VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Hạ Bắc Sâm đúng thật đã đứng đợi cô tha thứ ngay ở trước cửa chưa từng rời đi, tóc anh cũng đã phủ nhiều bông tuyết trắng hơn, bên ngoài bây giờ tuyết cũng rơi ngày một nhiều.
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên khiến anh khẽ giật mình lấy điện thoại từ trong túi áo bành tô ra, là tên chết giẫm Mộ Triết Viễn gọi cho anh.
“ Tôi nghe ” Giọng anh có chút run run vì trời lạnh.
“ Sao rồi? có đón được chưa ” Mộ Triết Viễn ở bên kia mang theo sự tò mò không kiềm chế được mới lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Anh khẽ nâng mắt nhìn lên tầng nhà, sau đó hít một hơi lên tiếng “ Cmn Mộ Triết Viễn cậu tốt nhất nên đến đây rõ giải thích rõ ràng với cô ấy cho tôi, nếu không đợi tôi quay lại chắc chắn sang bằng phía Bắc Macao của cậu ” cái tên này lúc làm thì luôn miệng sẽ giúp anh giải thích, tới lúc xảy ra chuyện thì lại im hơi chờ kết quả.
“ Đừng...đừng.

Cậu cho tôi địa chỉ tôi lập tức lái phi cơ đến đó ” Mộ Triết Viễn nghe giọng của anh liền giật mình, xem ra rất tức giận, anh ta không thể đùa được, ai chứ Hạ Bắc Sâm mà muốn phía Bắc Macao thì chuyện đó không hề khó.
Rõ ràng lúc đầu cũng hưởng ứng lắm mà, sao đột nhiên tức giận chẳng lẽ em dâu thật sự không bỏ qua cho anh sao?
Mộ Triết Viễn nhận được địa chỉ lập tức cho người lái phi cơ đón anh ta đến đó, nếu anh ta còn không đến thì Hạ Bắc Sâm nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi oan này, hơn hết Phía Bắc Macao chắc chắn sẽ không yên ổn với anh.
Doãn Từ Ân ở trên tầng nhìn qua cửa sổ, cô mặc lớp áo dày cộm, hàng chân mài khẽ nhíu lại từ lúc anh đứng đó đến bây giờ đã 7 tiếng đồng hồ rồi, bây giờ bên ngoài tuyết rơi rất nhiều cũng không còn ai qua lại vậy mà anh vẫn đứng đó, không sợ chết cóng sao.
Vừa thoát khỏi suy nghĩ hai mắt cô liền mở to khi nhìn thấy cả cơ thể của Hạ Bắc Sâm ngã nhàu xuống nền tuyết, không hề động đậy.
Cô hốt hoảng cầm lấy áo bông vội đi xuống nhà, nhanh tay mở lấy cửa lớn, cả người Hạ Bắc Sâm chỉ trong phút chốc đã phủ tuyết.

" Hạ Bắc Sâm! Anh làm sao vậy? ” Cô khẽ gọi anh, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Nhưng anh không trả lời chỉ im lặng nằm ở đó, khiến cô càng sợ hãi nghĩ đến chuyện anh chết cóng vì cô, vì manh thai nên cô có chút yếu ớt đỡ anh dậy, vô cùng khó khăn mà đi vào nhà.
Cái tên này cũng nặng quá rồi.
Doãn Từ Ân mạnh tay quăn anh lên sofa, lấy chiếc áo bông màu hồng nhạt của cô khoác lên người anh, cô nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, môi cũng tái mét.
Cô chỉnh lại máy sưởi rồi đi đun nước xôi.
Lúc cô không để ý Hạ Bắc Sâm liền mở mắt, khoé môi khẽ nhếch lên, cô mà còn không ra mở cửa có khi anh thật sự chết cóng rồi, xem ra cô cũng có chút để ý đến anh.
Nghe tiếng động anh liền nhắm mắt như chưa có gì xảy ra, Doãn Từ Ân chống lưng ngồi xuống sofa, dùng khăn ấm khẽ lau mặt và tay cho anh.

