Trời rất nhanh đã tối.
Một bóng đen nhanh chóng hướng về phía Long Thần điện mà chạy, trên người hắn vận y phục hắc sắc, trên mặt cùng dùng vải đen che lại, so với thích khách cũng thật chẳng có chút sai biệt nào.
Vu Tả mở cửa sổ, nhìn lên sắc trời, trong miệng nhẩm tính gì đó.
Chưa đến thời gian uống cạn một chung trà nhỏ, hắc y nhân kia đã theo cửa sổ nhảy vào, Vu Tả cũng không có ngăn cản, chỉ là đóng cửa sổ lại rồi lui ra.
Hắc y nhân đưa tay kéo khăn che mặt xuống lộ ra dung nhan tuấn mỹ ưu nhã, so với Sở Cửu Khuynh một thân mị hoặc bức bách thì nam nhân này lại nhu hòa và dễ gần hơn rất nhiều.
"Hạ thần xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Nam nhân quỳ xuống trước mặt hắn, nghiêm trang hành lễ.
"Thừa tướng, khanh không cần phải đa lễ như vậy, mau ngồi xuống đi." Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt nói một câu, ngón tay thon dài vẫn không ngừng lật qua từng trang tấu chương.
"Bệ hạ, đây là tư liệu hạ thần điều tra được, Chinh di Đại tướng quân là một lòng đối với Bệ hạ, tuyệt nhiên không có nửa điểm muốn tạo phản." Nam nhân đặt tư liệu xuống trước mặt hắn, sau lại tiếp lời, "Nhiệm vụ của hạ thần đã hoàn thành, phải chăng đã có thể trở về Thừa tướng phủ?"
"Đương nhiên là ái khanh có thể trở về." Sở Cửu Khuynh lấy tập tư liệu trên bàn, vẻ mặt nhất mực nghiêm túc đọc qua một lượt.
Thừa tướng vui sướng tạ ơn: "Hạ thần xin tạ chủ long ân!"
Thừa tướng phủ yêu quý, bổn đại nhân sắp trở về với ngươi rồi đây!!!
Trong lòng Thừa tướng đại nhân không ngừng la hét như vậy, y đã bỏ nơi ở của mình ba bốn năm nay rồi, thật là nhớ thương nó muốn chết đi được!
Như nhớ ra chuyện gì đó, y lại nói: "Khởi bẩm Bệ hạ, khi nãy hạ thần dùng khinh công đến đây, có đi ngang qua hậu cung một lượt, thấp thoáng nghe được tiếng nữ tử gào khóc, chửi bới, mà lời nói ra lại quá mức thô tục, hạ thần muốn nghe cũng nghe không nổi." Nghĩ đến Long Thần điện cách khá xa nơi đó, bản thân Sở Cửu Khuynh bận lo việc triều chính, hẳn là thị vệ trong cung không dám báo lại.
Sở Cửu Khuynh nhíu mày: "Ở cung nào?" Từ khi nào trong hậu cung của hắn lại xuất hiện ra một phi tần không có phẩm hạnh như vậy?
"Hình như..." Thừa tướng bắt đầu ngẫm nghĩ, gương mặt anh tuấn thoáng nét suy tư, "Ở một cung điện khá lớn, tên Bế Nguyệt thì phải?"
Bế Nguyệt cung? Chỗ của Lệ phi?
Nhắc đến Lệ phi, nàng ta đã hết thời hạn cấm túc, nhưng vẫn phải đóng cửa cung chép Nữ tắc xám hối, đến nay vẫn còn chưa đủ một nghìn lần.
"Nàng ta đã nói những gì?" Giọng Sở Cửu Khuynh bỗng chốc lại trầm xuống, nếu như là Lệ phi, thì có khả năng rất lớn có liên quan đến Đình Nguyệt Hy.
"Hạ thần chỉ nghe được loáng thoáng vài câu như tiện nhân hạ đẳng, nô tỳ rửa chân thấp kém...!rồi cái gì mà hồ ly tinh lẳng lơ so với kỹ nữ lầu xanh còn đê tiện hơn, bổn cung là kim chi ngọc diệp, Hiền Quý nhân đó chẳng qua cũng chỉ là một đống phân cẩu bên đường mà thôi..." Thừa tướng nhớ lại, trong lòng không khỏi sợ hãi, quả nhiên nữ nhân đã mở miệng chửi người đều sẽ rất thô tục.
