VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Hạ Bắc Sâm ở thư phòng, anh xem lại toàn bộ tài liệu mà Trình Duyệt gửi, nhíu nhíu mài, hiện tại ngã bài rồi nhưng mà anh không biết giải thích thế nào với ông nội Hạ.

Chuyện dài như vậy sợ ông ấy sẽ không chịu nổi cú sốc lớn này, chưa kể anh không biết nên thế nào với Doãn Từ Ân nữa, cảm thấy như rơi vào đáy biển sâu vậy.

Doãn Từ Ân giật mình không thấy Hạ Bắc Sâm,.

chẳng hiểu sao lại muốn đi tìm anh, cô mặc kệ chân trần, trên người chỉ là bộ đồ ngủ pijama màu hồng phấn, tay dụi dụi mắt.

Cô mở cửa thư phòng của Hạ Bắc Sâm ra “ Hạ Bắc Sâm sao anh không ngủ ”
Anh quay ghế lại nhìn cô, như con cún nhỏ, cô dụi dụi mắt mơ mơ hồ hồ đi tìm anh, nhìn cô cứ như đang mớ vậy “ Sao vậy không có tôi em không ngủ được à? ”
“ Lại đây ” Anh nở nụ cười dịu dàng lên tiếng nói.

Cô đi lại chỗ của anh, còn chưa kịp định hình đã bị anh kéo một cái cô ngồi trọn trong lòng anh rồi, Hạ Bắc Sâm nâng chân cô lên, cô lại đi chân trần rồi.


Chỉ mỗi chuyện này thôi anh đã nói với cô rất nhiều lần rồi, chỉ là cô bé này thật hay quên.

Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô ở trong lòng “ Về sau không được đi chân trần nhớ không? ”
Cô ở trong lòng anh ngẩn đầu nhìn anh sau đó chậm rãi gật đầu một cái rồi mấp mấy môi nói “ Vẫn còn bận sao? khi nào mới xong ” hình như ngủ quen rồi không có anh cô không ngủ được.

“ Còn một chút nữa là xong rồi ” Anh hôn lên đỉnh đầu của cô nhẹ nhàng nói, không mặn cũng chẳng nhạt.

Doãn Từ Ân bĩu môi muốn bước xuống đi về phòng, một chút của anh không biết chừng nào mới xong, cô đợi tới sáng chắc, cô không phải không biết công việc của anh rất nhiều.

Nhưng cô bị anh khoá trong lòng hoàn toàn không thể bước xuống, Hạ Bắc Sâm nhíu mài nhìn cô, không nóng không lạnh mà lên tiếng “ Ngồi yên một chút, đợi tôi giải quyết xong thì bế em về phòng, ở thư phòng không có dép bông ” anh đặt tay lên máy tính tiếp tục gõ.

Cô nhìn màng hình, yên ắng ở trong lòng anh, chỉ là trên màng hình đều là số với số nhìn hoa cả mắt vẫn không hiểu đang nói cái gì, cái này là đang tra tấn não bộ người học luật như cô à?
Mi mắt cô nhíu nhíu lại, chẳng biết từ khi nào lại dựa vào người anh mà ngủ quên mất, tiếng hít thở đều đều của cô nhẹ nhàng vang lên, anh dừng tay lại cúi đầu nhìn cún con nhỏ trong lòng.

Hai tay cô vòng ôm lấy eo của anh rất chặt vì sợ ngã.

Hạ Bắc Sâm tắt màng hình máy tính, anh ôm lấy cô mà bế trong lòng, bước chân thon dài quay về phòng ngủ, bao nhiêu sự yêu chiều điều dành cho cô.

Đặt cô lên giường cẩn thận kéo chăn đắp lại, anh vén tóc cô ra phía sau gáy, ánh mắt sâu thẳm nhìn lấy cô, cuối cùng anh vẫn làm sai kế hoạch, cuối cùng vẫn là không thể theo nó đến cùng.

“ Từ Ân liệu sau tất cả tôi còn có thể nhìn em an yên mà ngủ trong lòng mình thế này không? ”.


“ Tiếc là chữ hiếu quá lớn, chúng ta lại không thể biến bản thân thành kẻ bất hiếu phải không? ”.

“ Tôi sẽ giam cầm em lại trong chiếc lồng chim nhỏ, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy, cho dù em muốn chạy thì tôi cũng không ngại đánh gãy chân em ”.

Hạ Bắc Sâm càng nói, trong đầu anh lại hiện lên vô vàng hình ảnh đã khiến anh phát bệnh mấy năm qua, chưa kể căn bệnh này của anh Lục Phong Vân nói nó sẽ khiến anh rất khổ sở nếu anh không chăm chỉ điều trị.

Vậy nên anh đã rất cố gắng sau lần đánh Trình Duyệt thừa sống thiếu chết, lúc đó anh nhìn thấy tay mình đầy máu run rẩy, nhưng Trình Duyệt đã không tức giận với anh.

Anh sợ một ngày anh không kiềm chế được mà xuống tay với cô, sẽ làm tổn thương những người xung quanh.

“ Bé con! Xin em hãy nói cho tôi biết nên làm thế nào đi ” Anh nắm lấy tay cô mân mê một lúc rồi hôn lên mu bàn tay của cô, đôi đồng tử thay đổi liên tục khiến tâm trí anh hoảng loạng.

Hạ Bắc Sâm vội buông tay ra, anh đứng bật dậy rời khỏi phòng ngủ, sắc mặt anh tái nhợt vô cùng khó coi.

Anh cầm điện thoại lên gọi đi một cuộc sau đó liền lái xe rời khỏi nhà.

Bước chân vô cùng gấp gáp.


Còn Doãn Từ Ân hình như cảm nhận được sự an toàn, cô ngủ rất ngon lại còn mơ giấc mơ vô cùng đẹp, giấc mơ đó có Hạ Bắc Sâm, giấc mơ đẹp có anh.

Khoé môi cô khẽ nhếch lên thành đường cong xinh đẹp vì nụ cười, nhưng đối với anh, cô vẫn còn quá ngây thơ, như vậy ra ngoài không cẩn thận sẽ bị người ta lừa đi mất.

Anh chỉ có thể ích kỷ mà giam cầm cô lại, ép buộc cô phải bên cạnh mình bằng bất cứ giá nào, không cho phép cô bước ra khỏi cuộc sống của anh.

Đừng nói là chỉ Hạ Bắc Sâm bắt đầu cảm nhận được cơ thể thay đổi.

Mà Lục Phong Vân ngay khi nhìn thấy ánh mắt anh dành cho Doãn Từ Ân, thì đã biết bệnh tình tái phát rồi, và người chữa được cũng chỉ có Doãn Từ Ân thôi, anh ta cũng chỉ có thể can thiệp vào mấy cái đơn thuốc an thần tốt cho Hạ Bắc Sâm.




Bình luận

Truyện đang đọc