đỏ, “Ngươi… Quả nhiên ngươi đã nói ra!”

Lăng Huyền Sương nắm lấy tay Lăng Huyền Kỳ ra sức lắc lắc, “Trò hay đến rồi trò hay đến rồi!”

Lăng Huyền Kỳ đập mu bàn tay hắn, “Nhìn xem, huynh nhẹ tay tí!”

Lăng Huyền Thư ôm cánh tay nhìn Yến Thanh Tiêu, áy náy trong mắt đã nhạt đi, “Chuyện đó bất luận từ góc độ nào mà nói cũng không phải do ta sai chứ?”

“Làm sao không phải, ” Yến Thanh Tiêu nắm chặt tay khiến cho khớp xương trở nên trắng bạch, “Nếu như ngươi kiên định một chút,  thì sao… Sao… Đáng chết!”

Lăng Huyền Thư cười khẽ, “Điều này không liên quan đến việc ta có kiên định hay không, không phải vì ta cứu tính mạng của ngươi nên mới phải làm vậy sao? Nói ra thì ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi nên cảm kích ta mới đúng.”

“Ngươi nằm mơ!” Yến Thanh Tiêu giơ cao tay, đuôi phi tiêu buộc lông chim trắng bay ra từ trong tay áo, bằng cỡ ngón tay nhanh chóng  bay thẳng vào mặt Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Kỳ khen: “Đây chính là tiêu Phi Vũ, nhìn thật đẹp mắt.”

“Quá nhanh không thấy rõ, ” Lăng Huyền Sương nói với Lăng Huyền Thư, “Cho ta cầm chơi một tí!”

Lăng Huyền Thư thuận lợi túm lấy đũa gỗ trên bàn, hời hợt đẩy lệch hai tiêu Phi Vũ, tiêu thứ ba còn lại thì dùng hai ngón tay kẹp lấy, ném đến trước mặt Lăng Huyền Sương.

Lăng Huyền Sương vốn rất kinh hỉ, sau thấy lông chim gắn trên phi tiêu thì nụ cười lập tức tắt ngúm, nhích người về phía sau, vỗ Lăng Huyền Kỳ, “Đem vật này vứt xa một chút cho ta.”

Thấy mấy người bọn họ đầy vẻ ung dung,  Yến Thanh Tiêu càng tức trong lòng, vọt tới đánh một quyền nhắm vào Lăng Huyền Thư, “Ngự Kiếm sơn trang các ngươi ỷ vào nhiều người nên muốn bắt nạt Phi Vũ lâu ta sao? Vậy hãy để cho ta nhìn thử công phu chân thực của Lăng Tam thiếu cỡ nào!”

Lăng Huyền Thư ngửa ra sau tránh thoát một quyền, cùng lúc dùng tay chống xuống ghế, hai chân giơ cao tránh né thế tấn công đang nhắm vào đùi gã, “Ra tay trước chính là ngươi, sao lại nói Ngự Kiếm sơn trang ta bắt nạt người?”

“Ít nói nhảm!”

Các đệ tử Phi Vũ lâu khác cùng đệ tử Ngự Kiếm sơn trang giương cung bạt kiếm đứng ở một bên, có điều đến giờ vẫn chưa từng nhúc nhích tay chân, bởi vì bên Ngự Kiếm sơn trang từ trước đến giờ nếu chưa có mệnh lệnh thì sẽ không tự ý làm việc, mà cả đám bên Phi Vũ lâu thì nhìn ra Lăng Huyền Thư nhường nhịn rất nhiều với Yến lâu chủ của mình, phe mình chắc chắn sẽ không bị thua, cho nên không cần phải động thủ.

Lăng Huyền Sương mới đầu còn có hứng thú, nhưng bọn họ đánh đã quá lâu, tiểu nhị lại không dám mang món ăn lên, liền có chút phiền, nói với Lăng Huyền Uyên: “Huyền Uyên, đệ hãy nghĩ cách, không thì sẽ kéo dài tới khi nào?”

Lăng Huyền Uyên ừ một tiếng, một đạo chưởng phong đánh qua, liền tách hai người ra.

Yến Thanh Tiêu nhìn sang, ánh mắt sắc bén, “Sao hả, hai huynh đệ các ngươi muốn cùng lên?”

Lăng Huyền Thư đã tiếp thu ý muốn của huynh trưởng, nói: “Ngươi muốn ta đi đường vòng, ta liền đi đường vòng, ngươi cứ một mình ở chỗ này dùng bữa, ta đây sẽ đi.” Nói xong cũng không thèm quay đầu lại liền bỏ đi.

Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Dạ sau đó cũng đi ra ngoài.

“Này!” Lăng Huyền Sương đứng lên, “Ta chỉ nói không muốn để cho ngươi tiếp tục đánh nhau với hắn, chứ không bảo ngươi chịu thua a!”

Yến Thanh Tiêu ngược lại trừng hắn.

“…” Lăng Huyền Sương đuổi theo Lăng Huyền Kỳ đằng trước, “Hỗn tiểu tử nhà ngươi lại ném một mình đại ca không biết võ công ở đó, ngươi cũng không sợ y giết ta hả!”

Bình luận

Truyện đang đọc