Nàng chậm rãi đi vào trong đại điện rộng lớn, nàng nhìn thấy một nam nhân đứng tuổi mặc một kiện y phục đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, không cần nói cũng biết đó là Chinh di Ðại tướng quân Triều Cách Chương, bên cạnh ngài còn có một nữ tử trông rất trẻ đang gảy đàn, mỹ mạo đoan trang, thanh tú ôn hòa, trên người nàng ta là một bộ kimono rực rỡ sắc màu, nếu nhìn kĩ có thể lên đến mười hai hoặc mười ba lớp, đó còn là ai khác ngoài chính thất của Triều Tướng quân, Ngự đài sở Huyền Hữu Nguyên, nhưng các hạ nhân trong phủ đều gọi nàng ta là Phu nhân.
Đến gần vị trí trung tâm liền quỳ xuống, trán dán chặt lên mu bàn tay mà hành lễ, "Nô tỳ tham kiến Tướng quân, Phu nhân."
Nghe thấy tiếng nàng, tiếng đàn của Huyền Hữu Nguyên cũng không vang lên nữa.
Bởi vì nàng ta hiểu rõ, tiếng đàn cho dù có hay cách mấy cũng không bằng giọng nói của nô tỳ đang quỳ ở kia.
"Đứng dậy đi." Triều Cách Chương nhìn nàng một chút, sau lại nhỏ giọng nói với Huyền Hữu Nguyên "Phu nhân, nàng xem, đó chỉ là một hài tử."
Huyền Hữu Nguyên dùng tay áo che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Tướng gia, chàng để thiếp thử nữ hài tử này một chút có được không?"
Triều Cách Chương không đáp, chỉ là nhìn phu nhân nhà mình, có chút khó nghĩ.
Huyền Hữu Nguyên mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, một nụ cười phảng phất như cơn gió mát lướt qua tóc mai, đôi mắt đỏ rượu xinh đẹp tinh sảo ánh lên tia sáng nhàn nhạt, "Ngươi đến gần đây cho ta xem rõ mặt một chút."
"Vâng." Đình Nguyệt Hy làm theo, đứng dậy tiến về phía Huyền Hữu Nguyên, khi đến bên cạnh nàng ta liền quỳ xuống.
"Quả là một gương mặt khả ái đáng yêu, tuy rằng không xinh đẹp nhưng lại khiến người ta yêu mến." Huyền Hữu Nguyên nhìn nàng một lát rồi cười nói, "Ngươi có từng học qua phu tử nào chưa?"
Nàng đương nhiên là có! Ở thế kỉ XXI nàng đã là một sinh viên năm hai rồi, không biết đã từng học qua bao nhiêu giáo viên nữa! Nhưng trước mặt bà, nàng chỉ có thể làm ra vẻ mặt mất mát đầy vẻ tội nghiệp mà lắc đầu.
Huyền Hữu Nguyên có vẻ cũng rất đồng cảm với Đình Nguyệt Hy, vươn tay vuốt ve mái tóc nâu trà mềm mại của nàng, "Ngươi thật sự chưa từng học lấy, dù chỉ một chữ?"
"Vâng, nô tỳ đã mất phụ mẫu từ năm lên sáu, sau đó thì đi theo Uyển Đình tỷ tỷ vào trong phủ làm việc..." Nói đến đây, nàng lại dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, "Nô tỳ...!nô tỳ..."
Nàng lại thuận thế đem mặt dán chặt lên mu bàn tay, thầm nghĩ ban nãy đem tiêu xay nhuyễn cùng nước hòa loãng đổ lên tay áo thật không sai.
Hiệu quả làm ra quả thật không thể hoàn mỹ hơn, bây giờ nước mắt nàng quả thật là trào ra như mưa luôn rồi, hơn nữa khóe mắt còn phiếm hồng đầy vẻ tội nghiệp cùng uất ức, tạo ra cảm giác quá mức chân thật đi.
Biết vậy lúc trước nàng nên theo học ngành diễn xuất, tương lai chắc chắn rất sáng lạn.
"Được rồi, ngươi cũng đừng có khóc." Huyền Hữu Nguyên đau lòng nâng nàng dậy, quả thật muốn xem nàng thành nhi nữ của chính mình rồi.
"Đình Nguyệt Hy, ta có chuyện cần hỏi ngươi đây." Lúc này, Triều Cách Chương chợt lên tiếng, "Ngươi làm sao nghĩ ra được biện pháp dẫn nước từ thác Giang Hà về nội phủ?"
Nàng đương nhiên không thể nói là do bản thân đã từng sống ở thời hiện đại, việc đưa nước đến tận nhà thế này là quá đỗi bình thường rồi.
Đành nghĩ biện pháp khác để cho qua chuyện thôi.
"Khởi bẩm Tướng quân, nô tỳ...!nô tỳ...!ngày còn nhỏ, mẫu thân nô tỳ từng làm mấy cái ống dẫn như thế, nhưng chỉ là một cái ống tre nhỏ xíu để nô tỳ chơi đùa mà thôi, bây giờ liên tưởng đến nguyên lý hoạt động của nó, nô tỳ liền nghĩ nên làm một cái lớn hơn, dài hơn, như thế liền có thể dẫn nước về nội phủ." Nàng nói xong lại gục đầu xuống, "Nô tỳ ngu muội, cũng chỉ muốn dẫn nước nhanh về một chút, thật không nghĩ đến sẽ kinh động Tướng quân cùng Phu nhân như vậy, nô tỳ có tội, thỉnh Tướng quân trách phạt."
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một mảnh im lặng, Triều Cách Chương vuốt chòm râu của mình vài cái, có vẻ rất thưởng thức nàng, rất lâu sau, ngài mới cất giọng: "Ta nghĩ ngươi rất thông minh đấy chứ."
Đình Nguyệt Hy kinh ngạc tròn mắt, nàng thế nào cũng không nghĩ đến lại có được lời khen vàng ngọc từ Tướng quân đại nhân.
"Tướng gia, chàng nói như vậy..." Huyền Hữu Nguyên cũng có thắc mắc không kém Đình Nguyệt Hy là mấy.
"Hôm nay trong triều, Đại học sĩ đã từ phương Tây trở về, đem lại rất nhiều kiến thức mới mà chúng ta không thể biết được, trong đó có việc phương Tây sử dụng ống nước để đưa nước đến tận nhà dân, ta vốn có ý định tiến hành thiết kế một vài mẫu, không ngờ hài tử này đã ra tay trước cả ta."
"Tướng quân, nô tỳ..."
"Ai, ngươi đã làm rất tốt, ta đương nhiên sẽ ban thưởng, tuyệt không trách phạt ngươi." Triều Cách Chương vui vẻ nói, "Cũng không còn sớm nữa, ngươi nên trở về chuẩn bị đi, hôm sau thì chuyển đến hầu hạ cho Tam nữ nhi của bổn tướng."
"Vâng, nô tỳ đã rõ, tạ ơn Tướng quân cùng Phu nhân ban thưởng." Nàng đứng dậy, lùi về sau ba bước theo đúng quy củ rồi mới xoay người rời khỏi cổng đại điện xa hoa.
Đợi Đình Nguyệt Hy đi khuất, Huyền Hữu Nguyên lúc này mới nhìn Triều Cách Chương, "Tướng gia, chàng là muốn..."
"Chẳng phải Tam nữ nhi của chúng ta đang học chữ cùng phu tử Tạ sao? Để cho đứa trẻ này ở đó học cùng, tương lai nhất định sẽ là người tài."
"Cũng là Tướng gia suy nghĩ chu đáo, thiếp bội phục rồi." Huyền Hữu Nguyên cười nhẹ, nâng tách trà ấm đến trước mặt Triều Cách Chương, "Thiếp cũng thấy hài tử này rất có tiền đồ, mong sau này nó sẽ không khiến tâm sức của chàng đổ sông đổ bể."
"Ta ngược lại rất có lòng tin vào nó đấy! Phu nhân, nàng cứ chờ xem, mắt nhìn người của Tướng quân ta rất chuẩn."
"Được, được, thiếp cùng chàng chờ!"
...!
Đình Nguyệt Hy trên đường trở về phòng cho hạ nhân, trong lòng cũng rất khó nghĩ, theo như trí nhớ của thân thể này, nha đầu cũng chưa từng gặp được vị Tam tiểu thư thần bí kia, trong phủ Tướng quân này, ngoài Đại tiểu thư Triều Mỹ Giai đã xuất giá cùng Nhị tiểu thư Triều Dĩ Nghiên cũng sắp thành thân kia, chẳng lẽ còn một vị Tam tiểu thư?
Nhưng rốt cuộc nàng ta ở đâu?
Tính cách như thế nào?
Hầu như không ai biết rõ cả.
Mang theo một mớ suy nghĩ hỗn độn về phòng, vừa bước đến cửa, nàng đã bắt gặp Uyển Đình hớn hở tươi cười rồi, "Tỷ tỷ, có chuyện gì mà trông tỷ có vẻ rất vui?"
Uyển Đình tiến đến nắm chặt tay Triều Dĩ Nghiên lại, kích động nói: "Tỷ tỷ thật không ngờ muội lại lợi hại thế a! Vốn dĩ còn tưởng muội đi đến đó sẽ nhận phạt, không ngờ lại được ban thưởng hậu hĩnh như vậy! Muội xem, không chỉ có vàng bạc, còn có chuỗi ngọc, vòng tay cùng trang sức, đằng kia còn có mấy tấm lụa tốt để muội may y phục nữa!"
Nàng nhìn trời, Tướng quân đại nhân thật rất biết đùa người a, nàng cũng chỉ mới là một tiểu nha đầu mười hai tuổi thôi mà, mấy thứ này làm sao nàng đeo cho hết chứ?
Như chợt nhớ ra gì đó, nàng tiến đến, gom phân nửa số vàng mà Tướng quân ban thưởng vào một cái hộp gấm.
"Muội làm gì vậy?"
"Muội cần đống kim ngân châu báu này vào một việc vô cùng trọng đại đó!"
Nói xong, chỉ thấy khóe môi của nàng cong lên tựa như trăng non đầy kiều diễm, nhưng lúc này lại mang theo một tia giảo hoạt của loài mèo.
Hết chương 4..