XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Tháng Ba vừa đến, những nụ hoa anh đào trong cung tất cả đều đã nở rộ, màu hồng tươi sắc xinh đẹp rạng rỡ, tựa như mỹ nhân ngày ấy, có bao phần tiên khí, có bao phần thanh cao.

Trong cung lại truyền ra tin tức, Hiếu Quý nhân có thai, nhưng chưa được bao lâu thì cái thai đó cũng đã không còn, mà phương thức mất con lại giống hệt như Dung Thục nghi năm đó.

Sở Cửu Khuynh nhân cơ hội này mang mọi tư liệu ngày đó Hoàng hậu điều tra được đều xem xét lại một lượt, cùng những vật phẩm thu thập lật lại vụ việc, quyết muốn minh oan cho nàng đến cùng.

Trong chính cung Phượng Nghi cung, Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt nhìn Tống thái y – cũng chính là ngoại công của Tống Như Quỳnh đang chẩn mạch cho Hiếu Quý nhân.

Còn cái tên Văn Dạ Vãng kia thần trí đã sớm ngơ ngơ ngác ngác như điên như dại, tạm thời không cần nhắc đến hắn làm gì.

"Khởi bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương." Tống Thái y cất đi khăn lụa trên cổ tay của Hiếu Quý nhân, sau đó mới kính cẩn bẩm báo, "Lão thần không có duyên cơ được chẩn mạch cho Dung Thục nghi nương nương đã tạ thế ngày trước, nhưng lão thần có thể chắc chắn rằng Hiếu Quý nhân hiện tại đã bị nhiễm độc chu sa thủy ngân."
"Lại là chu sa thủy ngân?" Thuần tần lộ ra thần sắc nghi hoặc nói, "Bệ hạ, có phải lại là Đình Nguyệt Hy không? Có phải là nàng ta lại ra tay hãm hại long tự?"
Triều Nhã Miên lập tức phản pháo lại nàng ta, "Thuần tần! Muội ăn nói cho minh mẫn một chút, Nguyệt Hy hiện tại vẫn còn đang ở trong lãnh cung cách Hoàng cung trăm dặm đường, sao có thể ra tay hại long tự trong bụng Hiếu Quý nhân cơ chứ?"
Vân tần cũng vuốt ve chuỗi Phật châu đeo trên cổ tay, trấn định nói: "Bệ hạ, ngày đó Đình Nguyệt Hy dùng độc hãm hại long tự trong bụng của Dung Thục nghi cho nên đã bị phế truất đày vào lãnh cung, nếu đã như vậy thì sao bây giờ lại có người dùng lại thủ pháp của nàng ấy mà đầu độc hại người bên ngoài chứ? Có hay không ngày đó Đình Nguyệt Hy có đồng mưu ở lại trong cung hay là nàng ấy bị oan uổng, kẻ chân chính hãm hại người khác sau bức màn phải chăng là đang đắc ý cho nên bây giờ lại dùng đến thủ pháp đó để mưu hại long tự? Bệ hạ, nếu không điều tra rõ việc này, chỉ sợ sau Dung Thục nghi cùng Hiếu Quý nhân thì sẽ còn có rất nhiều tần phi khác bị hãm hại..."
Vân tần không hay lui tới với đám phi tử, lúc này lại dùng lý lẽ êm tai suy luận, chỉ là không quan tâm đến xung quanh mà mặc nhiên nói ra suy nghĩ của mình với ngữ khí hết sức thanh lãnh.

Nguyên phi cũng dịu giọng chêm vào một câu, "Bệ hạ, thần thiếp còn nhớ rất rõ ngày đó có đầy đủ nhân chứng vật chứng tố cáo Đình Nguyệt Hy dùng thủy ngân và chu sa mưu hại long tự, lúc đó nàng ấy đã liều mạng kêu oan, nhưng chỉ vì nhân chứng vật chứng đầy đủ mới phản bác không được, đành ngậm ngùi chịu đày ải lãnh cung.

Bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự nàng ấy bị oan, chẳng phải kẻ chân chính mưu hại long tự kia đang đắc ý lắm sao? Thần thiếp chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà đã kinh sợ rồi..." Dứt lời, nàng liền nhắm mắt, nhỏ giọng niệm vài câu Phật hiệu.

