VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Mọi người chờ hồi lâu ngoài cửa, quả nhiên không nghe được bất kì tiếng động nào truyền ra từ bên trong.

Yến Thanh Tiêu nhìn người qua đường nọ, “Ta nói không biết ngươi có phải biểu đệ Mộ Phi Hàn không đây, y không gặp chúng ta nói còn nghe được, thế sao cả ngươi cũng không cho phép vào cửa?”

Người qua đường bĩu môi nói: “Không phải quá rõ đó sao, nếu mà mở cửa, chắc chắn các ngươi sẽ chạy vào nhanh hơn cả ta.”

Bối Cẩn Du nói: “Nhưng y không biết chân ngươi bị trật.”

“Nhưng y biết võ công ta không giỏi.” Người qua đường đứng thấy hơi mệt, thấy nửa tấm biển đá không bị dính tuyết, ngồi lên luôn chỗ đó.

Lăng Huyền Sương đến gần chỗ hắn ngồi xổm xuống, “Nếu không gặp phải ngươi, nhất thời nửa khắc chúng ta cũng không tìm được Quy Tuyết Môn, nói vậy chúng ta xem như hữu duyên, ngươi tên là gì?”

“Hỏi tên ta ngươi cũng moi ra được một ít vô dụng có ích, ” Người qua đường vừa xoa mắt cá chân vừa nhìn hắn, “Biểu ca nói đây là thủ đoạn người ngoài thường xuyên dùng để lừa gạt.”

Lăng Huyền Sương vốn định phủi đi lớp tuyết mỏng trên mặt hắn, mà làm thế thì tay sẽ lạnh cho nên bỏ qua, chỉ giả vờ hung ác nói: “Ta chỉ hỏi ngươi tên gì, nói mau!”

Không ngờ người qua đường nọ là người thích cứng không thích mềm, hơi co gáy lại, bé ngoan đáp: “Ta tên… Đồng Tử Kê.” (kê kê)

Mọi người: “…”

Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ đều xoay người, nếu không bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt.

Thiệu Dục Tân còn tưởng Lăng Huyền Sương sẽ cười đến trắng trợn không kiêng dè, ai dè hắn rất bình tĩnh hỏi tiếp người nọ: “Viết như thế nào?”

Đồng Tử Kê thấy hắn không lộ ra vẻ trào phúng, lượm cành khô rơi trên mặt tuyết viết ra ba chữ.

Lăng Huyền Sương gật đầu, “Đồng Tử Kê.”

“…” Đồng Tử Kê cũng không biết vì sao, rất không thoải mái một cách kỳ lạ khi tên tự của mình bị hắn đọc ra, “Đừng có gọi tên của ta.”

Lăng Huyền Sương biết nghe lời phải, “Tiểu Kê?”

Đồng Tử Kê: “…”

Lăng Huyền Sương quan sát kỹ vẻ mặt của hắn, “Kê Kê?”

“…” Đồng Tử Kê không thể nhịn được nữa, “Tử Kê là được rồi!”

“Được rồi, Tử Kê, ” Lăng Huyền Sương rụt chân cùng đầu vào trong áo choàng lông chồn, “Giờ ta vừa lạnh vừa đói, có thể bảo biểu ca ngươi mở cửa ra, mời chúng ta vào ngồi, uống chén trà nóng một chút được không?”

Thiệu Dục Tân cởi áo choàng trên người mình ra, khoác ở trên người Lăng Huyền Sương, “Lạnh sao mà không nói?”

Lăng Huyền Sương ngẩn ra, vội vã đứng lên muốn đem áo choàng trả lại cho hắn, “Cũng không lạnh đến mức nghiêm trọng như vậy, ngươi mau mặc vào, coi chừng bị lạnh!”

Thiệu Dục Tân buộc chặt áo choàng cho hắn, “Không phải lo lắng, ta có chân khí hộ thể, cũng không cảm thấy quá lạnh. Hơn nữa gió nhẹ nhiều rồi, trận tuyết này cũng ngừng nhanh thôi, chút hàn ý này không đáng sợ.”

Lăng Huyền Sương nhìn hắn chỉ mặc ngoại sam đơn bạc, thế nào cũng không tin hắn sẽ không lạnh, nên mở rộng áo choàng vây quanh Thiệu Dục Tân, bọc cả hắn vào, “Như vậy có đỡ hơn tí nào không?”

Một tay Thiệu Dục Tân vòng lấy eo hắn hơi nghiêng về sau, “Hừm, tốt hơn rất nhiều.”

Đồng Tử Kê sững sờ nhìn hai người một lát, khó mà tin nổi lắc lắc đầu, nhìn bầu trời la lớn: “Biểu ca cứu mạng a! Ta lạnh muốn chết, chân cũng đau tới sắp đứt rời! Ta rất lạnh rất đói rất mệt, còn không cho vào ta sẽ té xỉu! Đương nhiên ta đây tuyệt đối không vì một tí xíu khổ này mới ở đây hô to gọi nhỏ, là vì bọn họ nói có người muốn hại ngươi nên ta mới vội vã chạy về! Biểu ca mau chóng cho ta gặp ngươi đi, biết ngươi bình an vô sự, ta chết cũng an tâm!”