Sở Cửu Khuynh nắm chặt tay lại, các khớp xương đã trở nên trắng bệch, quả không sai, Lệ phi cư nhiên mắng chửi thô tục Hiền Quý nhân của hắn!
"Chuyện này trẫm sẽ giải quyết." Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng việc tiếp tục đọc tư liệu trên tay, nhưng một chữ cũng không thể vào được.
Sở Cửu Khuynh càng tức giận thì giọng nói thốt ra càng lạnh lẽo hơn vạn lần, "Nếu không còn chuyện gì nữa, Thừa tướng nên hồ phủ nghỉ ngơi sớm đi." Sau lại tiếp lời, "Nhưng trước tiên hãy đến Cửu Vương phủ thăm Cửu thúc, trẫm nghe Vu Tả báo lại, nói rằng thúc ấy bị thương." Nghĩ đến hai người bọn họ là bằng hữu thâm giao ( nhưng ổng ám chỉ hai người là đang thầm thương trộm nhớ nhau đấy mọi người à:))), cũng nên cho Thừa tướng biết chuyện này.
Để cho y đến đó giáo huấn Cửu thúc của mình một trận.1
"Bệ hạ nói Cửu Vương gia bị thương?" Thừa tướng nghe đến đó, sắc mặt ngưng trọng, "Hắn làm sao mà bị thương?"
"Trẫm cũng không rõ, hẳn là do cứu khuê nữ nhà nào đó, không cẩn thận liền rơi xuống vực." Sở Cửu Khuynh lạnh giọng đáp lời y.
Trong lòng Thừa tướng đại nhân không ngừng rủa xả cái tên chuyên lo chuyện bao đồng kia.
"Vậy...!hạ thần xin phép cáo lui." Thừa tướng cúi người hành lễ, sau khi ra khỏi cửa lớn của Long Thần điện liền lập tức hướng Cửu Vương phủ mà đi, bước chân thoáng chút gấp gáp.
...!
***( Bắt đầu từ đoạn này sẽ là đất diễn của cp phụ nha mọi người.
Bật mí là sẽ dành cho các bạn ủng hộ LGBT, bạn nào nếu không thích có thể dừng đọc tại đây nha ^-^)***1
Cửu Vương phủ.
"Vương gia, đây là điểm tâm của ngài." Nữ tử bộ dáng e thẹn yêu kiều đặt khay gỗ xuống bàn, ánh mắt mê đắm nhìn nam tử đang nửa ngồi nửa nằm trên chiếc trường kỷ vàng lót nệm gấm, "Tiểu nữ đã phải làm mất một buổi chiều đấy, Vương gia ăn thử một ít, xem có hợp khẩu vị hay không?"
Nam tử kia bộ dáng nhất mực lười nhác nhưng cao quý không ai bì kịp, tóc đen như mun, khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng, nhìn thế nào cũng chỉ hơn ba mươi tuổi một chút mà thôi.
Chỉ là vẻ mặt có chút tà khí, pha thêm chút khí phách, đặc biệt là đôi mắt ưng đầy sắc bén cùng thâm thúy kia...!lúc này lại trở nên cực kì bất đắc dĩ.
"Cô nương, ta đã nói rồi, ta chỉ tiện tay cứu cô nương mà thôi, cô nương cũng không cần đối ta hầu hạ như vậy." Nam tử chán ghét nói một câu, bản thân hắn bị thương không thể di chuyển được, nếu không đã sớm mang nàng ta ném ra khỏi phủ!
"Mạng của Luyến Nhi là do Vương gia cứu về, tiểu nữ hiển nhiên phải báo đáp ngài." Nàng ta khẽ cười, xinh đẹp như gió xuân phơi phới, sau lại bất giác đỏ mặt thẹn thùng, "Nếu Vương gia...!không chê...!không chê tiểu nữ gia cảnh bần hàn...!tiểu nữ nguyện gả sang đây...!một lòng một dạ hầu hạ ngài, cho dù là thiếp cũng không sao..."
Trên đời này có nữ tử nào cam tâm tình nguyện làm thiếp của người khác?
Giang Hoà Luyến khẽ cười trong lòng, đứng trước một nữ tử lòng dạ sắt son không cầu danh lợi như vậy, có nam nhân nào mà chẳng động tâm?
Hắn lắc đầu, "Cô nương...!ta biết cô nương muốn báo đáp ân tình...!nhưng ta..."
