VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

“Chắc trong các ngươi có người muốn hỏi, ” Cao Thủ cố ý thừa nước đục thả câu, “Chỉ cần bản đồ tấn công Ẩm Huyết Giáo là được, tại sao còn vẽ thêm nhiều nơi không liên quan?”

Lăng Huyền Sương lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không có ai muốn hỏi.”

Cao Thủ: “…”

Có người tính hỏi lão nên lão thu miệng lại luôn, không vậy thì không thành trong số những người “không muốn hỏi” rồi.

Cao Thủ thấy tất cả mọi người đều đang tha thiết mong chờ nhìn lão, lại không một ai chịu mở miệng ra hỏi nữa câu, ức đến khó chịu, đành phải ho khan hai tiếng, nói tiếp: “ Nếu muốn vây quét Ẩm Huyết Giáo, chỉ cần chặn lại ba lối thoát trên dưới núi Ẩm Huyết.” 

“Vậy thì dễ, ” Hách bang chủ nói, “Chúng ta chỉ cần dẫn người vây nhốt cả tòa Ẩm Huyết Sơn là được rồi?”

Cao Thủ vẽ một vòng tròn trên bản đồ, “Nam Bắc Ẩm Huyết Sơn kéo dài gần trăm dặm, biết chúng nằm chỗ nào mà vây? Dù chúng ta có dẫn theo đầy người, Hỏa Phong cũng sớm nhận được tin tức, chắc chắn chọn con đường chưa bị chặn để thoát thân.”

Lăng Huyền Thư nói: “Vậy theo Cao tiền bối, làm sao phong kín lại ba lối này?”

“Sợ là chúng ta phải chia quân thành ba đường.” Cao Thủ chỉ vào một đường ở phía tây, “Phải vượt Kinh Hoa, Xích Hà, Lôi Ẩn Tam Sơn, đến thẳng cửa Tây Ẩm Huyết Sơn, đường tuy khó đi, nếu như trốn theo đường này lại dễ ẩn thân.”

Lăng Huyền Uyên gật gù, “Con đường thứ hai thì sao?”

Cao Thủ lại chỉ một đường phía Đông, “Đi qua sườn Kinh Thu, Bạch Thủy, qua sông Tam Giang, rồi xuyên qua Thành Phụng Châu, đến cửa Đông Ẩm Huyết Sơn, đường mòn dễ đi, nhờ vào con đường này để chạy trốn cũng cực nhanh.”

“Đường cuối cùng thì sao?” Yến Thanh Tiêu hỏi.

Cao Thủ dời ngón tay từ phía Bắc lướt qua hướng Nam, “Con đường cuối cùng, cũng là cái gần nhất, chúng ta đi qua bãi Tàng Long Ngọa Hổ, xuyên qua Tử Trúc Lâm, qua Tế Nhật Hạp, ” lão nhìn qua Liễu Nương, “Sau đó tới thẳng Ẩm Huyết Sơn.”

Lưu Chưởng Môn nói: “Có vẻ con đường này tương đối bình thường nhất.”

Cao Thủ lắc lắc đầu, “Trên Ẩm Huyết Sơn Uống vẫn còn có Ẩm Huyết Phong, trên Ẩm Huyết Phong còn có Hỏa Vân Đỉnh, hai con đường khác muốn đến Hỏa Vân Đỉnh cũng không phải việc khó, con đường này nếu muốn đi qua chỉ sợ gian nguy vạn phần. Hỏa Phong nếu có ý muốn cùng các ngươi đấu một trận, mười phần có chín sẽ dẫn các ngươi đến con đường này, đủ thuận tiện giúp hắn đại khai sát giới.”

“Phía Nam vẫn còn đường?” Lăng Huyền Uyên hỏi.

“Không có, ” Cao Thủ nói, “Phía Nam là nơi vách núi cheo leo, sâu không thấy đáy, nếu ép hắn đến đó, thì hắn chỉ còn một con đường chết.”

Lăng Huyền Thư đăm chiêu, “Nói cách khác, con đường chênh về phía Bắc mới là nguy hiểm nhất.”

“Nên ngươi muốn đi đường này?” Yến Thanh Tiêu nhìn hắn.

Lăng Huyền Thư đem môi ghé sát vào lỗ tai y, dùng thanh âm cực thấp nói: “Nhị ca ta là Minh Chủ, là do huynh ấy chọn.”

