Thiên hoàng Đế Minh năm thứ chín...!
Tháng Sáu vừa đến, trời nóng như đổ lửa, đất đai nứt nẻ khô cằn không có lấy một ngọn cỏ sinh sôi.
Năm nay đợt hạn hán kéo dài hơn dự kiến, đã hại chết không ít người dân vô tội.
Thái hậu nhìn cảnh dân chúng lầm than, đói khổ, tiếng khóc ai oán muốn thấu tận trời cao, rốt cuộc không thể nhịn thêm được nữa, quyết định mang theo Bạch Ái xuất cung đi đến Thiên Vũ tự ăn chay, niệm kinh cầu Phật trong sáu tháng, tạm thời không ở trong Hoàng cung.
Ngay cả Sở Cửu Khuynh và Yến Tri Diệu cũng xuất cung đi đến Thiên Đàn cầu mưa.
Trước khi lên kiệu, Sở Cửu Khuynh cầm lấy tay Mai Quý phi, ổn trọng phân phó: "Mai Quý phi, đợt hạn hán này kéo dài, đã gây ra không ít thương đau cho dân chúng trong kinh thành.
Nay trẫm cùng Hoàng hậu xuất cung đến Thiên Đàn cầu mưa, trong khoảng thời gian này, mọi chuyện trong cung giao hết lại cho nàng."
"Thần thiếp tuân theo chỉ ý của Bệ hạ!" Mai Quý phi Ngạn Tuyết Tình hiền thục nhún người hành lễ.
Sở Cửu Khuynh gật đầu, cùng Hoàng hậu thân mặc triều phục tiến về phía kiệu đã chờ sẵn.
Ngự giá oai dũng uy nghiêm đi trước, phượng giá quý khí cao sang chầm chậm theo sau.
Chúng phi tần đưa tiễn đến ngoài cửa cung, mắt thấy cả đoàn đã rời khỏi cổng thành, Ngạn Tuyết Tình bỗng cười lên tiếng: "Lần này cả hậu cung chỉ có Hoàng hậu là được cùng Bệ hạ đến Thiên Đàn cầu phúc, có lẽ không những phải cầu được ông trời đổ mưa mà còn phải cầu thêm một vị trưởng hoàng tử thì Hoàng hậu mới vừa lòng đẹp ý."
Trước mắt bao người, Mai Quý phi tự tiện nói ra mấy lời bất kính như vậy, nhưng dù sao hiện tại chức vị của nàng ta cũng cao nhất nhì hậu cung, nên không phi tử nào dám nhiều lời.
Bỗng nhiên Mai Quý phi quay đầu lại nhìn Đình Nguyệt Hy, dung nhan xinh đẹp dưới ánh mặt trời chói chang không có nửa phần tì vết nào.
Quả thật phải công nhận một điều Mai Quý phi này rất đẹp, hơn nữa nét quý khí trên người lại có uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Mai Quý phi cười như không cười nhìn nàng, tiếp tục nói: "Hiền Dung hoa, ngươi nói có đúng không?"
Nàng không tự ti cũng không hống hách, nhàn nhạt đáp lời: "Thần thiếp thiết nghĩ, nếu như Hoàng hậu nương nương mang thai long tự, Quý phi nương nương không phải cũng vui mừng sao?"
Nàng ta mỉm cười: "Đương nhiên.
Bổn cung nghĩ Hiền Dung hoa ngươi cũng sẽ vui mừng chứ?"
Đình Nguyệt Hy chăm chú nhìn nàng ta: "Hoàng hậu thân là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên nếu có thể hạ sinh cho Nhật Quốc một đích tử thì chính là phúc khí của muôn dân, thần thiếp nghĩ không ai là không vui vì chuyện này."
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Mai Quý phi phi cao ngạo giơ tay áo che nắng mặt trời, hai mắt nheo lại, lẩm bẩm: "Miệng lưỡi của ngươi ngày càng ghê gớm rồi."
"Quý phi nương nương, người hà tất phải nói về Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương như vậy?" Thục phi liếc xéo nàng ta, "Thời tiết nóng bức, hạn hán liên miên, Bệ hạ cùng Hoàng hậu đến Thiên Đàn tế trời, chính là muốn cầu mưa tạo phúc cho muôn dân."
