VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Hạ Bắc Sâm tâm trạng có chút tồi tệ nên cũng không nán lại nhà ông nội quá lâu, anh lái xe về nhà, suốt đoạn đường về nhà anh gọi cho cô, cô đều không nhấc máy.

Bỗng chốc nhớ lại ánh mắt xa lạ của cô khi nãy, trong lòng đột nhiên nóng như lửa đốt, lại mang theo chút sợ hãi, ánh mắt của anh dần dần trở nên u ám khi nghĩ đến chuyện cô sẽ rời xa mình.

Doãn Từ Ân cùng Lục Bạch Tử và Kỷ Thư Ninh ra bờ biển mà bọn họ vẫn hay đến, trên tay mỗi người cầm một chai bia, ánh mắt của cô lúc này mới buông lỏng nhìn biển lớn vô tận phía trước mắt mình sau đó lại khẽ cười.

Hình như càng ngày chuyện trả thù càng khiến cô mệt mỏi rồi, nếu ngày hôm đó Hạ Bắc Sâm không tìm đến có phải cô đã chẳng cần trả thù, mãi mãi không biết gì rồi không?
“ Tiểu Ân! Em thích Hạ Bắc Sâm rồi ” Lục Bạch Tử bên cạnh nhìn cô anh uống một hơi bia chậm rãi lên tiếng.

Cô chỉ khẽ cúi đầu mỉm cười, cô không chối bỏ chuyện cô đã có anh trong lòng, chỉ là đoạn tình cảm này có thể đi đến đâu chứ? có thể ở bên nhau trọn đời sao?
Giữa bọn họ có quá nhiều chuyện không đồng qua điểm cũng không thể nói nhau nghe, đối phương luôn tìm cách che giấu tự mình làm những chuyện vốn dĩ không nên làm.

“ Thật ra cậu thích Hạ Bắc Sâm cũng không sao cả, vì ở Bạc Thành này chỉ có Hạ Bắc Sâm mới có đủ năng lực bảo vệ cậu khỏi Doãn Đạt ” Kỷ Thư Ninh mỉm cười nhìn về phía trước.

“ Cũng chỉ có thế thôi, không thể bên nhau trọn đời ”
Mặt biển phía trước từng cơn sóng nhỏ vỗ vào bờ, nhưng bao nhiêu con sóng thì ta mới có thể vào được bờ đây?

Mọi thứ trước mắt quá mong lung, cô cũng không rõ bản thân có thể làm gì nữa, cô vốn dĩ không phải người nhu nhược thiếu quyết đoán, chỉ là sau khi gặp anh cô trở nên do dự, không nỡ, nhìn cái gì không nỡ.

Hạ Bắc Sâm thật ra anh rất đáng thương, anh mất đi ba mẹ mình, bản thân luôn chìm vào cơn ác mộng sợ hãi nhìn thấy ba mẹ rời khỏi mình, cô đã từng chứng kiến hết rồi.

Bởi vì nhìn anh như vậy cho nên cô mới không nỡ.

Đến tận 8 giờ tối Doãn Từ Ân mới về đến nhà, gương mặt của cô vẫn duy trì như vậy không hề có bất kỳ cảm xúc gì, nhìn mọi thứ bằng ánh mắt tẻ nhạt.

Cô cất túi xách đứng trước gương búi tóc lên cao, đứng nhìn mình trong gương mất một lúc, sau đó lại nở nụ cười cánh cửa phòng tắm lúc này cũng bật mở Hạ Bắc Sâm thân hình rắn chắc hiện ra trước mắt bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn.

Nhìn thấy cô trước gương anh liền đi đến ôm lấy cô từ phía sau cái ôm mà có thể đánh gục tất cả mọi thứ, anh hôn lên cổ cô, đôi môi chậm rãi lên tiếng không mặn cũng không nhạt.

“ Bé con! Tôi tắm rồi, đã tắm hai tiếng rồi quần áo lúc sáng cũng quăn sọt rác rồi! Không bẩn nữa em hôn tôi một cái có được không ”.

Doãn Từ Ân sững người không nghĩ anh lại như vậy, Hạ Bắc Sâm vậy mà lại để ý đến lời cô tùy tiện nói ra cũng thật quá bất ngờ rồi, cô gạt tay anh ra khỏi người mình.

Vẫn im lặng không nói một lời nào cả mà đi đến tủ đồ lấy quần áo rồi vào phòng tắm.