Mọi người: “…”

Không ngờ một chiêu này thật sự hiệu quả, trong cửa chính vang lên tiếng bước chân dồn dập, không lâu sau, cửa được mở ra từ bên trong, hơn hai mươi đệ tử thanh sam cầm gậy trong tay lao ra, vây quanh mọi người ở giữa.

Dẫn đầu là một thanh niên y phục đen tuyền đề phòng mà nhìn mọi người, kéo Đồng Tử Kê từ dưới mặt đất lạnh dậy, “Biểu thiếu gia, ngài đi đâu vậy, từ hôm qua đến hôm nay đã có vài đội đệ tử ra ngoài tìm ngài, còn tưởng ngài đã xảy ra chuyện gì trong mưa tuyết!”

“Ta đã xảy ra chuyện rồi đó, ” Đồng Tử Kê dựa vào người hắn, “Nhâm Viễn, không trách các ngươi không tìm được ta, ta đi câu cá.”

Nhâm Viễn: “…”

Lăng Huyền Uyên ôm quyền với Nhâm Viễn: “Chúng ta đến gặp Mộ môn chủ, huynh đài có thể đi thông báo thay được không?”

Nhâm Viễn lấy cùi chỏ huých vào sườn Đồng Tử Kê, “Những người này lai lịch thế nào?”

“Không biết.” Đồng Tử Kê xoa chỗ bị hắn huých vào, “Ta đang bị thương, ngươi nhẹ chút.”

Nhâm Viễn hận không thể thay Mộ Phi Hàn đạp hắn hai cước, “Không biết nội tình ngươi cũng dám mang người về!”

“Nhưng bọn họ nói có người muốn hại biểu ca!” Đồng Tử Kê nhảy một chân, “Ta là biểu thiếu gia hay ngươi là biểu thiếu gia, còn không mau dìu ta đi vào!”

Nhâm Viễn quát: “Vậy ngươi không nghĩ bọn họ có thể là người làm hại môn chủ hay sao!”

Đồng Tử Kê liếm liếm đôi môi khô khốc, “Quả là ta chưa nghĩ tới khả năng này.”

Nhâm Viễn: “…”

Lưu Chưởng Môn từ lâu đã không kịp đợi, không nhìn nổi bọn họ còn đang tán dóc tới lui, nói: “Là Lăng nhị thiếu Ngự Kiếm sơn trang muốn gặp Mộ môn chủ các ngươi, còn không mau mau mang chúng ta đi gặp y!”

Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy bất mãn trong mắt đối phương.

Yến Thanh Tiêu nói: “Lưu Chưởng Môn, ra ngoài nói tên của ông là được, sao phải lấy tên Ngự Kiếm sơn trang ra ép người?”

Bối Cẩn Du không nhịn được cười lạnh, “Lưu Chưởng Môn, nói như ông thì, lấy danh Ngự Kiếm sơn trang ép người, còn ổ thổ phỉ Cửu Ngõa liên hoàn trại chúng ta nếu được báo ra, hắn không dẫn đường thì ông cướp hắn sao?”

Nét mặt già nua của Lưu Chưởng Môn nóng lên dần dần, không nói được gì.

Lăng Huyền Sương ngẩng mặt nhìn cằm Thiệu Dục Tân, “Ngươi xem khi Ngự Kiếm sơn trang chúng ta chịu thiệt, em dâu Cẩn Du cùng em dâu Thanh Tiêu đều biết đứng ra bênh vực, ngươi là anh rể của bọn họ, tại sao một câu cũng không nói?”

“Hả?” Thiệu Dục Tân cúi đầu, “Từ lúc nào ta đã biến thành anh rể?”

Áo choàng Lăng Huyền Sương run lên, “Cũng không tính là…”

Thiệu Dục Tân đè tay hắn lại, “Gió lạnh sẽ lùa vào.”

Lăng Huyền Sương không thể làm gì khác hơn lại ôm chặt hắn, “Vậy lúc nào thì mới thành?”

Thiệu Dục Tân hơi cong khóe môi, “Khó nói nha.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Nhâm Viễn lại tỉ mỉ nhìn mọi người trên dưới một lần, thấy trong bọn họ đủ loại hạng người, mới nói: “Thật sự là người Ngự Kiếm sơn trang?”

Lăng Huyền Uyên nói tên mình ra.

“Được rồi, ” Nhâm Viễn đỡ Đồng Tử Kê xoay người, “Các ngươi đi theo ta.”

Vườn rất lớn, đi mỗi vài bước đều nhìn thấy núi giả lương đình, chỉ tiếc nơi này đều bị tuyết trắng bao trùm, không nhìn ra dáng vẻ vốn có. Trong vườn trồng đầy hoa mai, kiêu ngạo nở rộ, hương thơm thanh nhã, đặc biệt chọc người mê say.

Đi hoài đi mãi, Lăng Huyền Thư bỗng dưng dừng bước lại.

Yến Thanh Tiêu đi theo phía sau gã vừa mất tập trung, chóp mũi đập phải bả vai gã, “A…Sao ngươi dừng lại…”

Lăng Huyền Thư quay đầu lại, “Bởi vì có người.”

“Vậy ngươi không biết nói một tiếng hay sao!” Xoang mũi chua xót xông thẳng đáy mắt, viền mắt Yến Thanh Tiêu hơi ướt.

Lăng Huyền Thư ngẩn ra, giơ tay bắt lấy tay y, “Ta xem thử…”

“Bỏ ra!” Yến Thanh Tiêu đẩy hắn ra, biết được mình không bị chảy máu mũi, mới lườm hắn một cái đi qua một chỗ khác.

Mọi người thấy cách mười mấy bước có hơn, một nam tử mặc áo trắng đứng giữa đường.

Hai hàng lông mày nam tử thanh tú xinh đẹp, rồi lại sắc bén tự đao; đôi mắt xinh đẹp hẹp dài chứa đựng sát ý như lửa tỏa ra rõ ràng, lại lạnh lẽo như tuyết; sống mũi cao cùng đôi môi khẽ mím càng khiến hắn lạnh lùng thêm mấy phần, lạnh lùng giống như không có tình người.

Đẹp, cực đẹp, vẻ đẹp không giống Lăng Huyền Sương vui tai vui mắt, dẫn theo mấy phần linh động đẹp đẽ, mà vẻ đẹp của y, lộ hết ra sự sắc bén.

“Chỉ dựa vào khuôn mặt này quả là không sai vào đâu được, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Lời đồn sao bằng một góc của y?”

“Là Mộ Phi Hàn sao?” Lăng Huyền Sương hỏi. Vì không để Thiệu Dục Tân bị lạnh, từ đầu tới giờ hắn ôm Thiệu Dục Tân đi tới đi lui, cho nên vẫn chưa nhìn thấy Mộ Phi Hàn.

Thiệu Dục Tân bỏ cái tay đang ôm mình xuống, giúp hắn xoay người, “Nhìn dáng vẻ không tồi, không phải ngươi muốn so một lần với y đó sao, cảm thấy sao hả?”

“Ồ?” Lăng Huyền Sương không phủ nhận hắn cũng bị kinh diễm một hồi, chạy từ từ đến phía trước nhìn chằm chằm Mộ Phi Hàn, cuối cùng giả như không thèm để ý nói, “Miễn cưỡng xem như ngang ngửa với ta.”

“Đại ca, đừng quậy, ” Lăng Huyền Dạ lúc nói chuyện hai mắt vẫn không rời khỏi mặt Mộ Phi Hàn, “Huynh so với người ta còn kém xa lắm.”

Lăng Huyền Sương xoay người chống nạnh, “Đệ nói mười…”

Leng keng một tiếng, Mộ Phi Hàn đã rút bội kiếm bên hông ra, quét ngang nhằm vào cổ Lăng Huyền Sương.

Thiệu Dục Tân, Lăng Huyền Uyên, Lăng Huyền Thư tất cả giật mình, cùng lúc ra tay túm lấy hai tay cùng vai Lăng Huyền Sương, kéo hắn trở lại, lúc này mới tránh được một chiêu.

“Ngươi không sao chứ?” Thiệu Dục Tân vén tóc sau tai xem thử hắn có bị thương không.

Lăng Huyền Sương rõ ràng bị doạ, đã nói không ra lời, chỉ lắc đầu theo bản năng.

Lăng Huyền Thư không vui nói: “Mộ môn chủ, chúng ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi hà tất ra tay tàn nhẫn như vậy?” Hắn không dám tưởng tượng nếu như vừa rồi ba người bọn họ phản ứng không nhanh, Lăng Huyền Sương có lìa đầu khỏi cổ hay không.

“Người làm bể biển nhà ta, là các ngươi?” Mộ Phi Hàn rốt cục mở miệng, giọng nói cũng như người, lạnh như băng.

Lăng Huyền Kỳ chủ động đứng ra, “Đây là một hiểu lầm, tuyệt đối là một hiểu lầm. Mộ môn chủ, ta chỉ không cẩn thận, ta chỉ muốn nhìn xem bên trên có phải là ‘Quy Tuyết Môn’ không, không ngờ nắm giữ sức lực không tốt. Mà cái này không thể trách ta hoàn toàn, biển đá nhà ngươi cũng chẳng quá rắn chắc, vậy thì nhân cơ hội này để cho Tam ca của ta đổi một khối mới cho ngươi, ngươi thấy được không?”

Lăng Huyền Thư: “…”

Dù có tâm hay vô tâm, hành động giải thích này quả như khiêu khích, Lăng Huyền Uyên tự biết phe mình đuối lý, đang muốn trịnh trọng xin lỗi Mộ Phi Hàn, thì nghe đối phương lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thừa nhận, vậy đứng ra chịu chết đi.”

...

Bình luận

Truyện đang đọc