VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Hạ Bắc Sâm ôm lấy cô ở trong lòng mà bao bọc, hiện tại cũng không còn sớm, nhưng anh cũng không muốn ở lại chỗ của Mộ Triết Viễn, sắc mặt của anh vẫn còn rất khó coi.

Cô được anh dùng áo vest mà khoác lên, mùi xạ hương quen thuộc khiến cô cảm giác có chút ấn toàn mà cọ cọ vào người anh, cả cơ thể đau rát mi mắt khẽ chậm rãi mở ra.

Người đàn ông với gương mặt góc cạnh đẹp trai, lại mang theo sự lạnh lùng khiến người ta không thể rời khỏi mắt, cô cảm nhận được cả hai người đều đang trên xe, và anh vẫn đặt cô ở trong lòng mà ôm lấy.

Còn nhớ trước khi cô ngất, cô đã hi vọng Hạ Bắc Sâm sẽ đến, nhưng khi cô tỉnh dậy đúng thật đã ở trong lòng anh.

“ Bé con! Em có đau không? ” Anh dời mắt cúi đầu nhìn Doãn Từ Ân ở trong lòng tựa vào người anh.

“ Đau! ” Cô khẽ gật đầu, mi mắt khẽ chớp xong liền hỏi tiếp “ Sao anh lại ở đây? ”.

“ Không đến để em bị bán đi sao? ” Anh dịu dàng vén tóc cô ra phía sau, lời nói cũng mang theo ý trách móc nói với cô.

“! ” Doãn Từ Ân nhìn anh, Hạ Bắc Sâm vẫn một mặt lạnh không thay đổi.

Hoằng Tứ phía trước cũng cảm thấy bản thân không nên quá nhiều chuyện, hạ màng ngăn xuống thôi, nếu không một kẻ độc thân như cậu ta lại bị nhét cẩu lương đầy mồm mất.


Cô có chút cảm động cánh tay khẽ di chuyển vòng ôm lấy thắt lưng của anh, Hạ Bắc Sâm sững người nhìn cô, một lúc sau liền nhíu mài không mặn không nhạt lên tiếng.

“ Đợi sau khi em khỏi, tôi nhất định phạt em thật nặng ”.

“ Sâm Sâm! Cảm ơn anh ” Không biết ma sui quỷ khiến thế nào cô gật đầu, lên tiếng giọng cô mềm mại, lại nhẹ nhàng.

Khiến anh ngượng đến mức vành tai đỏ bừng, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, không kìm được mà dùng tay giữ chặt đầu cô, áp môi mình lên môi cô mà hôn.

Khoé môi bị thương của cô khiến anh cảm nhận được vị tanh của máu trong miệng.

Doãn Từ Ân cũng chậm rãi mà đáp lại anh, cô không biết tại sao lại như vậy, nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy rất vui, cảm thấy Hạ Bắc Sâm đúng thật sẽ không bỏ mặt cô.

Anh hôn cô được tầm 15 phút thì mới rời môi cô, vuốt v e gương mặt của cô, chậm rãi nói “ Ngủ một chút, đến nhà tôi gọi em dậy ”.

“ Ừmm ” Doãn Từ Ân gật đầu dựa vào người anh.

Mùi xạ hương trên cơ thể anh khiến cô có chút dễ chịu, không lâu hơi thở của cô đã đều đều vang lên, anh vốn định không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng vuốt mặt cũng phải nể mũi Mộ Triết Viễn, dù sao Bắc Macao cũng là do anh ta quản.

Mẹ con Doãn Thư lần này trở về, anh cũng sẽ không kéo dài thời gian, mà trực tiếp lật ngược ván cờ, dù anh có nghĩ thế nào thì cũng không thể để Doãn Từ Ân rơi vào nguy hiểm thêm lần nào nữa.

Nhưng nếu mọi chuyện kết thúc quá sớm, anh sẽ lại phải xa cô vì hợp đồng bọn họ sẽ kết thúc sau khi Doãn Gia sụp đổ.

Tờ mờ sáng hôm sau bọn họ mới về đến Bạc Thành, về đến nhà anh không nhanh không chậm đã bế cô về phòng dùng chăn đắp cho cô cẩn thận rồi mới ra ngoài gọi điện thoại.

“ Alo! Hạ Bắc Sâm cậu rảnh lắm sao? chỉ mới 6 giờ sáng đã quấy rầy người khác ” Giọng nói khó chịu của đối phương ở đầu dây bên kia vang lên vì bị phá giấc ngủ ngon.