Cô rốt cuộc không hiểu nổi anh muốn phát điên cái gì ở nhà cô nữa, cho dù anh có thế nào thì chuyện anh làm cũng không thể xoá bỏ, cũng khiến cô không thể bỏ qua cho anh mà xem như chưa có gì được.
Nếu cô không rời đi, thì lúc đó anh đã hại bảo bảo của cô rồi.

Cho dù cô không mang hận nhiều nhưng cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ gặp lại anh, cũng anh quay lại trước đây.
Tiếng chuông cửa lại một lần vang lên, cô khó khăn đứng dậy.


Bây giờ cô cảm thấy anh không đến đây đón cô về, anh đến đây là để hành hạ cô.
Từng tiếng bước chân chậm chạm vì bụng cô khá to đi đến mở cửa xem ai đến.
Hình ảnh trước mắt khiến khoé môi cô giật giật.

Mộ Triết Viễn đang đứng thở hồng hộc trước mặt cô, anh không những đến một mình mà còn kéo bạn của anh đến sao?
“ Em dâu! Ngoài trời lạnh như vậy, em không thể mời anh vào nhà à? ” Mộ Triết Viễn khẽ cười vừa thở hồng hộc vừa nhìn cô mà lên tiếng chậm chạp.
Lúc này cô mới đứng sang một bên để anh ta đi vào, cũng lạnh nhạt lên tiếng “ Anh đến rồi, thì mang anh ta đi đi ” Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía Hạ Bắc Sâm đang nằm ở sofa.
Mộ Triết Viễn thoáng giật nẩy, nhìn anh xong lại đảo mắt nhìn cô, anh vậy mà bị cô hành đến vậy sao? lúc ở Bắc Lộ Thành tự tin đến vậy mà? đến đây còn chưa được 24 tiếng đã thành ra thế này.

Anh ta nhìn cô xong liền nắm lấy tay cô kéo lại một góc khiến cô không hiểu chuyện gì chao mài khó chịu lên tiếng “ Hai người đến đây là muốn kiếm chuyện với tôi sao? ”.
“ Em dâu! Thật ra cậu ấy không phải vậy đâu, có những chuyện em không biết được...” Mộ Triết Viễn khẽ đưa mắt nhìn anh, xong mới nhìn cô mà lên tiếng giải thích.
Doãn Từ Ân bắt đầu sinh nghi ngờ hai người này bày trò, cô nâng mi mắt ý bảo anh ta nói tiếp.
Mộ Triết Viễn cũng thở hắc một hơi mà giải thích rõ ràng “ Bách Tâm Ly là nội gián, nhưng cô ta là em họ cậu ấy nên cũng không thể tùy tiện mà tố giác được...Cho nên anh mới bảo cậu ấy bày trò mỹ nam kế lừa cô ta không phải cậu ấy có tình cảm với Bách Tâm Ly đâu ”

“ Vậy thì sao? cho dù anh ta không thật sự có tình cảm với cô ta thì chuyện anh ta ép tôi phá thai thì sao? còn chuyện ngoài mặt thì bỏ qua nhưng lại âm thầm mời bác sĩ đến Đế Bắc để ép tôi phá thai thì sao? ” Doãn Từ Ân nở nụ cười nhạt nhẽo, trong lòng càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng không còn chứa bất kỳ cảm xúc gì chỉ là một ánh mắt giễu cợt.
“ Em có biết chuyện cậu ấy chỉ có 10% khả năng có con không? cậu ấy luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ có con, hơn nữa Hạ Bắc Sâm từng mắc bệnh chiếm hữu và ám ảnh cưỡng chế.

