VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Ban ngày Hạ Tĩnh Hiên ra tiền cho đệ tử Ngự Kiếm sơn trang đến chợ trên phụ cận mua một hẳn một con bò trở về, đến ban đêm, mọi người ngồi quây thành một vòng nướng thịt bò ăn.

Phong Tích ngồi một mình một chỗ, Dư Diệu thấy sắc mặt hắn khó coi, cũng không dám đơn độc tới gần, chỉ liên tục nháy mắt với Lăng Huyền Thư. Đáng tiếc Lăng Huyền Thư còn đang cùng Yến Thanh Tiêu vừa mới vất vả đuổi tới tay tìm một chỗ hảo hảo vành tai tóc mai chạm vào nhau một phen, đã thế thì đành đẩy kế hoạch này lùi tạm ra sau, đi qua bồi Phong Tích uống rượu.

Dư Diệu lúc này mới dám đi qua, lại không dám ngồi quá gần, làm tốt chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Phó Nam đem một mâm lớn thịt bò nướng kỹ qua, đang muốn đi, thì bị Dư Diệu túm lấy.

Dư Diệu ẩn núp mắt lạnh thỉnh thoảng Phong Tích quét tới, nói với Phó Nam: “Tiểu Nam, ngươi không vội, cũng ngồi xuống ăn đi.”

Yến Thanh Tiêu nghi hoặc mà nhìn Phó Nam, “Từ lúc nào mà ngươi thân thiết với hắn thế?”

Lăng Huyền Thư nói: “ A Diệu ở cùng ai cũng dễ làm quen.”

“Dư huynh, ” Phó Nam muốn tránh xa hắn, lại sợ để hắn nghĩ là mình làm hắn mất mặt mũi, có chút khó khăn chỉ chỉ nhóm Lăng Tiểu Vụ, “Ta ăn ở bên kia là được rồi.”

“Ăn ở chỗ nào cũng là ăn, ngồi đi ngồi đi!” Dư Diệu vẫn cứ lôi kéo hắn ngồi cạnh giữa mình cùng Phong Tích, “Thuận tiện giúp ta chắn gió.”

Phó Nam: “…”

Yến Thanh Tiêu nói: “Đừng đắn đo nữa, ngươi ngồi đây ăn luôn đi.”

Phó Nam lúc này mới nghe lời đáp một tiếng ‘vâng’.

Dư Diệu hâm mộ nói: “Lúc nào ngươi cũng nghe lời ta như thế thì hay rồi.”

Phó Nam: “…”

Mấy bát rượu vào bụng, Dư Diệu thấy vẻ mặt Phong Tích không còn lạnh lùng như ban đầu, lúc này mới dám dẫn dắt câu chuyện, nói tới đám sâu độc kiến độc sinh sống trên khe Ẩm Huyết phong.

Phong Tích nói: “Đây không phải việc khó gì, các ngươi lúc nào lên đường, ta đi cùng các ngươi.”

“Ngươi có tính toán gì?” Lăng Huyền Thư hỏi.

“Không có ý định, ” Phong Tích đổ đầy, rượu cho mình “Đến nơi đó dĩ nhiên sẽ có biện pháp.”

Dư Diệu nói: “Mặc dù là ta đưa ngươi đến, nhưng ta cũng không hy vọng ngươi có bất kỳ nguy hiểm nào, ngươi đừng để ta hối hận cả đời.”

Lăng Huyền Thư cũng nói: “Dù cho ngươi có thân thể bách độc bất xâm, nhưng theo lời Hoắc công tử miêu tả, đối phương cũng không thể xem thường, ngươi cũng không nên bất cẩn.”

Phong Tích cười cười, trong nụ cười nhưng tràn đầy cay đắng, “Ta một thân một mình, không có gì phải lo lắng, sống chết cũng không là gì.”

Lăng Huyền Thư có chút không vui, nói: “Nếu ngươi nói vậy, vậy chuyện này có gấp gáp ta cũng không cần ngươi giúp, thôi để ta nghĩ biện pháp khác đi. Trong nhà ngươi vẫn còn Nhị lão phải phụng dưỡng, nếu thật sự…”

“Đến đến đến, uống rượu uống rượu!” Dư Diệu lôi kéo Lăng Huyền Thư, rõ ràng là đang ngăn lại hắn không cho nói tiếp.

Phong Tích ngửa đầu uống cạn rượu, dùng tay áo lung tung lau miệng, nói: “Không có gì mà không thể nói được, cha mẹ ta bị người ta giết, nhà cũng bị người ta dùng một cây đuốc đốt sạch sành sanh, ta bây giờ… Cái gì cũng không có.”

Phía sau truyền đến tiếng ào ào, mấy người nhìn sang, thấy Bạch Giám Tâm ngồi xổm trên mặt đất tìm bầu rượu rơi xuống cạnh chén rượu.

Lăng Huyền Thư quay đầu trở lại, hỏi: “Chuyện khi nào, ai làm?”

“Rất lâu, ” Phong Tích nhìn như đã không để ý tới, “Sư phụ ta làm.”

Lăng Huyền Thư biết rõ tình cảm giữa sư phụ và hắn, tự biết chuyện này đối với hắn mà nói thương tổn sâu sắc bao nhiêu.

Yến Thanh Tiêu cầm tay hắn đã có chút run rẩy.

Lăng Huyền Thư nhìn về phía Dư Diệu, “Sao lại thế…”

Dư Diệu thở dài, nói: “Ngươi cũng biết sư phụ hắn là sư huynh mẫu thân hắn chứ? Thật ra sư phụ hắn từ khi còn trẻ thì có tâm ý ái mộ đối với mẫu thân hắn, nhưng lại mong mà không được. Sau khi bá mẫu gả cho bá phụ xong thì không hành tẩu ở trên giang hồ nữa, sư phụ hắn không nỡ rời xa bá mẫu, cùng ở gần đó luôn, nhưng vẫn vấn vương chuyện giang hồ. Bá mẫu niệm tình hắn có lòng, đem A Tịch cho hắn làm đệ tử, hi vọng A Tịch có thể tận hiếu, lấy bồi thường tình cảm vì nàng mắc nợ hắn. Sư phụ hắn tuy có đáp lại, vừa ý phân tình này nhưng thủy chung dứt bỏ không được, nhiều năm như vậy vẫn luôn trút hết trên người A Tịch, mà sau đó A Tịch rời khỏi đi theo chúng ta du đãng mọi nơi, hắn ta cô quạnh khó nhịn, cuối cùng thành điên.”

Hai mắt Phong Tích vô thần nhìn chằm chằm ánh lửa nhảy lên trước mặt, “Bây giờ suy nghĩ lại, sư phụ trước đó luôn tìm đủ loại thuốc ở trên người ta thử tới thử đi, cũng không phải thật sự vì muốn tốt cho ta đi, trong lòng hắn nhất định cực kỳ hận ta, hận không thể làm ta sớm có một ngày bị thuốc độc chết đi.”

Dư Diệu thấy hắn không dị thường gì, lại nhỏ giọng nói với Lăng Huyền Thư: “Sư phụ hắn nhân lúc hắn không ở nhà thi chạy tới, giết chết bá phụ bá mẫu, lại phóng hỏa đốt nhà. A Tịch nhìn thấy lửa đúng lúc trở về, thấy hắn đầy người là máu đứng trước thi thể cười lớn không thôi. Hắn đem phẫn hận trong lòng nhiều năm nói ra hết, sau đó ở trước mặt A Tịch… Tự sát.”

Lăng Huyền Thư kinh sợ một hồi vẫn chưa nói ra lời, việc này có thể tượng tượng được nó đã tạo thành chấn động lớn đối với Phong Tích.

“Tại sao chuyện này không ở trên giang hồ truyền ra bất kỳ động tĩnh gì?” Sau khi lấy lại tinh thần, Lăng Huyền Thư hỏi.

Dư Diệu nói: “Bá phụ chỉ là một người đọc sách, bá mẫu cũng đã nhiều năm không hành tẩu ở trên giang hồ, việc này có thể truyền ra bao xa? Ta biết được chuyện này là do sau đó đột nhiên muốn đi tìm hắn uống rượu.”

“Được rồi, đều là chuyện đã qua, còn nhắc tới làm cái gì?” Phong Tích đẩy bát rượu về phía trước, “Uống rượu! Bạn cũ gặp mặt cao hứng, không say không về!”

Lăng Huyền Thư cùng Dư Diệu liếc mắt nhìn nhau, cùng hắn cạn một chén.

Phong Tích xoay người lại lấy thêm vò rượu, muốn rót thêm rượu lại phát hiện bên trong đã trống rỗng.

Phó Nam vội vã muốn đứng lên, “Ta đi lấy rượu.”

“Đừng!” Dư Diệu kéo hắn lại, “Ngươi đi rồi ta rất sợ hãi.”

Phó Nam: “…”

Lăng Huyền Thư đứng lên nói: “Ta đi cho.”

Đợi đến khi hắn rời đi, Phong Tích lại tỉ mỉ đánh giá Yến Thanh Tiêu một phen, nói: “Hình dáng giống như Huyền Thư từng nói, có tình sẽ thành thân, phải hảo hảo chúc mừng hắn mới đúng.”

Nhớ tới Lăng Huyền Thư từng nói có nhắc tới y với người khác, Yến Thanh Tiêu không khỏi đỏ mặt, “Hắn… Hắn nói ta cái gì?”

Vấn đề này vốn cũng không có chỗ nào không thích hợp, cũng không biết vì sao ánh mắt y lấp loé, Phong Tích không tìm được manh mối, nói: “Tất nhiên là nói ngươi… Tốt.”

Hắn ngừng giữa chừng không khỏi để cho Yến Thanh Tiêu suy nghĩ nhiều, thầm mắng Lăng Huyền Thư một tiếng đáng chết, Yến Thanh Tiêu giơ tay chỉ vào Phong Tích cùng Dư Diệu nói: “Cảnh cáo các ngươi, chuyện này các ngươi tuyệt đối không được nói cho bất luận kẻ nào, nếu không ta sẽ không tha các ngươi!”

Dư Diệu vô tội chớp mắt, “Chuyện gì?”

Dáng vẻ này xem vào trong mắt Yến Thanh Tiêu càng nhưl tưới dầu lên lửa, làm cho y không thể nhịn được nữa mà gầm nhẹ nói: “Chuyện ba năm trước ta bị người hạ độc sau đó cùng Huyền Thư phát sinh quan hệ!”

Phó Nam: “…” Mỗi khi vào lúc này chỉ cần làm bộ bản thân không tồn tại là được rồi.

Dư Diệu cùng Phong Tích hai mặt nhìn nhau.

Một lát sau, Phong Tích gật đầu nói: “Thì ra còn có chuyện này.”

Dư Diệu giơ tay xoa mũi che lấp đôi môi cong lên, “Huyền Thư quá không biết nghĩ, chuyện tốt như vậy cũng không biết lấy ra chia sẻ.”

Yến Thanh Tiêu ngẩn người, “Hắn… Không đề cập tới với các ngươi?”

“Không có.” Phong Tích nói.

“Vậy hắn nói gì về ta với các ngươi?”

Dư Diệu nói: “Nói hắn có thích một người, là lâu chủ Phi Vũ lâu, tên gọi Yến Thanh Tiêu. Vóc người được, tâm cũng được, tuy rằng tính cách có hơi táo bạo, nhưng đáng yêu vô cùng.”