Yến Thanh Tiêu suy nghĩ một chút nói: “Nguy hiểm cũng không phải sợ, không đi đường này là được, vậy đi đường này đi.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Nếu con đường này gian hiểm nhất lại có khả năng gặp được Hỏa Phong, vậy Ngự Kiếm sơn trang ta sẽ đi đường này.”

Đám người Lưu Chưởng Môn còn đang thầm để tự huynh đệ bọn họ chọn trong ba đường, nghe Lăng Huyền Uyên nói thế, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa.

Lăng Huyền Sương nhấc cánh tay huých người Thiệu Dục Tân.

Thiệu Dục Tân cười với hắn, nói: “Lạc Trần Nguyên nguyện đi cùng đường Lăng minh chủ.”

Lăng Huyền Thư thay Yến Thanh Tiêu nói: “Phi Vũ lâu cũng thế.”

Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái.

Lăng Huyền Thư lộ ra nụ cười lấy lòng, “Trước sau cũng quyết định như vậy.”

“Vậy cũng không cần ngươi nói!” Yến Thanh Tiêu ngửa mặt nói, “Phi Vũ lâu nguyện đi theo Lăng minh chủ.”

Lăng Huyền Thư: “…”

Làm ca ca sẽ luôn suy nghĩ cho đệ đệ, Lăng Huyền Sương vì Lăng Huyền Dạ nói thay: “Quy Tuyết Môn Mộ môn chủ cũng cùng đồng hành cùng chúng ta.”

Thiệu Dục Tân thấp giọng nói: “Bối trại chủ không cần phải nói sao?”

“Hắn đã thuộc gia quyến, ” Lăng Huyền Sương nói, “Không đề cập tới cũng không sao cả.”

Cao Thủ thu hồi bản đồ, “Nếu Lăng minh chủ không chê, lão già này cũng nguyện đi theo.”

Lăng Huyền Uyên chính là có ý đó, nói: “Có Cao tiền bối giúp đỡ, vãn bối cầu cũng không được.”

Thấy Lưu Chưởng Môn muốn mở miệng, Lăng Huyền Thư cướp lời nói trước lão: “Còn lại hai con đường vẫn cần tiền bối đức cao vọng trọng dẫn dắt, không biết Lưu Chưởng Môn muốn chọn cái nài?”

Lưu Chưởng Môn lời đến miệng lại nuốt trở vào, không cam lòng nói: “Vậy ta sẽ đi con đường phía Đông. Chỉ mong nếu mà Lăng minh chủ may mắn gặp đượcHỏa Phong, hãy lưu tính mạng hắn lại cho ta, để ta tự tay vì con trai báo thù!”

“May mắn?” Lăng Huyền Sương khẽ cười một tiếng, “Sao ta cảm thấy đây chẳng phải là chuyện may mắn gì.”

Thiệu Dục Tân kéo hắn vòng ra ngoài, “Những việc này để cho Huyền Uyên tự suy nghĩ, chúng ta đi ra ngoài hóng mát một chút.”

Lăng Huyền Thư thấy vẻ mặt Lăng Huyền Uyên lúng túng, nói: “Cái này chúng ta nói không chắc, nhưng sẽ tận lực vì Lưu Chưởng Môn.”

Lăng Huyền Uyên nhìn về phía Hách bang chủ, “Hách bang chủ có thể nguyện lĩnh con đường phía Tây?”

“Đa tạ Lăng minh chủ tín nhiệm, ” Hách bang chủ có hơi bất tiện, “Chỉ sợ không biết có đảm đương nổi không.”

Tào Nghĩa vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có gì không thể? Ta đi với ngươi! Vạn huynh, ngươi đi cùng chúng ta chứ?”

Vạn Trung nhìn Liễu Nương.

Liễu Nương cười yếu ớt, “Lăng minh chủ, đáng ra nên nghe theo ngươi sắp xếp, nhưng con đường ngươi đi có qua Tế Nhật Hạp, cũng là nơi của ta, ta đi theo được chứ?”

Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Liễu hạp chủ nếu muốn theo đường này, ta cũng không có ý định để ngươi tách khỏi gia tộc.”

Liễu Nương nói: “Vậy xin cảm ơn.”

Vạn Trung nói: “Ta theo Liễu Nương!”

Lăng Huyền Uyên nhíu nhíu mày, chỉ miễn cưỡng gật đầu.

Phân chia số người ổn định, xem như chuyện này đã quyết định xong, lại định ra ba đợt nhân mã rồi gặp nhau lại dưới Ẩm Huyết Phong, chỉ chờ ngày mai là xuất phát.

Mọi người tản ra trước, Lăng Huyền Thư nói với Lăng Huyền Uyên: “Nhị ca, đệ có chuyện này nói riêng với huynh, việc này từ đầu là di Thái viên chủ đứng ra, hay để hắn đi cùng chúng ta đi.”

Vừa nói ra, tất cả mọi người đều thấy có lý, không hề có ai cảm thấy trong đó có gì khác thường.

Lăng Huyền Uyên nhìn Yến Thanh Tiêu một chút, nói: “Được.”

“Đa tạ Nhị ca.” Lăng Huyền Thư chớp mắt nhìn Yến Thanh Tiêu.

Trong lòng hồi hộp không thôi nhưng Yến Thanh Tiêu vẫn nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Thái Cẩm khốn nạn, nhất định ta sẽ làm cho đoạn này thời gian trở thành một hồi ức đời này khó quên nhất!

Đám người tản đi, Lăng Huyền Uyên gọi lại Cao Thủ đang rời đi, nói: “Cao tiền bối, có thể mời ngài nói cho ta biết, vì sao tiền bối hiểu rõ Ẩm Huyết Giáo đến thế?”

Ánh mắt Cao Thủ lóe lóe, nói: “Ẩm Huyết Giáo vô duyên vô cớ giết rất nhiều chưởng môn, ta lo lắng cho mình cũng có một ngày sẽ chết oan chết uổng, tự nhiên tận tâm một chút.”

“Không nói trước những chưởng môn này là vô duyên vô cớ chết hay là có duyên cố chết, ” Lăng Huyền Thư nhìn bản đồ trên tay lão nói, “Hỏa Phong gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ vẻn vẹn trong mấy tháng này, mà tấm bản đồ này, cho dù ba người cùng vẽ, dù nửa năm hay một năm chỉ sợ cũng chưa xong?”

Cao Thủ cười khan nói: “Người trẻ tuổi không hiểu, ta gọi cái này là phòng ngừa chu đáo.”

“Không, ” Lăng Huyền Thư cười, “Tiền bối đây gọi là biết trước mới đúng.”

Cao Thủ cúi đầu, “Nếu không còn chuyện gì khác, ta về trước nghỉ ngơi.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Tiền bối xin cứ tự nhiên.”

Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư vẫn nhìn theo hướng Cao Thủ vừa rời đi, như đang trầm tư, hỏi: “Sao vậy, lão ta có chỗ nào lạ sao?”

“Đúng là hơi lạ, ” Lăng Huyền Thư nói, “Giờ mới nhớ ra, con đường võ công của lão tuy khác hoàn toàn Hỏa Phong, nhưng giống nhau đến mấy phần, hoặc là đồng tông đồng nguyên. Hơn nữa có mấy chiêu thức của lão sử đung còn cao minh hơn so với Hỏa Phong ngày đó, chỉ sợ người này cùng Ẩm Huyết Giáo có chút ngọn nguồn.”

Lăng Huyền Sương nhảy qua nói: “Vậy sao đệ không vạch trần lão?”

“Bởi vì lão ta còn có tác dụng, ” Thiệu Dục Tân nói, “Huyền Uyên cùng Huyền Thư là dự định tạm thời đề phòng lão, nhìn lão đến cuối sẽ chọn bên nào?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Chính xác, vừa lúc lão muốn đi cùng con đường với chúng ta, cũng thuận tiện theo dõi lão.”

” Trên người lão chắc còn cất giấu những bí mật khác, chúng ta không nên bức lão cuống lên, từ từ sẽ tốt hơn.” Lăng Huyền Thư nhìn Yến Thanh Tiêu, “Lại có Thái Cẩm cùng đường, tin tưởng lần này đến Ẩm Huyết Giáo sẽ không tẻ nhạt.”

Lăng Huyền Sương ngẫm lại thì có chút hào hứng, ” Thế giờ chúng ta trở về quyết định xem ai sẽ là người đi sau theo dõi lão à?”

Lăng Huyền Uyên bước ra phía ngoài, “Giờ chúng ta trở về sẽ quyết định chuyện đưa huynh về Ngự Kiếm sơn trang.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc