VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Lăng Huyền Dạ hết sức vô lực thở dài nhìn Mộ Phi Hàn tách khỏi đoàn người, đơn độc một mình ngồi ở một góc.

Lăng Huyền Thư cười, “Sao thế, chuyện gì làm đệ tức giận đến vậy, mà có thể khiến đệ mấy ngày một câu cũng không đi qua nói chuyện với Mộ môn chủ?”

Lăng Huyền Dạ nhặt nhánh cây gảy đống lửa, “Đệ đã suy nghĩ hai ngày, những tháng ngày trước đó rõ ràng rất tốt, không có buồn phiền, vui vẻ vô cùng, tại sao từ khi gặp hắn xong lại nảy lên suy nghĩ muốn tìm một người cùng sống hết đời? Đúng là tự chuốc khổ vào người.”

“Đệ hối hận rồi?” Lăng Huyền Sương khoác chăn ngồi ở bên cạnh sưởi ấm.

Lăng Huyền Dạ nhìn về phía bóng người Mộ Phi Hàn lạnh lùng, “Nếu hối hận được thì đã tốt, đệ cũng không cần phải ôm nổi khổ này ngủ mỗi đêm.”

Thiệu Dục Tân nói: “Mộ môn chủ lúc rời Quy Tuyết Môn không gọi người theo, hắn cũng không quen biết với người nào, ngươi quan tâm hắn nhiều hơn một chút, nói không chừng lại hữu dụng.”

“Lúc cưỡi ngựa hắn cũng đi cùng chúng ta mà, chỉ nói chuyện hơi ít thôi.” Yến Thanh Tiêu nói.

Lăng Huyền Thư gật đầu, “Đúng rồi, chúng ta.”

Yến Thanh Tiêu: “…” Chúng ta, chúng ta cái gì.

Bối Cẩn Du nói: “Có phải hắn đã thấy ngươi đang tức giận, mà lại chẳng quen thân với ai, nên mới trốn qua tìm một chỗ ngồi.?”

Trái tim Lăng Huyền Dạ như bị nhéo một cái, buồn buồn đau đau.

Đào Tâm Duyệt hỗ trợ nhóm Lăng Tiểu Vụ đem bữa tối đơn giản bưng tới, “Ăn cơm.”

Cao Thủ lắc lư thong thả đi qua, thò tay muốn nhón bánh: “Lão già đói bụng muốn hỏng rồi, nhanh…”

Đào Tâm Duyệt tàn nhẫn vỗ một cái ở trên mu bàn tay hắn, “Không phải mang theo đũa à?”

Cao Thủ: “…”

Đào Tâm Duyệt: “…”

Lăng Huyền Sương ngước mặt hai người, nói: “Tiểu sư muội, phải biết kính lão.”

“…” Đào Tâm Duyệt lúng túng xoay người, “Ta nhất thời đã quên thôi.”

“Không ngại, không ngại.” Cao Thủ cười ha hả tiếp nhận đôi đũa Trần Tiểu Cường đưa qua, ngồi xuống ăn cơm.

Lăng Huyền Dạ cầm hai tấm bánh nướng, bưng một khay thức ăn, đứng dậy rời đi.

Hạ Tĩnh Hiên cũng sáp qua, hỏi: “Muốn đi đâu vậy?”

Lăng Huyền Dạ không trả lời.

Lăng Huyền Sương lòng tốt giải thích cho hắn, “Nó đang nỗ lực vì nửa cuộc đời còn lại.”

Lăng Huyền Dạ chưa đi xa: “…”

Hạ Tĩnh Hiên ngồi luôn xuống chỗ trống hắn vừa ngồi, quay qua gọi Lăng Huyền Kỳ cùng Lăng Huyền Uyên cũng đang đi qua: “Huyền Kỳ tới mau, vẫn còn nóng!”

“Nhìn qua rất được nha, ” Lăng Huyền Kỳ ngồi chen vào bên cạnh hắn, “Ở bên ngoài lâu, thủ nghệ nhóm Tiểu Âm ngày càng tăng.”

Hạ Tĩnh Hiên rũ bả vai xuống nói: “Đáng tiếc toàn là rau xanh.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Thịt không dễ mang theo, rất dễ bị hỏng.”

“Thức ăn sẽ không bị hỏng à?” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Ngươi cho là ta ngốc cái gì cũng không biết à?”

“Không có, ” Lăng Huyền Uyên nghiêm túc nói, “Ít ra ngươi còn biết mình ngốc.”

Hạ Tĩnh Hiên: “…”

Lăng Huyền Kỳ cười nói: “Thức ăn cũng không phải mang theo dọc đường.”

Hạ Tĩnh Hiên không tin, “Vậy nó ở đâu chui ra?”

Lăng Huyền Kỳ nhìn Lăng Tiểu Âm ở một góc phía sau.

Lăng Tiểu *: “Dọc theo đường đi tiện tay nhổ.”

Hạ Tĩnh Hiên: “…”

Yến Thanh Tiêu miễn cưỡng nuốt món ăn mới bỏ vào trong miệng xuống, gian nan hỏi: “Ngươi chắc chắn đây không phải cỏ dại?”

Lăng Tiểu Âm thành thực nói: “Không rõ lắm.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Lăng Huyền Thư nhìn vẻ mặt y trở nên phong phú, nhịn cười, nói: “Ý của Tiểu Âm là, rau dại là loại thực vật mọc tùy ý, mà có nên gọi đây là cỏ dại không thì hắn không biết rõ.”

Lăng Tiểu Âm gật đầu liên tục, “Tam Thiếu gia thật thông minh!”

“…” Yến Thanh Tiêu cắn răng, “Ngươi đang mắng ta ngốc đúng không?”

Lăng Tiểu Âm lại nhanh chóng lắc đầu, “Không dám không dám.” Hắn không nên sơ ý một cái lại giống tên Thái cẩm.

Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, tiếp tục bắt ăn.

Hạ Tĩnh Hiên kính nể nói: “Làm khó Yến đại ca ngươi còn ăn được tiếp.”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, ngày mai ra ta sẽ tìm cách săn một con chim trĩ thỏ rừng gì đó, làm cho ngươi ăn đỡ thèm.”

“Thật không?” Hạ Tĩnh Hiên hơi cúi người nghiêng đầu đem mặt qua trước mặt Lăng Huyền Kỳ, “Mang ta đi đi, có được không?”

Lăng Huyền Kỳ nghiêng người qua gò má bên hông, “… Được.” (OvO Kì Kì đừng nói em đổ rồi nha!)

Lăng Huyền Dạ đem bánh nướng cùng thức ăn đưa tới trước mặt Mộ Phi Hàn, đưa kèm thêm đôi đũa, “Ăn một chút gì đi.”

Mộ Phi Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nhận đũa.

“Ta biết ngươi không muốn gặp ta, ngươi ăn đi, ta quay về.” Lăng Huyền Dạ nói xong, quay người định rời đi.

Mộ Phi Hàn chợt nói: “Không ăn à?”

Lăng Huyền Dạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, dùng sức bịt miệng nhịn cười, xác định khuôn mặt vẫn vẻ bình tĩnh không lay động, mới xoay người lại, nói: “Ngươi không chê, tất nhiên ta sẽ đồng ý.”

Mộ Phi Hàn lại không nói một câu.

Hai người im lặng ngồi ăn, Lăng Huyền Dạ nhìn hắn, thấy được trong mắt hắn che giấu hoang mang như có như không. Nỗi đau trong lòng mới đè xuống không lâu lại dâng lên, Lăng Huyền Dạ hỏi: “Ngươi có tâm sự gì phải không?”

Mộ Phi Hàn để đũa xuống, dường như đang muốn nên mở miệng thế nào, một lát mới nói: “Ta chưa từng nhận trợ giúp của người ngoài.”

“Trợ giúp?” Lăng Huyền Dạ không rõ.

Mộ Phi Hàn chỉ chỉ thức ăn.

“… Trình độ như thế này cũng cho là vậy?” Lăng Huyền Dạ xoa xoa mũi nói, “Ngươi có thể không xem ta là người ngoài.”

Vẻ mặt Mộ Phi Hàn càng hoang mang hơn.

Lăng Huyền Dạ: “…”

Thả bánh nướng mới ăn một nửa xuống, Lăng Huyền Dạ hỏi: “Tiếp nhận ý tốt của người khác khó khăn đến vậy sao?”

Mộ Phi Hàn mặt như sương tuyết đóng băng vạn năm, không có một tia dấu vết muốn khai hóa, “Làm sao ngươi phân biệt được đằng sau ý tốt người ta có hại mình hay không?”

Đúng vậy, trải nghiệm của hắn không giống với gã. Lăng Huyền Dạ nóng lòng, bật thốt: “Người khác ta không biết, nhưng ta sẽ vĩnh viễn không làm ra chuyện thương tổn đến ngươi!”

Mộ Phi Hàn nhìn thẳng mặt gã.

Từ vẻ mặt hoàn toàn không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, Lăng Huyền Dạ có hơi hối hận, nói quanh co: “Ý ta nói… Ta coi ngươi… Coi ngươi như hảo huynh…”

“Ta sẽ nhớ lời này của ngươi.” Mộ Phi Hàn nói xong, lại tiếp tục ăn.

Lăng Huyền Dạ ngớ người, cười cười.

Lấp đầy cái bụng, Lăng Huyền Thư đang muốn lôi kéo Yến Thanh Tiêu qua một chỗ khác, thì thấy Hạ Tĩnh Hiên nhảy lên chạy qua chỗ họ, giống như rất thân mà vẫy tay: “Tam ca!”

Lăng Huyền Thư: “…”

Yến Thanh Tiêu buồn cười: “Chúc mừng ngươi tự nhiên kiếm được đệ đệ thân phận hiển quý* lớn như vậy.”

*hiển quý: người có chức tước cao thời xưa.

Lăng Huyền Thư thấp giọng nói: “Không chừng lại lượm được thêm một em dâu.”

Yến Thanh Tiêu: “…” Mấy người nhà các ngươi có thể đừng có suy nghĩ rẽ qua chuyện đó được không?

Hạ Tĩnh Hiên đi tới trước chỗ Lăng Huyền Thư đứng, móc ra mấy tấm ngân phiếu trong lòng vỗ mạnh vào ngực hắn, nói: “Tam ca, khoản nợ Huyền Kỳ nợ huynh ta giúp hắn trả hết nợ, sau này huynh không được lấy chuyện này uy hiếp hắn, tiền tháng* phải cho như thường lệ!”

*tiền tháng: tiền tiêu vặt.

Lăng Huyền Thư tiếp nhận ngân phiếu nhìn qua, lộ ra vẻ mặt thoả mãn, “Không vội, biết đâu đến lúc phát tiền tháng tháng này, nó lại ghi thêm nợ mới.”

Lăng Huyền Kỳ đang ở một bên đắc ý: “…”

Yến Thanh Tiêu hỏi Hạ Tĩnh Hiên: “Sao ngươi phải trả nợ thay hắn?”

“Ta thấy thích.” Hạ Tĩnh Hiên nói.

“Ngươi không cảm thấy bản thân bị lừa à?” Yến Thanh Tiêu phân tích cho hắn, “Nợ này cũng là của Lăng gia nhà họ, ra vào đều là chuyện của Lăng gia, nếu ngươi nhét tiền vào đó, vậy không phải hai anh em họ đang kiếm lời từ tiền của ngươi hay sao?”

Lăng Huyền Thư, Lăng Huyền Kỳ: “…”

Hạ Tĩnh Hiên gõ gõ cằm, “Ngươi nói ra mới thấy có lý, nhưng nếu ta làm vậy, tâm trạng Huyền Kỳ sẽ thoải mái hơn nhiều, ta cũng hài lòng theo hắn, cho nên số tiền này bỏ ra vẫn có giá trị.”

Yến Thanh Tiêu không cách nào hình dung tâm trạng phức tạp của mình, chỉ tổng quát được một câu: “Mệnh Lăng gia các ngươi thật tốt.”

“Là tiểu công tử có khí lượng*, xem tiền tài như vật ngoài thân, ” Lăng Huyền Thư cất ngân phiếu vào cẩn thận, “Cảnh giới này chỉ sợ một đời chúng ta cũng không đạt tới được, khâm phục, khâm phục.” ( Tui nghĩ chỉ có anh mới thế thôi.)

Hạ Tĩnh Hiên lại chạy đi, “Huyền Kỳ, ta thấy công phu của ngươi rất đáng gờm, ngươi dạy ta một chút đi.”

Lăng Huyền Kỳ đang muốn chạy theo, lại nghe thấy Lăng Huyền Thư gọi hắn, quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”

Lăng Huyền Thư nhíu mày, “Sao hả, sau này muốn làm tiểu bạch kiểm*?”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

...

*tiểu bạch kiểm: trai bao, những thư sinh trói gà không chặt, ý anh Thư ở đây nói đểu bạn Kỳ muốn làm bé ngoan để bạn Tĩnh Hiên nuôi à.

Bình luận

Truyện đang đọc