Hạ Bắc Sâm rít một hơi thuốc rồi mới kiên nhẫn phun ra một câu “ Lục Phong Vân tôi cho cậu 10 phút đến nhà tôi, mang theo dụng cụ y tế ” nói xong anh không đợi anh ta đáp mà cúp máy ngay.

Dụi tắt điếu thuốc rồi mới vào trong phòng với Doãn Từ Ân, thấy cô mệt mỏi vẫn còn ngủ ngon lành, anh cầm lấy khăn ấm khẽ lau mặt cho cô, vết thương của cô có khi sẽ để lại sẹo, vậy nên phải chăm kỹ một chút.

Đúng 10 phút sau Lục Phong Vân quần áo chỉnh tề sơ mi trắng quần tây, cầm theo hộp cứu thương chạy đến nhà của Hạ Bắc Sâm.

“ Hạ Bắc Sâm cậu bị thương ở đâu rồi à? ” Cậu ta nhìn Hạ Bắc Sâm gấp gáp hỏi, cậu ta là bác sĩ riêng của anh, tất cả những gì của Hạ Bắc Sâm cậu ta đều biết vậy nên khi nghe anh nói cậu ta còn tưởng anh bị thương liền nhanh chân chạy đến đây.


Anh nhìn cậu ta lắc đầu “ Không có! là cô ấy ” lời nói của anh không mặn không nhạc.

“!.

” Lục Phong Vân chưa load kịp những gì anh nói.

Cô ấy ? cô ấy là ai?
Cậu ta theo anh vào trong phòng, liền thấy Doãn Từ Ân nằm trong chăn, gương mặt có vết thương, không nói thì cậu ta cũng ngầm hiểu một chuyện.

Hạ Bắc Sâm bắt đầu kế hoạch rồi.

Vì trên lưng của Doãn Từ Ân có vết thương nên Hạ Bắc Sâm phải để cô tựa vào người anh, thì Lục Phong Vân mới cẩn thận xem vết thương được.

Anh dùng tay giữ gáy cô, để cô tựa vào vai anh, nhưng ngay khi Lục Phong Vân dùng kéo cắt một mảng vải áo trên lưng của Doãn Từ Ân thì anh liền nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Trong lòng có chút khó chịu.

“ Sao phải cắt áo? ” Hạ Bắc Sâm lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán vào tấm lưng nhỏ trắng có vết thương của cô.

Lục Phong Vân thật muốn đánh chết anh ngay lập tức “ Anh Hạ à! anh đừng nhìn tôi như vậy, nếu không cắt áo làm sao tôi rửa vết thương chứ ” nói xong cậu ta cẩn thận rửa từng vết thương trên một trên người của Doãn Từ Ân.

“!.



Sâc mặt Hạ Bắc Sâm ngày một khó coi, nhưng cũng cắn răng, hình như cô rất đau đến trong vô thức lại cọ đầu vào hõm cổ của anh, khiến anh có chút ngứa ngáy.

Phải mất nửa tiếng thì Lục Phong Vân mới làm xong, anh ta kê đơn thuốc, dặn dò một lúc rồi mới nói Hạ Bắc Sâm “ Cô ấy có khả năng sẽ phát sốt, tuy vết thương không sâu nhưng nó lại rất nhiều, cậu chú ý một chút đừng để cô ấy động nước ”.

Hạ Bắc Sâm bình thản gật đầu, vẫn còn ôm Doãn Từ Ân ở trong đầu.

Ngay khi Lục Phong Vân gần bước đến cửa thì cậu ta liền khự lại lên tiếng “ Cậu rảnh cũng bỏ một ít thời gian ra điều trị cho tốt ” lời nói không ai nghe có thể hiểu.

Nhưng những người như bọn họ, đều là trong cuộc tất nhiên hiểu được ý của Lục Phong Vân là gì rồi.

Hạ Bắc Sâm cẩn thận hôn lên mắt của Doãn Từ Ân rồi mới chỉnh lại điều hoà cho cô dễ chịu một chút.

Anh ở trên giường vẫn không muốn buông tay, vẫn ôm lấy cô ở trong lòng, vì ở trong lòng của anh, mùo hương quen thuộc của anh cô cảm nhận được nên rất an tâm mà ngủ.

Nói ra có thể không ai ngờ đến, nhưng Doãn Từ Ân bị bán đi tiếng thì Hạ Bắc Sâm trong vòng 1 đêm nửa ngày đã tìm ra được mà mang cô về, nếu không phải đám dân buông ở Bắc Macao anh thật sự sẽ lật tung hết nước này đến nước khác mà tìm cô mất.

“ Bé con! Xin lỗi ”


Bình luận

Truyện đang đọc