Lời còn chưa dứt, một giọng nữ nhân khác đã chen vào.
"Chàng ấy chỉ một lòng một dạ với Vương phi là ta thôi."
Bước vào tẩm điện là một nữ tử dung mạo so với thiên tiên còn muốn đẹp hơn, nước da trắng nõn nà, gương mặt trái xoan thanh tú, sống mũi cao thẳng, đôi phượng nhãn màu trà trông đặc biệt nhu hòa, làn môi hồng nhuận cong cong lộ ra một nụ cười đoan trang cao quý.
Một thân gấm vóc thượng phẩm, đầu cài trâm vàng, chân đi giày thêu hoa cẩm tú, cốt cách thanh cao lập tức lấn át đi vẻ đẹp mộc mạc của Giang Hoà Luyến.
Vương phi?
Từ khi nào trong phủ của hắn lại có một Vương phi vậy?
Khi nhìn lên, chỉ thấy người bước vào khi nãy khẽ nháy mắt với hắn một cái.
Nữ tử bước đến bên cạnh hắn, vô cùng thân thiết ngồi xuống bên cạnh chỗ mà hắn đã chừa ra, nhu tình nói: "Vương gia, thiếp chỉ mới rời khỏi Cửu Vương phủ lễ Phật hai hôm, chàng đã không biết tự chăm sóc bản thân mình như vậy, có biết khi thiếp nghe tin chàng rơi xuống vực bị thương, thiếp đã lo cho chàng thế nào không?"
Còn rơi nước mắt rất chi là chân thật.
"Ta...!xin lỗi..." Hắn khẽ vươn tay lau nước mắt trên gương mặt đối phương, làm ra vẻ ôn nhu nói: "Khiến nàng lo lắng rồi..."
Trước giờ chưa từng nói ra mấy lời sến sẩm thế này, Cửu Vương gia cảm thấy như trong bụng mình có bao nhiêu thứ đều sắp sửa nôn hết ra rồi.
Ngay cả mỹ nữ được hắn ôn nhu đối đãi cũng cảm thấy bao tử đang nóng lên...!
Thật...!thật buồn nôn...!
Nhưng đã lỡ diễn rồi thì phải nhịn thôi.
Nữ nhân tự nhận mình là Vương phi khẽ liếc nhìn Giang Hoà Luyến một lượt từ trên xuống dưới, sau lại cười mỉm, "Giang cô nương, việc Vương gia nhà ta cứu cô ắt hẳn chỉ là lòng thương cảm nhất thời, cô nương cũng không cần phải trao thân cho chàng, Vương gia nhà ta tuy rằng có bộ dáng nhất mực phong lưu nhưng chàng lại là một nam nhân chung tình, chàng đã có ta rồi, cư nhiên sẽ không thèm muốn thêm bất cứ nữ nhân nào khác nữa..."
Giang Hoà Luyến cắn cắn môi, nữ tử này hễ mở miệng ra là Vương gia nhà ta ngọt xớt, căn bản những lời này là muốn đuổi nàng ta đi!1
Thấy đối phương còn đang nhìn mình trân trân, Vương phi hừ lạnh một tiếng, choàng tay qua ôm chặt lấy cổ hắn, bộ dáng nũng nịu nói: "Vương gia, chàng nói gì đi chứ? Khi chúng ta thành thân, chàng chẳng phải đã hứa sẽ ở bên cạnh thiếp vạn đời vạn kiếp, mãi mãi không chấp nhận thêm bất kì một nữ nhân nào khác hay sao?"
"Ta...!đúng là nói như vậy." Hắn tập trung nhìn vào gương mặt Vương phi, căn bản không hề đem Giang Hoà Luyến cho vào trong mắt.
Giang Hoà Luyến đến nhìn cũng nhìn không nổi nữa, tim như bị ai đó đang tâm xé ra, nàng ta lau nước mắt, dập đầu nói: "Vương gia, ơn cứu mạng của ngài sẽ có ngày tiểu nữ sẽ báo đáp.
Phụ thân của tiểu nữ còn đang bệnh ở nhà, tiểu nữ xin phép về trước."
Vương phi gật nhẹ đầu, đợi Giang Hoà Luyến khuất bóng, cửa lớn hoàn toàn đóng lại, mới mỉm cười, tay chung thủy vẫn không buông ra khỏi cổ đối phương, ngọt ngào gọi một tiếng: "Vương gia~"
"Quân Tự Phong! Ngươi trước tiên có phải nên buông tay ra hay không?" Làn da của đối phương quá mức mềm mại, một đường ma sát với cổ của hắn, thật khiến hắn không thoải mái chút nào.
"Tiểu Lập a~ ta vừa mới giúp ngươi đuổi một bóng hồng đi đó, ngươi không cảm kích thì thôi, còn lớn tiếng với ta như vậy!" Phượng nhãn liếc nhìn đến cổng lớn, Quân Tự Phong đổi giọng chọc ghẹo Cố Minh Lập, "Ngươi xem, khiến cho nàng ta thương tâm như vậy, một hảo nam nhân như ta cảm thấy thương cảm thay!"
"Ngươi trước tiên có thể xuống khỏi người ta có được hay không? Thật nặng!" Cố Minh Lập nhìn y, ưng nhãn hắc sắc âm trầm như xoáy sâu vào trong tâm trí đối phương.
"Ta không xuống! Ngươi lại bị thương như thế này, để ta xem ngươi có thể làm gì được ta?" Quân Tự Phong giở giọng thách thức, cả thân người di chuyển nằm hẳn lên trên hắn.
"Quân Tự Phong, ta cảnh cáo ngươi, sức chịu đựng của ta có giới hạn!" Giọng Cố Minh Lập đã trầm xuống không ít.
Nhưng cho dù bộ dáng của hắn có như núi lửa sắp phun trào thế nào, y cũng chính là kẻ điếc không sợ súng a!
"Ngươi mà cũng có giới hạn?" Quân Tự Phong nghiêng đầu, ngón tay thon dài ở trên ngực hắn vẽ vòng tròn, giọng nói tràn đầy ý tứ đùa cợt: "Vậy thì ta càng muốn thách thức giới hạn của ngươi!"
"A Phong...." Cố Minh Lập đột nhiên nắm chặt lấy vòng eo gầy của Quân Tự Phong, dùng sức kéo một cái, xoay người đem y áp đảo trên nệm gấm.Bờ môi bạc khẽ nhấc đầy yêu nghiệt.
"Ngươi làm cái gì đó hả?" Quân Tự Phong nhíu nhíu mày, khó chịu vùng vẫy: "Buông ta ra!"
"Ta không buông." Cố Minh Lập cúi người, tựa tiếu phi tiếu nói hà vào tai y: "Là ngươi khơi mào trước."
Ở một khoảng cách gần như vậy, Quân Tự Phong cảm thấy cả thân thể mình dường như không ổn chút nào, hai má ửng hồng, trông đặc biệt câu nhân.
"Ta...!ta...!ta phải hồi phủ! Mau tránh!" Y nghiêng mặt sang một bên, tránh đi đôi mắt ưng sâu thăm thẳm của đối phương.
"Ồ..." Cố Minh Lập ngược lại liền nằm hẳn lên người y, lộ ra vẻ không còn chút sức lực nào, ở bên tai Quân Tự Phong cười khe khẽ, hơi nóng từng chút từng chút phả vào tai y: "Nhưng ta lại đang bị thương....!hiện tại đã hết sức lực rồi, không xuống được.
Vì vậy đành mượn tạm Thừa tướng đại nhân ngươi làm nệm thịt cho ta nghỉ ngơi một lát, đến khi sức lực hồi phục rồi bổn Vương gia sẽ leo xuống..."
"Ngươi...!ngươi...!ngươi..." Phẫn nộ pha lẫn xấu hổ, y lúc này không thể mắng hắn, càng không thể đánh hắn, bởi vì Cố Minh Lập chính là người của Hoàng thất! Là Cửu Vương gia Sở Thần Minh cao cao tại thượng! Là Cửu thúc của Thiên hoàng! Y cho dù có là Thừa tướng đương triều thì sao? Vẫn chỉ là thần tử dưới trướng của hắn mà thôi!1
Quân Tự Phong cảm thấy bản thân mình thật đáng thương a!
Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của y, Cố Minh Lập ( Hay nói cách khác đó là Sở Thần Minh) thầm cười trong lòng, cho dù đã trải qua bao nhiêu năm, Quân Tự Phong vẫn mãi chỉ là một tiểu tử bạch y ngốc nghếch, đơn thuần bên gốc hoa anh đào mà hắn dành cả tấm chân tình để nhớ thương mà thôi...!
Hết chương 62..