Lục Phong Vân đã giúp cậu ấy khỏi bệnh...”
“ Nhưng lúc em bị bắt đến Phía Bắc Macao thì bệnh của cậu ấy lại tái phát, lúc Lục Phong Vân nói với Hạ Bắc Sâm là cậu ấy vẫn có thể có con, Hạ Bắc Sâm đã không kiềm chế được mà lái xe đi tìm em cả đêm rồi xảy ta tai nạn hôn mê mấy ngày liền...!” Mộ Triết Viễn nói xong liền thở hắc không ra hơi.
Hạ Bắc Sâm thật ra sợ nhất là phản bội, nên khi anh nghĩ mình không thể có con, nhưng coi lại mang thai cho nên anh mới nghĩ đến chuyện cô phản bội mà vô tình làm tổn thương cô.
Cô khẽ cúi đầu, nhưng rõ ràng anh vốn dĩ chưa từng hỏi cô, cũng không cho cô giải thích rõ ràng.

Anh chưa từng tin tưởng cô còn muốn mời bác sĩ đến bức cô phá thai nữa.
Những chuyện đó chẳng lẽ đều do anh không kiềm chế được sao?
“ Bé con.

Khoan đã! ai đã nói với em là anh mời bác sĩ đến Đế Bắc để phá thai cho em? ” Hạ Bắc Sâm nghe cô nói lại càng không kiềm chế được mà bật dậy muốn hỏi cho rõ.
Lúc đầu anh bảo cô phá thai là thật, nhưng về sau anh cũng chiều theo ý cô, cũng vì cô mà giữ đứa bé lại mà? làm gì có chuyện anh mờ bác sĩ đến Đế Bắc chứ.
Doãn Từ Ân và Mộ Triết Viễn liền cùng lúc đưa mắt nhìn anh đứng dậy nhìn hai người họ chao mài lên tiếng thắc mắc.


Cô cảm thấy anh rất khoẻ, không hề có dáng vẻ yếu ớt ban nảy liền hiểu ra là cái tên này lừa cô.
“ Là Bách Tâm Ly nói, cô ta chạy đến Đế Bắc bảo muốn giúp tôi chạy thoát khỏi anh, nói anh đã mang bác sĩ đến để bắt tôi phá thai rồi ” Doãn Từ Ân khó chịu nói, cô suýt thì tức giận đến phát nổ vì bị anh lừa.
Cô mà biết sớm thì cô đã để anh chết cóng ngoài kia chứ không bao giờ cho anh vào nhà mình.
“ Bách Tâm Ly? cô ta nói với em sao? cmn vậy mà cô ta lại nói với anh là em đánh ngấc cô ta rồi bỏ chạy ” Hạ Bắc Sâm thật không ngờ đây chính là lý do vì sao mà khi bắt Bách Tâm Ly cô ta lại nói cô sẽ không bao giờ thà thứ cho anh, sẽ hận anh suốt đời.
Hoá ra là do cô ta bày trò.
Cô nhíu mài khó hiểu, trong đầu liền load lại một loạt thông tin vừa tiếp nhận, khi nãy Mộ Triết Viễn nói Bách Tâm Ly là nội gián, nhưng rõ ràng cô ta rất thích anh mà?
Chẳng lẽ vì vậy nên cô ta mới chia rẻ cô với anh sao? Nhưng cô cho dù biết sự thật cũng không có ý định quay lại với anh, vì dù sao chính miệng anh cũng không thừa nhận đứa co của mình.
“ Vậy thì sao? bây giờ tôi cũng không muốn quan tâm đ ến chuyện của các người.

Tôi và anh cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng mang chung mục đích, cũng không có tình cảm với nhau, vậy nên dừng lại ở đây đi tôi cũng không muốn liên quan đến anh ”.
“ Hai người về đi, đừng đến đây nữa ” Cô nói xong liền mệt mỏi bỏ về phòng của mình.
Cả hai người liền đứng trơ mắt nhìn nhau, không nghĩ sau khi giải thích hết mọi chuyện mà cô cũng không có ý định bỏ qua ch Hạ Bắc Sâm.

Còn tuyệt tình nói không muốn liên quan đến anh nữa, xem ra lần này Hạ Bắc Sâm chết chắc rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc