XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Phượng Nghi cung.

Hoàng hậu chán nản tựa người trên trường kỷ trong tẩm cung, khói trầm hương từng đường trắng mỏng nhẹ phiêu lãng bay khắp nơi, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, cực kì diễm lệ, chỉ là người ở trong nơi đó, không phải thiên tiên cao quý.

Thục phi một đường bước vào trong tẩm cung của Hoàng hậu, sau khi hành lễ xong liền đứng dậy, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay thuần thục nhận lấy chén trà hoa lan được cung nữ dâng đến.

"Thục phi muội muội, muội nói bổn cung phải làm thế nào đây?" Hoàng hậu mở lời trước, "Đình Nguyệt Hy kia đã mang thai đến tháng thứ năm rồi, chưa kể Bệ hạ còn cho người ngày đêm canh phòng cẩn mật ở Phượng Thiên cung, bổn cung cho dù có muốn hành động thêm lần nữa cũng không được."
Thục phi ngược lại mỉm cười đáp: "Hoàng hậu nương nương trước tiên đừng quá lo lắng, chẳng phải chỉ là một cái bào thai thôi sao? Nếu nàng ta sinh ra hoàng tử, thì chúng ta đương nhiên mới phải lo lắng, nhưng nếu nàng ta hạ sinh công chúa, vậy cũng không cần mưu hại làm gì, nếu như để cho Bệ hạ cùng Thái hậu phát hiện ra, khi đó nương nương liền không thể bào chữa nữa rồi.

Tội mưu hại hoàng tự chính là rất nặng, đừng nói là Hậu vị, có khi ngay cả tính mạng của nương nương cùng gia quyến cũng không thể bảo toàn nữa là đằng khác."
Hoàng hậu nhìn Thục phi, hơi hạ giọng hỏi: "Vậy theo ý của Thục phi muội muội, bổn cung nên làm thế nào đây?"
Thục phi duy trì nụ cười ổn trọng tinh tế trên môi, "Hoàng hậu nương nương, người có nhớ trước kia khi Hoa phi mang thai Đại hoàng tử không? Khi đó Hoa phi cực kì thích ăn chua, mà là càng chua càng tốt, thần thiếp có nghe các ma ma nói qua, phàm là nếu như mang nam thai, thường thì nữ tử đó sẽ rất thích ăn chua, còn nếu là nữ thai, thì nhất định sẽ ăn cay, chúng ta chỉ cần xem xét qua ghi chép về nguyên liệu nấu ăn cùng điểm tâm mà Thượng Thực cục và Ngự trà Thiện phòng đưa đến mỗi ngày, chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao?"
"Cũng không tránh được cảnh nàng ta mua chuộc cung nhân tráo đổi nguyên liệu." Hoàng hậu vốn là một con cáo già, huống hồ chi sau khi nhìn đống tư liệu Thái Y viện đưa đến, cùng với chuyện thực tế xảy ra khác xa một trời một vực, nàng ta sớm đã không còn tin tưởng vào ghi chép trên giấy nữa, "Bổn cung cần một người đến tận Phượng Thiên cung nghiệm chứng!"
"Nương nương, người quên rồi sao? Thái hậu đã ban lệnh nghiêm cấm phi tần trong hậu cung xuất nhập Phượng Thiên cung rồi, e rằng chúng thần thiếp không có cách nào xem xét thực hư." Thục phi lo lắng nhíu lại đôi mày ngài, ánh mắt nhìn về phía Hoàng hậu tỏ ý dò xét.

"Thái hậu không cho phép phi tần khác xuất nhập Phượng Thiên cung làm ảnh hưởng đến nàng ta, không có nghĩa là công chúa cũng không được..." Hoàng hậu như đã nghĩ ra mưu kế gì đó, khóe môi son đỏ khẽ cong lên, "Thái hậu trước nay rất yêu thích Thy Thy, để cho nó đến Phượng Thiên cung một chuyến là được rồi."
"Hoàng hậu nương nương thứ tội cho thần thiếp nói thẳng." Thục phi thấy Hoàng hậu gật đầu tỏ vẻ cho phép, liền đánh bạo nói: "Hoàng hậu nương nương, tuy rằng thần thiếp không tiếp xúc nhiều với Đại công chúa Diệu Thy, nhưng thần thiếp thấy được Đại công chúa khá kiêu ngạo, nếu như công chúa ở Phượng Thiên cung làm ra chuyện gì đó, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu, thưa nương nương."
"Thy Thy đã mười bốn tuổi rồi, Thục phi." Hoàng hậu ngắt lấy một đóa hoa mẫu đơn nở rực rỡ nhất trong bình hoa bạch ngọc, nhẹ nhàng xoay cành hoa bằng hai đầu ngón tay, "Bổn cung biết tính nữ nhi của mình, chỉ cần bổn cung dặn dò nó thật kĩ, Thy Thy sẽ không làm gì quá đáng đâu."1

Thục phi biết Hoàng hậu đã có chút tức giận, liền không dám nói thêm điều gì về Đại công chúa nữa, nàng ta chỉ gượng cười đáp: "Nương nương nói như vậy, thần thiếp yên tâm rồi." Nối đoạn, nàng ta đem chén trà trong tay đặt xuống, "Thần thiếp làm phiền nương nương nhiều rồi, thiết nghĩ bản thân nên cáo lui thì hơn."
Hoàng hậu gật đầu đồng ý.

Thục phi vừa ra khỏi Phượng Nghi cung, khóe môi đã nở ra một nụ cười lạnh.

Đại công chúa tính tình ương ngạnh lỗ mãng, liệu có thể chịu nổi cảnh bản thân sắp có thêm một hoàng đệ hoặc hoàng muội nữa không? Có thể chịu được cảnh Thái hậu cùng Thiên HSn sẻ tình thương yêu cho một hài tử khác mình hay không?
Không chừng lại đến đó làm loạn một trận, khi đó liền có kịch hay để xem rồi.

Chứng cứ phạm tội của Hoàng hậu, Thục phi này có đủ, nếu đem ra, ắt hẳn chuyện phế hậu sẽ là hiển nhiên.

Nếu như Hoàng hậu bị phế, chẳng phải Phượng vị kia sẽ là của Thục phi này sao?1
Dẫu sao trên bậc chính nhị phẩm cũng không còn phi tần nào cao hơn nàng ta nữa.

Nghĩ đến đó, tâm tình Thục phi trở nên cực tốt, ngồi lên thái trượng hồi cung.

...!
Chưa đầy nửa khắc sau, Hồng Nha đã dẫn Đại công chúa từ Long Tôn sở đến Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, chỉ thấy Đại công chúa Sở Diệu Thy có một vóc dáng mình hạc xương mai, mảnh khảnh gầy gò, tuy rằng da thịt có chút xanh xao nhưng cũng không làm mất đi nét thanh tú đầy khả ái trên gương mặt Đại công chúa.

Đại công chúa tiến đến trước mặt Hoàng hậu, ngoan ngoãn thỉnh an: "Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an!"

Hoàng hậu nằm dài trên trường kỷ mỉm cười ngoắc tay, Đại công chúa cười tươi tiến đến bên cạnh nàng ta.

Với tay vuốt lấy mái tóc đen tuyền kiêu sa của nữ nhi, Hoàng hậu nói: "Thy Thy, ở Long Tôn sở có kẻ nào ức hiếp con không?"
Đại công chúa lắc đầu, "Mẫu hậu, không có ai bắt nạt nhi thần cả, các ma ma giáo dưỡng đều chăm sóc nhi thần rất tốt."
Hoàng hậu làm ra nét mặt bi thương nhìn Đại công chúa, "Con ở Long Tôn sở được các ma ma quan tâm chăm sóc, còn mẫu hậu thì phòng không gối chiếc, đêm nào cũng trông mong phụ hoàng con đến đây, nhưng người mỗi lúc càng thêm lạnh nhạt với mẫu hậu, dường như bước chân vào Phượng Nghi cung thôi, phụ hoàng con cũng không muốn, mẫu hậu...!mẫu hậu bị người vứt bỏ rồi..." Nói đến đây, Hoàng hậu không kiềm lòng được liền rơi nước mắt.

Đại công chúa nghe Hoàng hậu nói vậy, bất giác phẫn nộ, nắm chặt đôi tay, cả giận nói: "Nhi thần vốn có nghe nói qua Hiền Thục nghi đang mang thai nên rất được sủng ái, mặc cho cái thai trong bụng nàng ta đã lớn nhưng phụ hoàng vẫn đến đó thăm đều đặn, còn mẫu hậu đêm đêm cô quạnh thì phụ hoàng lại không mảy may quan tâm.

Rốt cuộc thì cũng chỉ là thị thiếp, nàng ta dựa vào cái gì mà dám huênh hoang tự đắc, chiếm lấy phụ hoàng cho riêng mình chứ?"
Hoàng hậu giả vờ cười khổ nói: "Phụ hoàng con không thích đến thì người bên ngoài cũng chẳng khuyên nhủ được.

Mẫu hậu đã già, hoa tàn ít bướm, ngay cả một hoàng tử dưới gối cũng không có, phụ hoàng con đương nhiên là thích hoàng tử và bộ dạng xinh đẹp thanh xuân của nữ nhân rồi."
Đại công chúa nhịn không được, bất giác rơi lệ: "Sao mẫu hậu lại nản lòng đến mức này chứ? Mẫu hậu là Hoàng hậu, là chính thê duy nhất của phụ hoàng! Nếu ngay cả chính mẫu hậu cũng thấy chán nản thất vọng như vậy thì sao có thể dạy dỗ được nhi thần chứ? Phụ hoàng có trăm ngàn nữ nhân bầu bạn, có các hoàng tử công chúa, nhưng nhi thần chỉ có duy nhất mẫu hậu mà thôi!"
"Nữ nhi ngoan, có được lời này của con, mẫu hậu thực rất an tâm." Hoàng hậu ôm lấy Đại công chúa vào lòng, "Nay mẫu hậu có việc muốn nhờ con, con có thể giúp đỡ mẫu hậu hay không?"
"Chỉ cần là việc mẫu hậu giao phó, nhi thần nhất định hoàn thành thật tốt!" Đại công chúa gật đầu chắc nịch.

"Mẫu hậu muốn con đến Phượng Thiên cung của Hiền Thục nghi một chuyến." Hoàng hậu chạm tay vào một bên má của Đại công chúa, "Con để ý thử, thức ăn ở chỗ Hiền Thục nghi là cay hay chua."
Đại công chúa tuy rằng không hiểu gì, nhưng thấy mẫu hậu tỏ ra chuyện này quan trọng như vậy, không nghi ngờ gì liền gật đầu đồng ý, chẳng phải chỉ là xem xét thức ăn một chút thôi sao? Cũng đâu có gì là khó?
Vì vậy, giờ dùng thiện buổi trưa hôm đó, Đại công chúa cùng ma ma giáo dưỡng mang theo lễ vật đến Phượng Thiên cung thăm Đình Nguyệt Hy.


Đình Nguyệt Hy khá ngạc nhiên.

Phải biết rằng Đại công chúa là nữ nhi của Hoàng hậu, sao nàng ta có thể để cho nữ nhi của mình đến Phượng Thiên cung thăm hỏi nàng?
Nhất định Hoàng hậu có dụng ý muốn xem thử thức ăn của nàng rồi.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, nàng vẫn cho người mời Đại công chúa vào, sau đó ngồi xuống bàn ăn, thoải mái gắp một ít thức ăn đặt vào trong bát ngọc của mình.

Đại công chúa vừa vào cửa đã ngửi thấy một cỗ mùi vị cay nồng nặc, gương mặt khả ái nhau lại khó chịu, sao vị nương nương này có thể ăn cay đến thế?
"Hiền Thục nghi nương nương vạn phúc!" Đại công chúa tiến đến cạnh nàng, hơi khom người hành lễ.

Đối với thái độ hành lễ không đúng chuẩn mực của Đại công chúa, Đình Nguyệt Hy cũng không cảm thấy khó chịu, nàng buông đôi đũa trên tay xuống, cười hỏi: "Đại công chúa hôm nay đến Phượng Thiên cung là để thăm hỏi bổn cung sao?"
Đại công chúa gật đầu, sau đó còn rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, nhíu mày nói: "Nương nương ăn cay cũng thật giỏi, một bàn thức ăn món nào cũng cay này, bổn công chúa nhìn thôi đã muốn khóc rồi."
Dẫu sao Đình Nguyệt Hy trên danh nghĩa cũng là kế mẫu của Đại công chúa, nó đã không xưng nữ nhi được cũng thôi đi, đằng này còn tự xưng mình là bổn công chúa, có chỗ nào là tôn trọng nàng chứ?
Đình Nguyệt Hy gượng cười hai tiếng, nói: "Bổn cung đúng là dạo gần đây rất thích ăn cay, nếu công chúa không chịu được mùi cay nồng này, bổn cung sẽ cùng công chúa ra chính điện nói chuyện."
"Thôi khỏi." Đại công chúa giơ tay cản lại, soi mói nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Bổn công chúa thật không hiểu nổi vì sao phụ hoàng lại thích nương nương, bụng nương nương lớn như vậy, ì ạch xấu xí giống như một con vịt mái, ngay cả đi đứng cũng khó khăn, có chỗ nào mà quốc sắc thiên hương như đám nô tài thường đồn đại?"
Tống Như Quỳnh đứng phía sau tức giận muốn tiến lên chất vấn, nương nương nhà nàng tuy mang thai, cơ thể nặng nề nhưng da dẻ vẫn mịn màng hồng hào, đừng nói là tàn nhang ngay cả mụn cũng không có, so với lúc trước thì càng thêm kiều diễm mỹ miều.

Đình Nguyệt Hy lắc đầu, hàm ý nói lại một câu: "Đại công chúa còn nhỏ tuổi, ắt hẳn không biết được, ngày đó Hoàng hậu nương nương mang thai Đại công chúa cũng có bộ dáng giống hệt bổn cung bây giờ!"
Đại công chúa tuy còn nhỏ, nhưng đầu óc cũng khá linh hoạt, hiểu rõ nàng đáng ám chỉ mẫu hậu khi mang thai mình cũng có bộ dáng xấu xí như vậy, giận dữ nói: "Mẫu hậu của bổn công chúa là thiên hạ chi mẫu, cho dù mang thai thì cũng là bộ dáng xinh đẹp tuyệt luân, nương nương tuy rằng được sủng ái nhưng cho đến cuối cùng cũng chỉ là thị thiếp của phụ hoàng mà thôi! Chim sẻ mà đòi so sánh với phượng hoàng? Nương nương cũng không tự mình nhìn lại bản thân mình xem, có chỗ nào cao quý mà dám đem mình sánh ngang với mẫu hậu của bổn công chúa?"
Lời nói như vậy như đâm vào trong tai, trong lòng, ngay cả một người lạnh nhạt như Đàn Diệp Hương mà mặt cũng biến sắc chứ nói chi là người khác.


Đình Nguyệt Hy nắm chặt tay Đàn Diệp Hương lại, mỉm cười như lúc ban đầu: "Công chúa nói đúng, bổn cung quả là có mắt không thấy thái sơn!"
Đại công chúa cao ngạo hừ lạnh một tiếng, mang theo ma ma giáo dưỡng của mình rời đi.

Dẫu sao cũng đã hoàn thành việc mẫu hậu giao phó, Đại công chúa cũng không muốn ở nơi này làm gì.

Đình Nguyệt Hy thấy Đại công chúa đi rồi cũng không có biểu tình gì, chỉ gọi cung nhân dọn thức ăn trên bàn đi, sau đó nàng tự mình rót lấy một chén trà hoa sen, điềm nhiên như không.

Nàng sớm đã dùng bữa rồi.

Thức ăn cay trên bàn chỉ dùng để che mắt thiên hạ mà thôi.

Sẵn tiện lừa gạt luôn cả Đại công chúa Sở Diệu Thy kiêu căng ngạo mạn kia.

"Nương nương, Đại công chúa đúng là không tôn trọng lễ nghi phép tắc, dẫu sao người cũng là phi tử của Bệ hạ, là kế mẫu của công chúa, sao công chúa có thể ăn nói như thế?" Tống Như Quỳnh nhận lấy một đĩa ô mai từ trên tay một cung nữ khác rồi dâng đến chỗ nàng, vẫn là không nhịn được lên tiếng, "Chẳng lẽ ma ma giáo dưỡng không dạy công chúa những phép tắc cơ bản đó sao?"
"Đại công chúa dù sao cũng là dòng chính thất, là nữ nhi của đương kim Hoàng hậu, bổn cung sao dám có nửa điểm chê trách?" Đình Nguyệt Hy nhìn chậu than ấm trong tẩm cung của mình, đáy mắt xẹt qua một tia cảnh giác, "Như Quỳnh, cũng sắp vào đông rồi, các chậu than trong tẩm cung đều phải xem xét thật kĩ, nhất là than ở bên trong, đừng để cho kẻ khác có cơ hội giở trò."
Thức ăn nàng có thể tự mình lo liệu, nhưng than củi trong cung đều do Thượng Cung cục cung cấp, khả năng bị người khác giở trò là rất cao.

"Vâng." Tống Như Quỳnh hiểu ý nàng, lập tức lui ra ngoài xử lý chuyện than củi.

Hết chương 101..


Bình luận

Truyện đang đọc