"Thục phi muội muội tuy rằng cùng có quyền cai quản lục cung với bổn cung, nhưng Phi thì chính là Phi, Quý phi chính là Quý phi, chỉ thiếu một chữ nhưng lại thấp hơn một bậc." Mai Quý phi nhếch khóe môi, kênh kiệu nói, "Người thấp hơn một bậc thì phải ngoan ngoãn nghe theo không được làm trái, Thục phi muội muội, muội hiểu không?"
Thục phi cắn răng cúi người: "Vâng."
"Bổn cung hầu hạ Bệ hạ trước còn ngươi sau, lúc bổn cung ngồi lên ngôi vị Quý phi thì ngươi chỉ là tú nữ đang chờ đợi được tuyển vào hậu cung, nếu không phải bổn cung ngỏ lời vàng ngọc nói với Bệ hạ, không chừng bây giờ ngươi chỉ được gả cho một tên phàm phu tục tử." Mai Quý phi vươn tay ra, Vĩnh Mạt hiểu ý liền đỡ lấy, thấy vẻ mặt tràn ngập tủi nhục của Thục phi, nàng ta hừ lạnh, "Trời nóng bức, các muội muội đều giải tán đi."
...!
Sáng sớm hôm sau, lúc ngồi trang điểm, Đình Nguyệt Hy bỗng dưng cảm thấy đầu có chút đau nhức, bụng dưới lại quặn đau dữ dội, khi liếc nhìn qua tấm gương đồng liền phát hiện ra sắc mặt của mình nhợt nhạt khó coi, liền lập tức ngẩn người ra.
Tống Như Quỳnh có chút hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng nằm xuống giường, lập tức bắt mạch, một lúc sau nàng mới thở phào nhẹ nhõm: "Chủ tử hẳn là sắp đến kỳ nguyệt sự rồi, nô tỳ đi nấu chút thuốc cho người, uống xong liền sẽ thấy khá hơn."
Đình Nguyệt Hy cố gắng gật đầu một cái.
Đau chết nàng rồi...!
Tạo hóa rõ ràng rất thiên vị, tại sao nữ tử mỗi tháng đều phải mất máu một lần, còn nam nhân thì chẳng làm sao cả?
Tống Như Quỳnh vừa mới ra cửa, đã thấy một cung nữ lạ mặt đứng trước cửa truyền lời, nàng ta tỏ ra lễ phép kính cẩn, trên mặt lại không có chút biểu tình, "Nô tỳ đến truyền khẩu dụ của Quý phi nương nương, mời Hiền Dung hoa đến Nhu Phúc cung cùng bàn chuyện chính sự."
Đình Nguyệt Hy kinh ngạc chuyển mắt, nhàn nhạt hỏi lại: "Chuyện chính sự gì?"
Nàng ta tựa tiếu phi tiếu nói: "Bây giờ Quý phi nương nương thay Hoàng hậu nương nương quản lý công việc lớn nhỏ trong lục cung, có việc dặn dò, các vị chủ tử dưới phân vị tòng ngũ phẩm Tiệp dư cũng phải đi."
Đàn Diệp Hương đứng bên cạnh lạnh nhạt nói: "Ngươi không thấy chủ tử của ta không khỏe à?"
Lời Đàn Diệp Hương còn chưa xong, bên ngoài lại có người đi vào, đó không ai khác chính là Vĩnh Mạt – trợ thủ đắc lực bên cạnh Mai Quý phi.
Vĩnh Mạt bước tới thỉnh an, sau đó khẽ trách mắng cung nữ kia: "Đồ vô tích sự! Để ngươi tới mời Hiền Dung hoa cũng lề mề như thế, chỉ biết làm mất thời gian, còn không mau đi Thận Hình ty lĩnh ba mươi mộc trượng!"
Đình Nguyệt Hy làm sao không rõ, Vĩnh Mạt này mắng cung nữ kia là ngầm nói bóng nói gió.
Nếu nàng không đi, chính là đắc tội Mai Quý phi, mà đã đắc tội nàng ta thì đừng mong sống yên thân...!
Đình Nguyệt Hy định mở miệng, Vĩnh Mạt lại cười cung kính đối Đình Nguyệt Hy nói: "Quý phi nương nương biết Hiền Dung hoa không được khỏe, đặc biệt để nô tỳ tới mời người đi, sợ ả tiện tỳ này làm người khó chịu...!Vả lại, người không đi cũng không được, tuy theo phân vị thì người không cần đến thỉnh an, nhưng chỉ sợ vài vị nương nương khác nghĩ người không tôn trọng Quý phi nương nương, người không đi, làm sao Quý phi nương nương chỉnh đốn hậu cung đây? Quý phi nương nương quản lý lục cung là thánh ý của Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương, người cũng không thể làm trái thánh ý của Đế – Hậu được."
Vĩnh Mạt này ăn nói rất đưa đẩy, lại có lý.
Nhất thời Đình Nguyệt Hy cũng không thể phản bác lại, đang lúc do dự, nàng ta lại nói thêm rất nhanh: "Hoa phi nương nương và Trang Chiêu nghi nương nương không khỏe nên không đi được, các phi tần khác đều đã đến, cũng có Liễu Quý tần ở đó, chỉ chờ mình nương nương thôi!"
"Thôi được rồi, ta sẽ đến." Đình Nguyệt Hy để cho Tống Như Quỳnh và Đàn Diệp Hương giúp mình thay đổi cung trang cho đúng lễ nghi, tô son đậm lên bờ môi đã trắng bệch ra vì đau đớn quặn thắt dưới bụng, điều chỉnh lại khí sắc sao cho thật tốt, nàng không thể để chuyện này lộ ra trước mặt Mai Quý phi được, như thế chẳng khác nào nàng đang đem tất cả thể diện của mình vứt sạch?
...!
Nhu Phúc cung của Mai Quý phi thật lộng lẫy, cột trụ đều vẽ thanh loan bay lượn trên trời, thanh loan kia trông rất sống động, dung mạo khí thế không hề thua kém phượng hoàng.
Tảng băng trong cung thật to, mát rượi như nước.
Bên cạnh ghế chủ cung của nàng ta là lư hương màu tím không biết đốt hương liệu gì, hương khí ngọt ngào, mềm mại, người đứng ở đó chỉ muốn say, nội tâm muốn tan chảy ra, thoải mái nói không nên lời.
Mai Quý phi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế chủ vị lót nệm gấm thượng hạng, viên ngọc trai thật dài rủ xuống cạnh hai gò má, chiếc quạt lụa cây mẫu đơn trong tay từng chút từng chút ngoe nguẩy.
Đôi mắt mở to, lông mày viễn sơn dị thường chói mắt.
Chắc do Đình Nguyệt Hy đến chậm nên bầu không khí có chút ngưng trệ lúc này càng thêm cứng nhắc.
Nàng được Tống Như Quỳnh dìu đến trước mặt Mai Quý phi, quỳ xuống thỉnh an, "Thần thiếp xin tham kiến Quý phi nương nương, Quý phi nương nương vạn phúc!"
Mai Quý phi cũng không cho Đình Nguyệt Hy đứng lên, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hộ giáp bóng loáng thon dài, thản nhiên cười lạnh: "Đang đắc sủng quả nhiên ỷ thế sủng ái của Bệ hạ mà có chút kiêu căng." Nói xong, nàng ta liếc nàng một cái sắc lẻm, giọng nói cũng cất cao lên, trở nên lợi hại mà gay gắt: "Hiền Dung hoa, ngươi có biết tội không?"
Đình Nguyệt Hy nhíu lại mi tâm xinh đẹp, nhẹ giọng nói: "Quý phi nương nương tức giận như vậy, không biết thần thiếp sai ở chỗ nào? Xin Quý phi nương nương dạy bảo."
Giữa lông mày Mai Quý phi hiện ra một tia ác độc, quát lớn: "Hôm nay bổn cung gọi tất cả phi tần trong hậu cung đến Nhu Phúc cung giải quyết công việc, Hiền Dung hoa, ngươi vô cớ đến chậm, không coi bổn cung vào mắt, ngươi còn dám hỏi tội trạng của mình ở đâu?"
Nói như vậy, nàng ta chỉ muốn nàng mất hết thể diện, để làm lục cung khiếp sợ.
Hà tất phải làm vậy, Hoàng hậu ở đây hay không, tất cả mọi người đều biết ai là người được sủng ái nhất, Mai Quý phi là nữ nhi nhà Thái sư đương triều, có gia thế hiển hách, không cần phải làm điều thừa, ngược lại chỉ mất lòng người mà thôi.
Chẳng qua nàng còn chưa có quyền thị tẩm, trong thời gian hai năm này cùng lắm hắn chỉ đến lấn giường của nàng một chút, cũng không hề làm gì quá phận, thỉnh thoảng ban thưởng chút đồ đến Đào Viên điện, hà tất gì Mai Quý phi phải tranh giành những điều nhỏ nhặt này với một phi tần phân vị thấp như nàng chứ?
Dựa vào gia thế của Thái sư, muốn lật đổ Mai Quý phi cơ hồ còn khó hơn cả Hoàng hậu.
Cơn tức giận của Mai Quý phi vẫn chưa hết, càng lúc càng nghiêm khắc: "Bây giờ trong mắt ngươi đã không còn có tôn ti trận tự, nếu như sau này được thị tẩm, mang thai long tự, không biết ngươi còn sẽ kiêu căng đến thế nào? Chẳng lẽ cả cái hậu cung này phải mang họ Đình nhà người à?"
Đình Nguyệt Hy hơi cúi đầu, duy trì tư thế nhã nhặn: "Tuy Quý phi nương nương tức giận, nhưng thần thiếp không thể không nói.
Hôm nay thần thiếp không phải vô cớ tới trễ, huống hồ chi phía trên có Thái hậu và Bệ hạ, Hoàng hậu là mẫu hậu của long tự, nếu theo lời Quý phi nương nương nói cả hậu cung đều mang họ Đình, quả thật làm thần thiếp hốt hoảng sợ hãi."
Hô hấp của Mai Quý phi càng lúc càng nhanh, quạt lụa trong tay lạch cạch, thi nhau đập vào tay vịn trên ghế ngồi, mọi người sợ tới mức đưa mắt nhìn nhau, căng thẳng ngồi ngăn ngắn.
Nguyên phi vội vàng hòa giải: "Quý phi muội muội hãy bớt giận, chi bằng uống tách trà nhỏ nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp.
Còn về phần Hiền muội muội, để cho muội ấy đứng lên rồi hãy nói sau."
Triều Nhã Miên ra sức nhìn nàng chằm chằm, rồi lại nhìn đến Mai Quý phi bằng ánh mắt âm u đầy hận thù.
Mai Quý phi không thèm để ý đến lời của Nguyên phi, một mực nhìn thẳng vào nàng, gằn từng chữ: "Nữ tử lấy hiền lương thục đức làm đầu, Hiền Dung hoa xảo ngôn loạn ngữ, dĩ hạ phạm thượng, bất kính với bổn cung..." Đôi môi đỏ tươi được nàng ta nhếch lên một cái, cả giận nói: "Bổn cung phạt ngươi quỳ ở ngoài Nhu Phúc cung đọc Nữ tắc, lấy đó làm giáo huấn! Để sau này khỏi sai phạm!"
Nguyên phi xưa nay vốn dĩ quá đỗi nhân từ, nàng ta nhìn Đình Nguyệt Hy một cái, ôn tồn nói: "Quý phi muội muội, bên ngoài đang nắng như đổ lửa, chúng ta ngồi trong chính cung có băng còn thấy nóng chứ huống chi là ở ngoài trời? Đá hoa cương ở Nhu Phúc cung lại cứng như vậy, sao có thể để cho Hiền muội muội quỳ gối ở đó cơ chứ?"
Triều Nhã Miên cũng không đồng ý với hình phạt này, cúi người cung kính nói: "Quý phi nương nương xin hãy bớt giận, Hiền muội muội thân thể vốn dĩ đã không khỏe, nếu có gì sơ xuất thì hãy chờ đến khi Bệ hạ và Hoàng hậu trở về liền định đoạt, thần thiếp thấy như vậy sẽ ổn thỏa hơn."
Song, Mai Quý phi giận tím mặt: "Cung quy không nghiêm nên phải tăng cường chỉnh đốn, cho dù Bệ hạ và Hoàng hậu có ở đây thì cũng vậy thôi, đừng quên ngươi chỉ là một chính tứ phẩm Quý tần nhỏ nhoi, cũng dám đem Bệ hạ và Hoàng hậu ra uy hiếp bổn cung sao?"
"Quý phi nương nương, thần thiếp quả thật thân phận thấp bé, nhưng trên nương nương còn có Hoàng hậu, Bệ hạ cùng Thái hậu, người đừng mong ỷ thế làm càn!" Vẻ mặt Triều Nhã Miên vẫn nhất mực điềm tĩnh như cũ.
Mai Quý phi ném luôn cả tách trà trên tay xuống sàn, biết rằng bản thân không thể đụng đến Liễu Quý tần vừa sinh hạ Tứ hoàng tử cũng vừa mới được tấn phong này, liền chuyển sang trút giận lên Đình Nguyệt Hy: "Hiền Dung hoa! Ngươi tự mình đi ra ngoài hay để bổn cung sai người đỡ ngươi đi?"
Bụng nàng truyền đến một cơn đau nhói, Đình Nguyệt Hy nhíu mày, cứng cỏi đáp: "Không cần phải làm phiền nương nương nhọc lòng, thần thiếp sẽ tự đi."
Vĩnh Mạt mỉm cười, rũ mắt xuống hướng về phía Đình Nguyệt Hy nói: "Mời Hiền Dung hoa."
Đình Nguyệt Hy cứ thế mà ra ngoài cửa Nhu Phúc cung, quỳ thẳng xuống, ung dung nói: "Thần thiếp nhận phạt, vì nương nương là tòng nhất phẩm Quý phi, vị phân chỉ dưới Hoàng hậu, lại phụng mệnh Đế – Hậu chưởng quản lục cung!" Nàng không để ý đến Nguyên phi đang ra sức nháy mắt với mình, cũng không quan tâm đến những người xung quanh đang nghĩ gì, họ bận tâm cũng được, đồng tình cũng không sao, nhưng vui sướng khi người gặp họa ắt hẳn chính là điều tất yếu rồi.
Nàng khẽ ngẩng đầu, quật cường tiếp lời: "Điều không phải ở đây là thần thiếp vì bị nương nương trách phạt mà ngoan ngoãn phục tùng, công đạo tự ở trong lòng người, không phải hình phạt dã man có thể định đoạt được."
Mai Quý phi tức giận đến mức muốn thổ huyết ra đến nơi rồi: "Được, bổn cung sẽ cho ngươi biết, công đạo ở trong tay Ngạn Tuyết Tình này, hay là ở cái ngươi gọi là lòng người!" Nàng ta ném quyển sách Nữ tắc dầy cộm về phía nàng: "Tự đọc đi! Đọc cho đến khi bổn cung hài lòng mới thôi!"
Triều Nhã Miên lúc này bất chấp kiêng dè và tôn nghiêm, quỳ gối đến trước mặt Mai Quý phi, cắn răng nói: "Hiền muội muội sức khỏe không tốt, không thể chịu nắng lâu được, Quý phi nương nương thật sự không nên phạt quỳ như vậy!"
Đôi lông mày của Mai Quý phi nhíu lại, cắt ngang lời của Triều Nhã Miên: "Bổn cung niệm tình ngươi vừa hạ sinh cho Bệ hạ Tứ hoàng tử khỏe mạnh khả ái, dự định sẽ không trách phạt ngươi.
Nhưng nếu Liễu Quý tần ngươi đã cầu xin cho tiện nhân này, chi bằng quỳ chung với nàng ta rồi cùng nghe giáo huấn!"
Đình Nguyệt Hy không hề muốn liên lụy đến Triều Nhã Miên, ai cũng biết nàng ta vừa mới sinh hạ Tứ hoàng tử, thân thể còn chưa có hồi phục, đâu thể quỳ dưới ánh mặt trời cùng nàng.
Nàng ra hiệu cho Triều Nhã Miên đừng nói gì nữa, mềm lời nói với Mai Quý phi: "Liễu Quý tần nương nương không phải cầu xin cho thần thiếp, xin Quý phi nương nương đừng giận lây sang người khác."
Mai Quý phi phá lên cười, tràn đầy trêu tức: "Nếu bổn cung cứ muốn giận chó đánh mèo thì ngươi tính sao đây?" Rồi nàng ta đột nhiên ngưng cười, nói với Triều Nhã Miên: "Không phải các ngươi là chủ tớ thân cận một thời sao? Liễu Quý tần, ngươi tự mình cầm sách quỳ bên cạnh Hiền Dung hoa cho nàng ta đọc kỹ Nữ tắc đi!"
Triều Nhã Miên biết bây giờ có cầu xin cách mấy cũng vô vọng, càng tiếp tục chỉ càng thêm nhục nhã.
Nàng ta không nói thêm lời nào, lặng lẽ nhặt cuốn sách lên, nhẹ nhàng nói rất nhanh vào tai nàng: "Bổn cung sẽ cùng quỳ với muội."
Đình Nguyệt Hy ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ châu trong suốt.
Sắp tới chính ngọ, ánh nắng nóng bức người, chợt có luồng gió mắt thổi ra từ Nhu Phúc cung, chỉ cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn đảo qua, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo.
Cung trang nhiều lớp thập phần nóng bức, Đình Nguyệt Hy chỉ cảm thấy từ đầu gối tới mũi bàn chân tê lại, thập phần khó chịu.
Mai Quý phi an tọa ngay giữa đại điện, bên cạnh còn để đầy đá.
Trời nóng nên nàng ta đã ra lệnh cho bốn thị nữ ở sau đồng loạt quạt gió, lại nói với Vĩnh Mạt đứng bên cạnh: "Trời nắng quá, chuyển ghế của các phi tử ra hành lang đi, để cho các nàng thấy được hậu quả của việc không tuân thủ cung quy, không coi trọng bổn cung là như thế nào!"
Nữ tử trong cung coi trọng nhất là làn da nên không ai dám phơi làn da mềm mại trắng như tuyết của mình dưới trời nắng chói chang, điều đó chẳng khác gì lấy mạng các nàng.
Huống hồ, các nàng đã quen sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể ngồi phơi nắng cùng với Đình Nguyệt Hy?
Mệnh lệnh của Mai Quý phi đâu ai dám trái, chỉ sợ kết cục cũng sẽ phải quỳ như nàng, thế nên mọi người cũng chỉ dám mang vẻ mặt thống khổ cầu xin, giận mà không dám nói gì.
Đình Nguyệt Hy bất giác cười khổ trong lòng.
Mai Quý phi cũng coi như khổ sở trong việc dụng tâm.
Được sủng ái như thế mà còn ngại không đủ, nên để cho các mỹ nhân khác phơi nắng cho làn da đen đi, chỉ còn chính mình là còn làn da trắng như tuyết.
Đến khi Sở Cửu Khuynh trở về, trong mắt hắn đương nhiên sẽ chỉ có nàng ta là bạch ngọc mỹ nhân.
Xung quanh dần dần yên tĩnh, ánh nắng mặt trời phản chiếu lên nền đá hoa cương, vốn đen bóng một màu giờ thêm ánh nắng mặt trời thì giống như một tấm gương phản chiếu chói mắt.
Biết là không thể nên Đình Nguyệt Hy cùng Triều Nhã Miên quỳ dưới trời nắng.
Nàng ta giơ sách lên trước mặt cho Đình Nguyệt Hy đọc.
Do phản ánh sáng với sách đã cũ nát, nàng phải cố gắng lắm mới đọc được từng chữ.
Nguyên phi nhìn cũng không nhìn nổi, đau lòng định nói lời khuyên giải thêm lần nữa, ai ngờ Mai Quý phi đã hung hăng liếc nàng ta một cái: "Quỳ hai canh giờ đọc Nữ tắc không chết người được đâu! Nguyên phi tỷ tỷ nếu còn muốn buông lời khuyên giải, bổn cung sẽ cho tỷ quỳ nốt!"
Nguyên phi bất đắc dĩ đành không lên tiếng nữa, dù sao phân vị của Mai Quý phi cũng ở phía trên, nàng ta cũng không có tài nào khuyên giải được.
Đọc qua một lần mà Mai Quý phi vẫn không chịu bỏ qua, phun ra một cậu: "Đọc lại lần nữa!"
Đình Nguyệt Hy mím môi đọc lại thật kỹ lần nữa.
Nàng cứ tưởng niệm một chút thời gian sẽ qua mau thôi, nhưng mà Mai Quý phi đâu có dễ dàng bỏ qua.
Chát!
Nàng vừa nhanh chóng đọc một hai chữ thì Tống Như Quỳnh quỳ gối bên cạnh liền đã bị đánh mạnh một roi – đây vốn dĩ là chiếc roi da để cho các Tổng quản ma ma trong cung trách phạt những cung nữ lười nhác ở Dịch Đình Cục, ai ngờ trong Nhu Phúc cung này cũng trở thành dụng cụ tra tấn người khác!
Tiếng roi đập lên da thịt giòn tan, lưu lại vết thương trên người Tống Như Quỳnh.
Tống Như Quỳnh cố gắng nhịn xuống, chịu đau mà không hé nửa lời.
Đình Nguyệt Hy biết, trời nắng nóng thế này mồ hôi chảy lên miệng vết thương lại càng đau.
"Như Quỳnh..." Đình Nguyệt Hy lo lắng nhìn sang.
"Chủ tử yên tâm, nô tỳ chịu được mà!" Mồ hôi trên trán Tống Như Quỳnh đã chảy ròng rã, cắn chặt môi nén đau, không lộ nửa điểm sợ hãi.
"Hiền Dung hoa! Mau đọc tiếp cho bổn cung!"
Chát!
Lại một roi nữa giáng xuống người Tống Như Quỳnh.
Mai Quý phi rốt cuộc là không dám động thủ đánh nàng, vì biết nàng thân thể không khỏe, lại đang đắc sủng, nếu Sở Cửu Khuynh trở về nhìn thấy, nhất định sẽ trách cứ nàng ta.
Nhưng Tống Như Quỳnh thì khác, nàng là cung nữ, cho dù có bị đánh chết cũng sẽ không có ai hỏi đến.
Nhìn Tống Như Quỳnh thay nàng chịu đau như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu muôn phần, còn hơn cả khi nàng bị đánh.
Đình Nguyệt Hy chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy, cả đôi mắt cũng đã đỏ hoe, chỉ có thể chậm rãi đọc từng chữ từng chữ cho thời gian trôi qua nhanh.
Không biết đã qua bao lâu, chân đã muốn tê cứng lại, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng theo khuôn mặt, dính lại trên tóc mai, đến ngực cùng cổ tay áo đều có vệt nước.
Đình Nguyệt Hy một lần lại một lần đọc, không dám dừng lại dù chỉ là một giây.
Hơn hai canh giờ trôi qua, đầu óc nàng quay cuồng như muốn ngất đi, còn lỗ tai đã bắt đầu cảm thấy ong ong.
Triều Nhã Miên vội nhắc nhở: "Quý phi nương nương, Hiền muội muội đã quỳ hai canh giờ rồi!"
Mai Quý phi bình tĩnh cho một cục đá vào miệng, hàm hồ đạm mạc nói: "Không vội, đọc thêm một khắc nữa rồi nói sau."
"Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao đây? Chỉ sợ Quý phi muội muội cũng gánh vác không nổi." Nguyên phi lay lay cánh tay của Mai Quý phi, gấp rút không nói nên lời, "Quý phi muội muội nhìn xem, mặt của Hiền muội muội trắng bệch ra rồi!"
Mai Quý phi hất tay Nguyên phi ra, khinh thường nói: "Nàng ta muốn ra vẻ yếu đuối cho bổn cung xem sao? Bổn cung thấy nàng ta vẫn còn chống đỡ được!"
Thân thể Đình Nguyệt Hy dần trở nên ê ẩm, bắt đầu cảm thấy vừa run rẩy vừa đau đớn, giống có cái gì đó từ từ xói mòn trong cơ thể, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh, ánh nắng mặt trời chiếu vào đối với nàng bây giờ lại như tuyết rơi, rét lạnh thấu xương.
Đình Nguyệt Hy dần dần lả đi, trước mắt như có một đám sương mù trắng, lông mi thành tầng tầng mơ hồ như màn lụa, rồi trước mắt nàng bỗng chốc trở nên tối sầm, mí mắt nặng trĩu nhẹ nhàng khép lại...!
Hết chương 71..