Nói dối chính là nói dối, cô mệt rồi hôm nay không muốn nố chuyện với anh, chưa kể đột nhiên anh lại ấu trĩ ôm hôn cô trước mặt Lục Bạch Tử như vậy khiến cô có chút khó chịu vô cùng.

Hạ Bắc Sâm cụp mắt nhìn bóng lưng của cô, bình thường cô không quan tâm hôm nay một lời cũng không nói với anh.

Anh đi đến sofa buồn chán châm một điếu thuốc rít một hơi bình thản gác tay lên ghế.

Bách Tâm Ly anh cần phải lợi dụng cô ta thì mới tìm được thông tin, như vậy mới có thể bảo vệ Doãn Từ Ân, nếu cô ta lại như Doãn Thư bán cô đi cho dân buông thì còn đỡ nhưng nếu cô ta mang cô đến cho Doãn Đạt thì cô chỉ có thể bỏ mạng.

Người phụ nữ của anh chỉ có thể chết trên tay anh, cho dù anh sắp chết cũng phải bóp chết cô trước rồi anh mới yên tâm đi cùng, nếu anh để lại cô một mình thì ai có thể chống lưng cho cô làm loạn khắp Bạc Thành? mặc cho cô ngang bướng vẫn chống lưng.

Hạ Bắc Sâm hút hết điếu thuốc thì Doãn Từ Ân cũng bước ra, cô mặc bộ pijama màu hồng phấn, không thèm liếc mắt đến anh vừa định leo lên giường thì anh không nhịn nổi nữa lên tiếng.


“ Lại đây nghe tôi giải thích, hoặc tôi đánh gãy chân em ngay trên giường ” Ánh mắt sắc bén đen láy mang theo sự nghiêm túc khiến cô giật mình nhìn anh.

Rõ ràng là anh sai trước vậy mà còn bắt ép cô? cái tên chết tiệt này cũng vừa vừa phải phải thôi chứ sao có thể bắt ép cô trong khi anh đã sai.

“ Em mệt rồi, anh muốn nói cái gì thì nói lẹ đi ” Cô ngồi trên giường hướng mắt đến sofa lên tiếng.

Hạ Bắc Sâm dần mất kiên nhẫn “ Lại đây! ”
Doãn Từ Ân hít lấy một hơi xỏ dép bước xuống giường đi lại sofa, còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì đã bị anh kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng anh hai tay vòng qua cổ vô cùng hoảng hốt.

Anh lại vô cùng giữ chặt eo cô, áp sát mặt cô không nóng không lạnh mang theo ý trêu đùa mà lên tiếng “ Bé con! em ghen sao? ”.

“ Ghen cái gì? ” Cô nhìn anh như đang chột dạ.

Anh hôn lên môi cô một cái nhẹ “ Bé con! em ghen rồi ”.

“ Em nói không có ”
“ Tôi và Bách Tâm Ly là anh em họ! Em là nghi ngờ tôi có người khác nên mới tức giận? ” Hạ Bắc Sâm cắn nhẹ lên vành tai cô khiến cô giật mình hai má đỏ ửng.

Cô đẩy anh ra “ Không có! anh nói xong rồi thì em đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm, vết thương của anh chưa khỏi cũng nên ngủ sớm đi ” cô đứng dậy, sợ ngồi nữa cái tên này sẽ lôi cô ra mà phanh thây mất.


Cô nghĩ oan cho anh vậy mà, tự mình suy diễn tự mình tức giận, tự hành bản thân mình xem ra cũng chỉ có cô.

“ Được! Vậy chúng ta đi ngủ ” Hạ Bắc Sâm đứng bật dậy bế cô lên.

Doãn Từ Ân giật mình sợ ngã vòng tay qua cổ anh, cúi đầu không dám nhìn.

Anh bế cô đặt lên giường kéo chăn đắp cẩn thận, rồi kéo cô ôm vào lòng “ Tối nay tôi không làm gì em, em nằm yên một chút nếu không muốn tôi thất hứa ”.

Nghe đến đó thôi ngay cả nhúc nhích Doãn Từ Ân cũng không dám, nhưng cho dù cô nằm yên thì người nào đó cũng không hề giữ lời hứa mà hành hạ cô cả đêm.

Còn than thân trách phận bị cô vu oan anh, lại còn đem lý do đó ra đòi cô đền bù nữa thật hết nói nổi cái tên chết giẫm này.

Biết trước khi nãy cô sang phòng cho khách ngủ cho rồi, nếu không cũng không cần khóc dưới hạ thân anh như bây giờ.




Bình luận

Truyện đang đọc