VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Báo Tinh cùng đàn em đi vào bên trong khu đại sảnh của Mộ Triết Viễn, anh ta có chút vui vẻ, nếu lấy lòng được Mộ Triết Viễn bọn họ chắc chắn không cần buông người mà phải tránh né anh nữa.

Nhưng khi hắn ta nhìn thấy cả một đoàn xe sếp ngay ngắn như vậy thì có chút bất ngờ, chẳng lẽ còn có người khác nữa sao? Cadillac ở phía Bắc Macao không có ai sở hữu chiếc xe này cả.

Mặc kệ mà bước vào bên trong, phía sau còn có đàn em của anh ta.

Mộ Triết Viễn nhìn anh ta mỉm cười thông thả “ Đến rồi sao? muốn gọi cậu cũng khó thật đấy, mọi người đều đã đến rồi ” ở khu đại sảnh hiên tại đã được Mộ Triết Viễn cho người mang những người kia đi, dọn dẹp sạch sẽ một chút.

Anh ta mỉm cười gật đầu ánh mắt anh ta nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Mộ Triết Viễn khiến anh ta đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, sát khí kiểu này không khỏi khiến người ta ớn lạnh.

“ Anh Viễn anh biết mà em có chút bận, nhưng đến trễ là lỗi của em nên em có mang tới cho anh một món quà ” Báo Tinh gãi gãi đầu mỉm cười dáng vẻ vô cùng nịnh nọt.

Ánh mắt sắc bén muốn nhìn thấu của Hạ Bắc Sâm dáng lên người anh ta, những loại người nịnh nọt thế này thật khiến người ta cảm thấy chán ghét, nhưng anh không lên tiếng chỉ cẩn thận quan sát anh ta.

Mộ Triết Viễn nhướng mài thích thú, chỉ một cuộc triệu tập, anh ta còn được nhận nhiều quà như vậy sao? thật hời quá rồi.


Hạ Bắc Sâm vắt chéo chân tỏ vẻ không quan tâm, anh châm một điếu thuốc, ngón tay vô cùng đẹp, gần cốt rõ ràng.

“ Mang cô ta vào đây ” Báo Tinh vui vẻ nhìn đàn em nói.

Đàn em của anh ta gật đầu một cái, ra ngoài mang Doãn Từ Ân từ trong chiếc xe hộp vào đại sảnh.

Nhìn đã thấy cô vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh, không hề biết xung quanh xảy ra những gì.

“ Anh Viễn!! đây là món!.

” Báo Tinh còn chưa dứt câu.

Hạ Bắc Sâm đã đứng bật dậy đá vào người anh ta khiến anh ta lùi lại mấy bước, nhìn anh như quỷ satan đến lấy mạng người, nhìn người con gái cả cơ thể bị thương trong tay đám người bẩn thỉu này khiến anh không khỏi phát điên.

Báo Tinh nhìn anh ánh mắt anh ta có chút hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Hạ Bắc Sâm thông thả dụi đi điếu thuốc, cầm lấy súng của Mộ Triết Viễn chỉa thẳng vào anh ta.

“ Chậc! Cánh tay nào của mày động vào người của tao? ” Lời của anh mang theo hơi lạnh đến thấu xương, chẳng khác nào đấp cả ngàn lớp tuyết trên người.

“ Bắc Sâm! cậu bình tĩnh lại một chút được không? ” Mộ Triết Viễn nhìn thấy anh như vậy liền biết, người con gái phía sau chính là người mà anh cần tìm, anh ta liền lên tiếng muốn anh bình tĩnh lại một chút.

Anh quay đầu nhìn Mộ Triết Viễn, chậm rãi đặt súng xuống, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm lấy điếu thuốc rít một hơi, sau đó mới lên tiếng, không nóng cũng chẳng lạnh.

“ Triết Viễn! Tôi coi cậu là anh em, đưa Bắc Macao cho cậu vậy mà người của cậu còn đánh người của tôi thành thế này? cậu bảo tôi làm sao bình tỉnh? ”
Mộ Triết Viễn sượng trân nhìn anh, đúng thật Hạ Bắc Sâm chưa từng làm gì có lỗi với anh ta, bây giờ người của anh còn bị thương trên địa bàn của anh ta.

“ Hoằng Tứ! Mang cô ấy lại đây.


” Hạ Bắc Sâm sắc mặt có chút khinh bỉ nhìn Báo Tinh, ngay cả Mộ Triết Viễn anh cũng không để mắt đến.

Hoằng Tứ nghe anh nói cũng không dám chậm trễ tiến đến cướp người từ trong tay của đàn em Báo Tinh, cả người Doãn Từ Ân đều có vết thương, máu cũng đã khô lại thành mảng.

“ Anh Viễn! Chuyện này! chuyện này! ” Báo Tinh bị Hạ Bắc Sâm dùng lực đá rất mạnh khiến anh ta đau đến lấp bấp.

“ Cmn mày câm miệng! ”.

“!.


“ Chẳng phải tao đã nói không được buông người trên địa bàn của tao? mày biết người mày mang đến làm quà cho tao là đến từ Bạc Thành không? ” Mộ Triết Viễn tức giận ném cả ly rượu vào người anh ta, cầm cổ áo anh ta lên đấm cho một cái.

Báo Tinh rung cầm cập, Bạc Thành sao? anh ta chỉ cho đang em tìm hàng không hề hỏi đến là từ đâu, Bạc Thành không phải không biết trước nay Hạ Gia người đứng đầu ở đó rất nghiêm khắc, có thể đánh bạc nhưng tuyệt đối không dùng đến chất cấm.

“ Có biết Bạc Thành là của ai không? ” Mộ Triết Viễn nhìn anh ta hỏi.

“ Của! của Hạ Bắc Sâm Cháu Đích Tôn của Hạ Gia ạ ” Báo Tinh hoảng hốt lấp bấp nói, anh ta bây giờ như hồn lìa khỏi xác, buông người đã là một chuyện, còn buông người ở Bạc Thành lại còn là chuyện lớn hơn nữa.


Hạ Bắc Sâm mặc kệ những gì Mộ Triết Viễn làm anh cởi bỏ áo vest khoác lên người của Doãn Từ Ân, ôm cô gái nhỏ khư khư trong lòng, gương mặt cô đã tái đi rất nhiều.

Nhưng khi được nhắc đến tên thì anh không khỏi khinh bỉ nhìn Báo Tinh “ Ây dô! còn biết cả họ tên tôi? ”
“ Mộ Triết Viễn! tôi là vuốt mặt nể mũi cậu nên không đánh cậu ta tại đây, nhưng tôi cũng không muốn cậu ta sống, lại cũng không muốn cậu ta chết ” Lời nói của anh tuy được nói vô cùng bình thản, nhưng lại mang theo thứ lạnh lẽo khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Câu nói của anh ngay cả Hoằng Tứ cũng thầm hiểu chính lả muốn đám người này sống không được, muốn chết không xong, vì đó chính là thứ đày đoạ con người ta khiến con người ta ngày một tuyệt vọng nhưng lại không thể chết.

Mộ Triết Viễn nhìn anh gật đầu “ Được! một ngày tôi đều chặt bỏ một chi của cậu ta, sau đó rút gân, hoặc lốc da sẽ chụp lại gửi cho cậu xem ” Báo Tinh là đàn em nhưng Hạ Bắc Sâm chính là anh em không thể đem ra so.

Huống hồ chi anh không ra tay trên địa bàn của anh ta chính là vuốt mặt nể mũi lắm rồi, nếu như bình thường Hạ Bắc Sâm có khi đã đánh chết Báo Tinh chỉ bằng tay không của anh rồi, không có chuyện để lại cho anh xử lý đâu.

Anh ta liếc nhìn Doãn Từ Ân ở trong lòng của Hạ Bắc Sâm liền không khỏi cảm thán rằng cho dù trên gương mặt có vết thương thì cũng vô cùng xinh đẹp.




Bình luận

Truyện đang đọc