Khi các trù tử đem bánh hấp xong, liền dâng đến trước mặt Sở Cửu Khuynh, hắn hơi nhíu mày, màu sắc, kích cỡ, kiểu dáng cùng mùi hương đều không giống chút nào.
Hắn cầm lấy phần bánh trong giỏ mây, thử bẻ ra xem, rõ ràng là bánh rất giòn, nhân bên trong có màu đỏ thẫm rất đẹp mắt.
Tuy không thể nếm thử nhưng hắn biết được, mùi vị so với cái bánh trắng nhầy nhụa trước mặt mình ngon hơn rất nhiều.
Thái hậu ở một bên nhìn cũng không dám nhìn đến, thất vọng chất vấn Triều Nhã Miên: "Ngươi làm cho ai gia thứ bánh gì đây? Rõ ràng là không giống, ngươi đang đùa giỡn ai gia sao?"
Triều Nhã Miên biết mình đã chọc giận Thái hậu, liền vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ biết tội, nô tỳ không nên lừa dối Thái hậu, Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương, nô tỳ biết sai rồi, xin Thái hậu tha cho nô tỳ một mạng!"
Những tú nữ xem trò đứng trong góc cười thầm, Triều Nhã Miên hôm nay đã được công khai thân phận, các nàng còn đang ghen ghét đến chết đây, nhưng nhìn tình cảnh này xem, thật hả dạ biết mấy.
"Nói, rốt cuộc bánh kia là do ai làm? Nếu ngươi không nói, trẫm nhất định đưa ngươi đến Thận Hình ty!" Sở Cửu Khuynh tức giận đập bàn một cái, khí thế vương quyền khiến tất cả mọi người run sợ, quỳ xuống cầu xin hắn bớt giận, bảo trọng long thể.
Tuy hắn đã thầm đoán ra được, nhưng vẫn phải hạ nhuệ khí của Triều Nhã Miên này xuống, dám nói dối trước mặt hắn, tội này tuyệt không thể tha.
"Là tỳ nữ thân cận của nô tỳ, Đình Nguyệt Hy!" Triều Nhã Miên cắn răng nói, nếu lúc này không công khai sự thật, chỉ sợ không chỉ bản thân nàng ta chịu tội chém đầu, ngay cả phụ thân cùng mẫu thân cũng sẽ bị liên lụy.
"Truyền Đình Nguyệt Hy vào đây." Hoàng hậu vừa nắm chặt tay Sở Cửu Khuynh vừa cho người gọi Đình Nguyệt Hy vào trong.
Đình Nguyệt Hy đoan trang tiến vào, không như các tú nữ chỉ cần nhún người, nàng phải quỳ xuống, gục đầu hành đại lễ: "Nô tỳ là Đình Nguyệt Hy xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
"Miễn lễ." Thái hậu có chút hòa hoãn hơn khi nghe được giọng của nàng, quả là bất kì âm thanh đẹp đẽ nào cũng đều không thể sánh bằng, thanh thoát tựa suối chảy, mềm mỏng như mây hồng, thùy mị tựa trăng non, ôn nhu như hoa như ngọc.
"Ngẩng mặt lên cho bổn cung xem nào?" Hoàng hậu hướng nàng cười nói.
Đình Nguyệt Hy chầm chậm ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn màu xanh lục bảo ẩn hiện nét chính chắn khó tả, mái tóc nâu trà tuyệt đẹp đã được nàng búi gọn lên.
Nhưng dung nhan thật sự lại được nàng che giấu cẩn thận dưới lớp nhựa hoa kia.
"Nhan sắc tuy không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng lại rất khả ái, đứa nhỏ này thật khiến người ta yêu mến." Hoàng hậu yêu thích nhất chính là những đứa trẻ nhỏ tuổi, tuy Đình Nguyệt Hy năm nay đã mười ba tuổi rồi, nhưng bộ dáng vẫn rất nhỏ bé, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà nâng niu chiều chuộng.
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương khen tặng." Đình Nguyệt Hy theo lễ nghi khấu đầu tạ ơn.
Thấy ánh mắt Hoàng hậu nhu tình nhìn Đình Nguyệt Hy, tựa như mẫu thân đang nhìn nhi nữ của mình, Sở Cửu Khuynh chợt thấy tim mình ẩn đau, có chút khó chịu nắm tay Hoàng hậu thật chặt, lãnh đạm nói: "Đình Nguyệt Hy, mau làm bánh đi."
"Vâng." Đình Nguyệt Hy nhu thuận đến bên bàn làm bánh, rửa sạch tay, nàng bắt đầu nặn bột, quả thật tay nghề rất khéo léo.
Nàng dùng bột nếp mịn làm vỏ bánh, nhân bánh làm từ đậu đỏ ninh nhừ giã nhuyễn trộn thêm đường và một ít nước ép từ cánh hoa anh đào.
Sau khi làm xong ba phần bánh, nàng nhờ trù tử đem chiên vàng, hương thơm thanh thoát kia lần nữa lan tỏa.
Nàng chỉ trang trí bánh bằng việc rắc những cánh hoa anh đào lên, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng.
Thị vệ dâng bánh lên, Đình Nguyệt Hy dùng số bột nếp còn lại làm tiếp bánh hoa anh đào, màu hồng được lấy từ nước ép dâu rừng, nhân bánh mang theo vị chua chua ngọt ngọt của dâu cùng vị béo ngậy của đậu đỏ.
Nàng gói chiếc bánh hình cầu kia vào trong lá cây hoa anh đào, sau đó giao cho trù tử đem tất cả số bánh đã làm đi hấp chín.
Thái hậu vừa ăn một miếng đã không dừng lại được, tấm tắc khen, "Nha đầu ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có tay nghề nấu ăn tốt như vậy, ai gia rất thưởng thức."
Đình Nguyệt Hy được khen đương nhiên rất cao hứng, cười nói: "Tạ ơn Thái hậu ngợi khen."
Sở Cửu Khuynh chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia thú vị nhàn nhạt, lại ăn thêm một miếng bánh nữa, mùi vị quả nhiên không tệ chút nào.
"Ngươi đã làm rất tốt, nói đi, ngươi muốn ban thưởng gì? Ai gia đều chấp thuận cho ngươi." Thái hậu uống một ít trà hoa đào mà Đình Nguyệt Hy vừa mới pha dâng lên, mùi hương trà này thơm ngát, so với các cống phẩm trân quý được dâng lên hàng năm càng ngon hơn.
Bà thích ý cười đến tít mắt lại, làm cho gương mặt vốn trẻ trung nay lại tràn đầy sức sống.
"Thái hậu đã nói vậy...!nô tỳ...!nô tỳ muốn xin người tha cho tiểu chủ của nô tỳ!" Nói xong, nàng vén tay áo, lộ ra một vết thương dài từ cổ tay đến tận khuỷu tay, máu đã đông lại từ lâu tạo thành một màu đỏ thẫm đối lập với làn da của nàng, khiến cho những người trong Ngọa Long cung đều cảm thấy sợ hãi, cánh tay Đình Nguyệt Hy vốn dĩ rất gầy, vết thương kia một lúc liền chiếm hết phân nửa tay nàng rồi, "Nô tỳ đang bị thương, tiểu chủ một lòng thương xót cho nô tỳ, không nỡ để nô tỳ phải làm bánh ảnh hưởng đến vết thương nên mới thay nô tỳ làm, nhưng tiểu chủ trước giờ đều không có làm bánh qua, hôm nay lại vì vết thương nhỏ của nô tỳ mà hi sinh lớn như vậy, xin Thái hậu, Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương tha cho tiểu chủ của nô tỳ."
Hắn nhìn vết thương của nàng, có chút thương cảm nhưng rất nhanh đã biến mất.
Hoàng hậu lúc này không kiềm lòng nổi nữa, vội ra lệnh: "Người đâu, truyền thái y!"
Rất nhanh, Triệu thái y bộ dáng trẻ trung tuấn lãng đã tiến vào trong Ngọa Long cung, hắn kính cẩn hành lễ: "Hạ thần xin tham khiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
"Miễn lễ, khanh mau xem vết thương cho...!nha đầu này đi." Sở Cửu Khuynh nửa ngày cũng không biết nên gọi nàng là gì, nên chỉ đành dựa vào bộ dáng của nàng mà gọi hai tiếng nha đầu thôi.
"Hạ thần lĩnh chỉ." Thái y tiến đến, dùng khăn tay trải lên mặt bàn để nàng đặt tay lên sau mới bắt đầu xem mạch.
Thấy không cò vấn đề gì, Triệu thái y liền giúp nàng băng bó vết thương lại.
Sau mới kính cẩn thưa, "Khởi bẩm Thái hậu, Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, vết thương của tiểu cô nương này là có trước đây tầm một đến hai ngày, do không được chăm sóc kĩ nên mới dẫn đến tình trạng vết thương không khép miệng lại được."
"Khanh lui ra đi." Thái hậu sau khi dặn dò Bạch Ái thưởng cho Thái y liền quay lại nhìn nàng, "Tình cảm chủ tớ các ngươi thật tốt, ai gia sẽ không truy cứu về chuyện Triều tú nữ lừa gạt ai gia nữa, các ngươi đều cùng trở về Lan viện đi."
"Tạ ơn Thái hậu, Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương nhân từ độ lượng không trách phạt chủ tớ nô tỳ, chúng nô tỳ xin phép cáo lui." Được ân điển, Triều Nhã Miên cùng Đình Nguyệt Hy đều khấu đầu tạ ơn rồi mới rời khỏi Ngọa Long cung.
Trước khi Đình Nguyệt Hy khuất bóng, vẫn có hai ánh mắt thủy chung nhìn theo bóng lưng nàng, một ấm áp khó tả, một âm lãnh đầy nghi hoặc.
Hết chương 22..