Yến Thanh Tiêu mắc cỡ không ngóc đầu lên được.

Phong Tích lại nói: “Ngươi vừa nói tới ba năm trước, ta cùng Huyền Thư đã hơn ba năm không gặp, không trách hắn không kịp kể.”

Trong lòng Yến Thanh Tiêu khẽ nhúc nhích.

Nói như thế, hắn đã động tâm với y từ sớm rồi? Quăng lúng túng vừa rồi ra sau đầu, Yến Thanh Tiêu cắn vành bát rượu, cười như thằng ngốc.

“Ngươi ở đây làm cái gì?” Lúc Lăng Huyền Thư lấy rượu, nghe thấy bên trong góc hầm rượu truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng, đi tới thì nhìn thấy, là Bạch Giám Tâm ôm vò rượu ngồi xổm ở đó.

Bạch Giám Tâm ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào, “Những việc này… Tại sao hắn không nói cho ta biết?”

Ánh đèn trong hầm rượu không quá sáng, Lăng Huyền Thư vẫn nhìn thấy đôi mắt hắn ửng hồn ẩn chưa lệ quang, đưa tay tới kéo hắn lên, nói: “Giữa các ngươi, có phải đã xảy ra hiểu lầm gì đó?”

Bạch Giám Tâm hơi dựa vào hắn, dường như chỉ có như vậy mới đứng vững được, “Năm đó ta theo hắn về nhà, hắn thẳng thắn thừa nhận quan hệ giữa chúng ta với cha mẹ hắn, phụ thân hắn tối sầm mặt lại không nói lời nào, mẫu thân hắn thì làm mọi cách nhục nhã ta. Ngươi biết tính tình của ta, làm sao chịu nhận mấy lời ác độc khó nghe như vậy, trong cơn tức giận, mới bỏ hắn mà đi.”

Lăng Huyền Thư đỡ hắn đi ra phía ngoài, “Sau đó thì không gặp lại?”

Bạch Giám Tâm lắc đầu, “Ta cũng không có đi xa, chỉ ở tiểu trấn bên cạnh, cho rằng nhất định hắn sẽ đuổi theo tìm được ta. Nhưng ta chờ hơn nửa tháng, còn không gặp được người, tuy rằng không muốn mất mặt chủ động trở lại tìm hắn, nhưng vừa nghĩ tới sẽ tách xa khỏi hắn, ta càng không cam lòng, cho nên…”

“Cho nên ngươi đã trở lại.” Lăng Huyền Thư tìm một chỗ không ai đi lại dìu hắn ngồi xuống, thấy sắc mặt hắn trắng bệch đáng sợ, không khỏi bận tâm.

Bạch Giám Tâm cắn cắn môi, “Ta trở lại tìm hắn, chẳng biết bên kia vì sao rối loạn, ta sốt ruột có phải ở đó xảy ra chuyện lớn gì không, hắn có bị nguy hiểm gì hay không, nên ta liều mạng mà chen vào đám đông đi vào nhà hắn, thì thấy hắn đứng ở phía trước lạnh lùng nhìn ta.”

Lăng Huyền Thư tiếc hận nói: “Xem ra vào lúc ấy… Chuyện đó đã xảy ra.”

“Không chờ ta mở miệng hỏi hắn, hắn loạn phát tỳ khí với ta, ” Nước mắt Bạch Giám Tâm rơi xuống, đánh vào vò rượu, vỡ nát, “Hắn nói hắn cũng không muốn gặp lại ta, bảo ta cút. Ta rất tức giận, mới bỏ đi, cho rằng hắn vì tức giận chuyện ta với mẫu thân hắn nên mới thế, ta làm sao biết… Tại sao hắn không nói với ta!”

“Xác thực hắn đã muốn đi tìm ngươi.” Dư Diệu xách theo hai vò rượu, đi tới chỗ họ.

...

Bình luận

Truyện đang đọc