Thục phi cũng yêu kiều nói, "Bệ hạ, Đình Nguyệt Hy có oan khuất hay không tạm thời không quan trọng, chỉ là đã có hai tiểu hài tử bị hàm oan mà chết, Bệ hạ không thể không lưu ý, nếu như không diệt cỏ tận gốc, sẽ khiến cho các vị tỷ muội ở đây lo sợ, ngay cả mang thai long tự cũng không dám..."
Kính Quý tần cũng nhanh mồm nhanh miệng, "Bệ hạ, nếu ngày đó Đình Nguyệt Hy có đồng mưu thì nàng ấy đã không phải một mình đi đến lãnh cung, vì vậy có thể thấy được chắc chắn có người khác chủ mưu, thủ pháp lại thành thạo như thế, nhưng mà..." Nàng ta chần chừ một lát rồi mới nói tiếp, "Thần thiếp không thể không thấy nghi ngờ, năm đó nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, người khác thì thôi đi nhưng cả Chiêu tần lúc đó là tam đẳng cung nữ Liên Thược Diễn ngày xưa hầu hạ Đình Nguyệt Hy, lời của muội ấy không thể khiến người khác tin được, cho nên việc này thật giả thế nào cũng không tài nào tìm ra đáp án."
Mộc tần vốn không thích cái bộ dạng khinh cuồng của Liên Thược Diễn sau khi nhận được sủng ái, cho nên nàng ta khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

Trang Chiêu nghi lạnh lùng nói: "Chiêu tần phản bội chủ tử mới được tấn phong làm phi tử, có thể thấy được phẩm tính không phải tốt đẹp gì! Nếu Đình Nguyệt Hy thật sự bị oan, xem ra có người mua mua chuộc Chiêu tần muội muội cũng không chừng!"
Lời này vừa nói ra khiến mọi người bừng tỉnh, mặt Hiếu Quý nhân lập tức biến sắc nói: "Bệ hạ, Chiêu tần nương nương thật sự rất khả nghi, không thể không tra xét! Xin người hãy vì hài tử còn chưa hình thành trong bụng thần thiếp mà tra xét rõ ràng, đem kẻ chủ mưu ra tế sống cho hài tử phải chết oan!"

Sở Cửu Khuynh hơi nhấc tay, Tống thái y liền giúp nàng ta thi triển ngân châm điều chỉnh lại tâm tình đang kích động.

Hoàng hậu nhíu chặt mày nhìn những mỹ nữ đang ngồi bên dưới, "Chiêu tần đâu? Sao muội ấy còn chưa đến chỗ của bổn cung nghị sự?"
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đã cho người đi mời Chiêu tần nương nương đến đây rồi ạ, sáng nay trời mới đổ mưa nên đường trơn khó đi, ắt sẽ phải trễ một chút..." Lãng Nhạ đứng hầu hạ cạnh Hoàng hậu, điềm tĩnh đáp.

Một lúc sau, có tiếng thị vệ truyền đến: "Chiêu tần tấn kiến!"
Liên Thược Diễn chắp hai tay trước bụng tiến vào, cung trang trên người là thập nhị y, lớp áo ngoài cùng màu hồng cánh sen, trông cực kì nổi bật.

"Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường.

Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an, các vị tỷ tỷ vạn phúc!" Nói xong, nàng ta liền khấu đầu hành lễ sau đó ngồi vào vị trí của mình.

"Chiêu tần đến thì quá tốt, trẫm có một món quà đặc biệt muốn tặng cho nàng." Sở Cửu Khuynh liếc mắt nhìn sang Vu Tả, hắn hiểu ý liền dâng đến trước mặt Liên Thược Diễn khay gỗ đựng một viên chu sa màu đỏ.

Liên Thược Diễn vốn dĩ sau ngày hôm đó liền đau bệnh liên miên, cả thân người đều gầy ốm nhưng lại trang điểm quá mức lòe loẹt, lúc này ả nghe Sở Cửu Khuynh đối mình tặng quà liền hết sức vui sướng, nhưng vừa nhìn thấy viên chu sa kia, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, lập tức không còn một giọt máu.

Hiếu Quý nhân vừa nhìn thấy, nhất thời thần sắc cũng đại biến, lập tức quay đầu nhìn Sở Cửu Khuynh, thương tâm khóc nức nở: "Bệ hạ! Vật này...!vật này...!chính là...!chu sa đã hại chết hài tử...!của...!thần thiếp!"
Hoàng hậu lo lắng nhìn Hiếu Quý nhân, ôn hòa nói: "Hiếu Quý nhân, muội đừng sốt ruột, hay từ từ nghe Bệ hạ nói đã, người nhất định sẽ trả lại công đạo cho hảo hài tử đã mất của muội mà."
Liên Thược Diễn thấy hắn cho người đưa chu sa đến trước mặt mình, liền rùng mình một cái, lập tức quỳ xuống, run giọng nói: "Bệ hạ, chu sa có độc, người tặng cho thần thiếp là có ý gì?" Ả miễn cưỡng cười nói: "Thần thiếp thật sự không hiểu."
Mi tâm Sở Cửu Khuynh hơi nhíu lại, điềm tĩnh nói: "Chu sa có độc, trộn lẫn với bánh hoặc đốt lên thì sẽ xuất hiện thủy ngân.

Đồ tốt như vậy là do chính trẫm tự tay chọn ra để làm quà tặng, nó rất thích hợp dành với ngươi."
Ả sợ tới mức tròng mắt cũng không chuyển động, miễn cưỡng cười nói: "Bệ hạ sao lại cho thần thiếp cái này? Thần thiếp...!thật sự không hiểu..."
Sở Cửu Khuynh điềm tĩnh đặt chén trà xuống bàn, lạnh lùng nói: "Vu Tả, ngươi đem tư liệu điều tra được đọc cho ả tiện nhân này nghe thử!"
Vu Tả đem tư liệu điều tra ra, nghiêm nghị nói: "Hạ thần được Bệ hạ phân phó, đi thăm dò chuyện liên quan đến cái chết về long tự của Dung Thục nghi nương nương một năm chín tháng trước.

Ngày đó nhân chứng có Dã Nhiên đã đâm đầu vào cột tự sát, còn Nhũ Tương vẫn đang bị tra khảo ở Thận Hình ty, bây giờ mạng sống chỉ còn lại một nửa.


Hạ thần có đi hỏi lại nàng ta thì mới biết, ngày đó Chiêu tần nương nương âm thầm dặn nàng ta nói Đình Nguyệt Hy đã dùng năm mươi lượng bạc mua chuộc nàng ta về chuyện chu sa thủy ngân.

Còn những chuyện còn lại chắc chỉ có thể hỏi lại Chiêu tần nương nương mà thôi..."
Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt cười, thanh âm không mang theo bất cứ một tia ôn nhu nào: "Chiêu tần, trẫm hỏi ngươi, thế này là sao?"
Cả người Liên Thược Diễn phát run, phóng tầm mắt nhìn về phía Hoàng hậu cầu cứu, Hoàng hậu làm lơ xem như không biết, liền quay mặt đi chỗ khác.

Giọng hắn mỗi lúc càng thêm âm trầm: "Ngày đó ngoại trừ hai cung nữ Dã Nhiên và Nhũ Tương thì chỉ có ngươi là đứng ra làm chứng việc Nguyệt Hy dùng chu sa mưu hại long tự, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Liên Thược Diễn nhắm chặt hai mắt lại rồi mới nhẹ nhàng mở mắt ra, dường như nhớ tới chuyện gì, rồi quỳ đến trước mặt Sở Cửu Khuynh: "Bệ hạ, thần thiếp oan uổng, thần thiếp oan uổng! Thần thiếp không quen biết với Dã Nhiên, còn về phần Nhũ Tương, thần thiếp có nghe nói qua nàng ta vì chịu tra khảo ở Thận Hình ty mà đến mức miệng không thể nào nói được, thì sao nàng ta còn có thể nói là do thần thiếp sai khiến chứ!"
Ả vừa nói vừa hô hoán, một mực nhất quyết không chịu nhận tội.

Triều Nhã Miên hơi nhướng mày, thản nhiên nói: "Bất luận kẻ nào đã vào Thận Hình ty thì tất nhiên không thể chịu nổi.

Với lại mấy ngày trước bổn cung có xem qua ghi chép việc xuất nhập ở Thận Hình ty, Chiêu tần, muội chưa từng đi đến đó, bổn cung thật sự muốn biết làm sao muội biết được cổ họng của Nhũ Tương đã không thể nói được nữa?"
Thần sắc Liên Thược Diễn trắng bệch, giọng nói bỗng chốc trở nên khàn khàn: "Thần thiếp...!thần thiếp cũng chỉ là nghe nói qua..."
Triều Nhã Miên hứng thú nói: "Như vậy, Chiêu tần, muội nghe ai nói những lời đó, có thể nói ra cho bổn cung được rõ hay không?"
Liên Thược Diễn vừa oán hận vừa sợ hãi liếc mắt nhìn Triều Nhã Miên một cái: "Thần thiếp cũng chỉ nghe nói mà thôi.

Còn nghe từ ai thì đã quên mất rồi.

Tâm tư Liễu Thục dung nương nương cũng thật sâu rộng, ngay cả chuyện ở Thận Hình ty cũng đều đi tra xét thăm dò kỹ càng!"
Ánh mắt tinh xảo của Triều Nhã Miên nhìn đến Sở Cửu Khuynh một chút, thấy hắn đối mình gật đầu, liền cười nói: "Tất nhiên bổn cung rất muốn xem, lại càng muốn thăm dò, bởi vì bổn cung chưa bao giờ quên cái ngày mà Nguyệt Hy bị ngươi vu oan giá họa! Khiến muội ấy phải chịu oan uổng bị đày vào lãnh cung, bổn cung nhất định phải minh oan cho Nguyệt Hy!"
Liên Thược Diễn hung hăng nói: "Đình Nguyệt Hy đó làm chuyện gì thì chính nàng ta phải tự mình hiểu rõ nhất! Thần thiếp thì biết cái gì kia chứ?"
Triều Nhã Miên dửng dưng mỉm cười: "Làm chuyện gì thì chính Chiêu tần muội muội phải hiểu rõ nhất mới phải!"
Ngữ khí của Sở Cửu Khuynh tuy đơn giản nhưng mang theo tầng tầng sát khí: "Chiêu tần, nếu ngày đó chính mắt ngươi nhìn thấy Nguyệt Hy hãm hại Dung Thục nghi thế nào, chắc chắc ngươi sẽ vẫn còn nhớ rất rõ.


Như vậy, bây giờ có mặt của trẫm, ngươi hãy tự mình nói lại cho trẫm nghe, chuyện ngày đó rốt cuộc là thế nào?" Hắn nói xong, liền nhìn sang Hoàng hậu ngồi bên cạnh: "Năm đó Chiêu tần vẫn là tam đẳng cung nữ của Nguyệt Hy, lời khai của ả, Hoàng hậu đều nhớ kỹ chứ?"
Hoàng hậu hơi cúi người, tỏ ý bản thân mình còn nhớ rõ.

Liên Thược Diễn hoảng sợ đến mức rối loạn miệng lưỡi, liều mạng dập đầu nói: "Bệ hạ, chuyện hôm đó thật sự quá đáng sợ, thần thiếp không dám nghĩ đến chuyện đó nữa.

Thần thiếp chỉ nhớ việc Đình Nguyệt Hy dùng chu sa vô sắc vô vị trong bánh hạt sen thế nào thôi ạ, còn những việc nhỏ khác, thần thiếp đã sớm quên hết rồi!"
"Hoang đường!" Triều Nhã Miên giận tái mặt, không kiềm chế được thưởng cho ả một bạt tai: "Ngày đó ngươi luôn miệng nói rõ từng chi tiết Nguyệt Hy hãm hại hài tử trong bụng Dung Thục nghi thế nào, việc nhỏ không đáng kể cũng nói ra vanh vách không sót lấy một chữ, chỉ mới qua gần hai năm, sao không thể lặp lại được cơ chứ? Có thể thấy được việc năm đó ngươi đã nói dối cho nên những lời này vẫn không nhớ rõ trong lòng!"
"Liễu muội muội, đừng quá tức giận." Hoàng hậu nhu hòa nói, "Muội còn phải dưỡng sức để chăm sóc Tứ hoàng tử, mọi chuyện hãy để bổn cung và Bệ hạ quyết định."
"Vâng." Triều Nhã Miên cũng biết rõ mình quá kích động, đành ngồi lại vị trí của mình, trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể giải oan cho Đình Nguyệt Hy rồi.

Đem ánh mắt ái mộ nhìn về phía Sở Cửu Khuynh, quả nhiên chuyện ngày đó hắn phân phó cho nàng ta không phải chuyện thừa.

Hoa phi cũng chậm rãi nói: "Năm đó Hoàng hậu nương nương lệnh cho tỳ nữ Hồng Nha dẫn người đến điều tra Vạn Hoa cung, vì do Chiêu tần ngăn cản lục soát tẩm cung cho nên mới khiến người ta nghi ngờ, sau đó lục soát được trong tẩm cung của Đình Nguyệt Hy có một túi vải chứa chu sa mang mùi trầm hương tên gọi Hoan Nghi Hương, mới chứng thực Đình Nguyệt Hy có mưu đồ hãm hại long tự.

Thần thiếp vẫn suy nghĩ, nếu thật sự là Đình Nguyệt Hy làm ra loại chuyện như vậy, nếu thật sự nàng ấy có mua chuộc Dã Nhiên và Nhũ Tương thì việc hủy táng túi chu sa kia thật sự không có gì khó, vì sao Đình Nguyệt Hy phải để lại trong tẩm cung của mình cơ chứ? Nếu thật sự nàng ấy không biết túi chu sa kia thì ai có thể lén lút đặt vào trong tẩm cung của Đình Nguyệt Hy khi mà nàng ấy dẫn theo cả hai tỳ nữ thân cận của mình đến Phượng Nghi cung?"
Thuần tần khinh thường nói: "Như vậy thì chỉ có khả năng là một trong những cung nhân còn khi ấy làm mà thôi." Nàng ta uống một ngụm trà thông giọng, nhìn Liên Thược Diễn nói: "Thần thiếp có nghe nói qua Đình Nguyệt Hy khi còn là tòng tứ phẩm Hiền tần luôn dạy cung nhân trong cung của mình làm việc chăm chỉ.

Duy chỉ có Chiêu tần đây là lười biếng, thường xuyên ăn tát của nhị đẳng cung nữ kia, suy luận một chút có thể thấy, người có thời gian rảnh rỗi, thần không biết quỷ không hay đặt bao chu sa kia vào trong tẩm cung của Đình Nguyệt Hy, có khả năng cao chính là Chiêu tần!"
Mộc tần chán ghét lắc đầu: "Ngày đó nói chuyện rõ ràng, bây giờ thì không thể nói được.

Bệ hạ, thật sự Chiêu tần rất đáng nghi!"
Sở Cửu Khuynh lộ ra biểu tình thập phần chán ghét, lạnh lùng nói: "Trẫm nghe Hoàng hậu nói lại, rằng ngày đó chính ngươi đã nói rõ chuyện liên quan đến tính mạng của hài tử trong bụng Dung Thục nghi, nếu hôm nay ngươi còn không nói thật, trẫm sẽ ban cho ngươi chu sa này để nuốt vào, sẵn tiện lệnh cho người của Thận Hình ty lấy chu sa chôn sống ngươi.

Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi!"
Liên Thược Diễn sợ tới mức khuôn mặt không còn chút máu, cả cơ thể run lên bần bật.

Triều Nhã Miên nhìn về phía ả, dường như muốn khắc sâu hình bóng kẻ đã khiến Đình Nguyệt Hy lâm vào bước đường này, tiện thể nói với Sở Cửu Khuynh: "Bệ hạ, thần thiếp thiết nghĩ Chiêu tần không có bản lĩnh tìm nhiều chu sa, cũng không thể mua chuộc được nhiều người như vậy.

Huống hồ chi, nàng ta ngoài dựa vào chút sủng ái của Bệ hạ để ra oai phủ đầu các phi tần khác ra thì chính là loại người không có đủ mưu trí, sao có thể bày ra thiên la địa võng chi tiết như vậy để vu oan cho Nguyệt Hy? Thần thiếp rất muốn trừng trị Chiêu tần, lại càng muốn biết rốt cuộc là ai đã ở sau sai khiến Chiêu tần làm ra loại chuyện vu oan giá họa này!"
"Chiêu tần!" Sở Cửu Khuynh vỗ bàn một cái, khí thế âm lãnh lập tức khiến cho Liên Thược Diễn run bắn người: "Chuyện này, nếu không có người sai khiến thì chỉ có chính ngươi mưu hại long tự.


Sao ngươi còn có thể xứng đáng với Tần vị mà trẫm ban cho?"
Hoàng hậu biết đã đến lúc mình phải tiến lên, liền đối Sở Cửu Khuynh hòa nhã nói, "Bệ hạ, người cũng đừng vì loại nữ nhân tâm địa độc ác này mà tổn hại long thể! Thần thiếp sẽ thay người giải quyết chuyện còn lại."
Sở Cửu Khuynh liếc nhìn sang nàng ta, hắn biết rõ chuyện này có dính dáng đến Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh.

Nếu không có Hoàng hậu làm chủ lục cung ở phía sau giúp đỡ một tay, chuyện mưu hại long tự và cả Đình Nguyệt Hy sao có thể diễn ra trót lọt đến vậy?
Nhưng đến cuối cùng vẫn là chưa thu thập đủ bằng chứng chứng minh Hoàng hậu đứng sau những chuyện này, hắn trước tiên không cần đánh rắn động cỏ, cứu Đình Nguyệt Hy ra ngoài trước vẫn quan trọng hơn.

Vì thế liền nói, "Hoàng hậu muốn giải quyết ả như thế nào đây?"
Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng với hắn, "Hồi bẩm Bệ hạ, theo như thần thiếp thấy trước tiên cứ giáng nàng ta xuống làm thứ dân, đày vào trong Thận Hình ty dùng hình tra khảo, bắt nàng ta nói ra kẻ chủ mưu phía sau..."
Hoàng hậu tưởng hắn sẽ dễ dàng để một người quan trọng như vậy vào tay nàng ta sao?
Nếu thật sự giao đến, không chừng Liên Thược Diễn này sớm muộn gì cũng sẽ bị giết để bịt đầu mối.

Cho nên mới nói, hậu cung tranh đấu như thế nào thì cũng không quan trọng...!
Quan trọng là: Mọi chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, luôn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, âm mưu toan tính độc ác gì, hắn đều là người biết rõ chân tướng.

Chúng phi tần đấu tới đấu lui, đấu đến sứt đầu mẻ trán, dung nhan úa tàn, nhưng lại chẳng bao giờ đấu lại nam nhân mà họ ngày đêm giành giật!
Suy cho cùng, phi tử nơi hậu cung thực chất cũng chỉ là một vài quân cờ trên bàn cờ mua vui đầy thâm sâu của Thiên tử mà thôi.

"Trước tiên không cần Hoàng hậu nhọc lòng..." Hắn ngăn Hoàng hậu lại, phân phó cho Vu Tả đang đứng bên cạnh, "Ngươi cho người đưa ả về quỳ trước sân Long Thần điện, cho người khác nhìn rõ ả ta là loại nữ nhân lòng dạ rắn rết thế nào, tuyệt không được để ả tự sát."
Những lời này rõ ràng là có thâm ý.

Chúng tần phi thấy vậy liền cáo từ lui về.

Lãng Nhạ thấy người vừa đi khuất, nhịn không được lo lắng hỏi Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương, sợ vạn nhất Liên Thược Diễn kia cắn ngược lại chúng ta..."
"Cắn ngược lại bổn cung sao?" Hoàng hậu nhẹ nhàng xua tay, thản nhiên nói: "Bổn cung là Hoàng hậu thì còn sợ cái gì chứ? Chứng cứ đều đã thủ tiêu sạch sẽ, cho dù Liên Thược Diễn đó có khai ra, Bệ hạ cũng chẳng tra xét được gì đâu."
Lãng Nhạ vẫn có chút lo lắng, "Nhưng nương nương, người không thấy lạ sao? Hiếu Quý nhân dù sao cũng chỉ là một phi tử hàm chính thất phẩm, sinh ra hài tử thì cũng không có quyền nuôi dưỡng, Bệ hạ hà cớ gì lại làm kinh động đến chuyện ngày đó chúng ta vu oan..." Nàng ta thoáng chút ngập ngừng, "Chẳng lẽ Bệ hạ đã nghi ngờ?"
"Im miệng!" Thần sắc Hoàng hậu bị kìm hãm, chợt lóe lên một tia bối rối rồi nhanh chóng lấy lại sự nghiêm nghị vốn có, "Bệ hạ chỉ vì long tự trong bụng Hiếu Quý nhân mà thôi! Ngươi đừng suy nghĩ hàm hồ rồi để loạn trận tuyến!"
Lãng Nhạ ngập ngừng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn cúi đầu, "Vâng."
Hết chương 84..


Bình luận

Truyện đang đọc